Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1153: An Lâm muốn đạt cảnh giới Phản Hư.

Sau khi An Lâm và Hứa Tiểu Lan ngược cẩu thì lại tiếp tục lên đường.

Long Ngạo Thiên cùng hai người hàn huyên qua loa vài câu, lại tỉ mỉ hỏi thăm tình hình gần đây của Long Đình một chút.

Ông được coi là tiền thống lĩnh của đội Thần Vệ Long Đình, đối với những chuyện này vẫn thật sự tò mò, nhưng ông cũng không có dự định trở về Long Đình lần nữa.

Thần Âm đi rồi, hắn thật sự được giải thoát rồi, không muốn trở lại Long Đình nữa.

"Long Ngạo Thiên tiền bối, ông có thể lựa chọn đến Tứ Cửu Tiên tông!" An Lâm ngay lập tức nói.

"Tôi cũng không thích bị người khác quản, vẫn là tán tu tự do tự tại, đánh nhau cũng thoải mái." Long Ngạo Thiên không có bất kỳ cảm giác tốt nào đối với thế lực Tông môn.

Hứa Tiểu Lan khẽ cười rồi nói: "Tứ Cửu Tiên Tông cũng không phải như vậy, Tông chủ An Lâm của tôi cũng chỉ là con cá mắm, anh ấy cũng không có ràng buộc gì đối với tiền bối, chỉ là cái danh mà thôi, có chuyện gì xảy ra thì cùng đánh, không có chuyện gì thì tiền bối cứ ngao du thoải mái, rất tự do mà!"

"Cái này... Không có nhiệm vụ và chức trách cụ thể?" Long Ngạo Thiên hơi giật mình.

Hơn nữa ông rất xem trọng Tông môn này, có thể nói là tiềm lực vô hạn, An Lâm với Hứa Tiểu Lan cũng có ngọn nguồn với ông, nói chuyện hay làm việc đều thuận tiện.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe thấy tin mừng, điều này chứng tỏ khả năng Long Ngạo Thiên vào Tông môn rất lớn.

Ông không muốn gia nhập thế lực Tông môn vì cảm thấy quy định của Tông môn quá rườm rà, khiến cho người ta cảm thấy rất phiền hà.

"Như vậy đi, chờ ra khỏi vực Thái Sơ Cổ Long, tôi sẽ cho hai người câu trả lời chắc chắn." Long Ngạo Thiên suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng mở miệng nói.

Long Ngạo Thiên nghe thấy vậy thì bắt đầu suy nghĩ.

Vì vậy, thu nhận Long Ngạo Thiên, đối với Tứ Cửu Tiên Tông mà nói, là một chuyện rất tốt!

An Lâm vỗ vỗ ngực, mỉm cười nói: "Tất nhiên rồi, ông muốn làm thì làm, không muốn làm nữa thì ông cứ rong chơi thoải mái, làm cái gì cũng được!"

Lại kéo thêm một đại lão Phản Hư hậu kỳ vào Tông môn làm con át chủ bài, thật sự đắc ý.

Điều kiện của An Lâm vô cùng hấp dẫn.

"Ông chỉ cần vào bên trong dĩ nhiên thành trưởng lão, có bố trí nhà, còn có lương một năm, chỉ cần không bôi đen Tông môn, không làm chuyện xấu, nếu như ai muốn đánh ông, toàn bộ Tông môn chúng ta sẽ giúp ông đánh lại!"

Có khi một Tông môn cũng là một tiên duyên to lớn, điểm này Long Ngạo Thiên rất rõ.

Ông khá thích săn bắn và chiến đấu một mình nên lựa chọn làm một hiệp khách đơn độc.

Nhưng Tứ Cửu Tiên Tông mà An Lâm nói tới có vẻ rất tự do...

An Lâm không giữ lại, nhóm ba người cứ như vậy mà biến thành nhóm hai người.

Tứ Cửu Tiên Tông không phải ai cũng có thể vào, nhưng Long Ngạo Thiên là người của Thần Âm, lại từng cứu An Lâm và Hứa Tiểu Lan, có thể thấy được nhân phẩm này thật sự không tệ chút nào.

Lại nói chuyện phiếm một lúc, Long Ngạo Thiên quyết định tạm biệt hai người.

An Lâm cảm thấy Hứa Tiểu Lan có chút kiêu căng, không chút lưu tình mà nói một cách chèn ép.

Hứa Tiểu Lan bĩu môi, nói một cách không phục: "Rõ ràng ngay cả Phản Hư hậu kỳ em cũng không sợ, tại sao còn phải thêm từ "trở xuống"?"

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan gật đầu nói: "Không thành vấn đề, bây giờ em cũng có thể giúp được việc rồi."

Hiếm khi Hứa Tiểu Lan ra vẻ trước mặt An Lâm, cảm giác vô cùng tốt.

"Tiểu Lan, bây giờ là lúc chúng ta đi tìm Tiêu Trạch rồi. Mặc dù hắn da dày thịt béo, nhưng nếu thật sự gặp phải đại năng Phản Hư hậu kỳ thì vẫn rất nguy hiểm." An Lâm phân tích mục tiêu lúc này.

Hứa Tiểu Lan thỉnh thoảng còn vung ra vài đường kiếm Hỏa Lôi tinh xảo, chém giết một số dị thú có huyết thống Long tộc huyết thống. Những dị thú này cũng có thể cung cấp sức mạnh của rồng, có điều thiếu rất nhiều so với sức mạnh của rồng mà Tam đại Long tộc cung cấp.

Hai người ngồi trên gạch, đi dạo quanh vực Thái Sơ Cổ Long mênh mông vô bờ.

Giống như có chút bắt đầu yêu cảm giác này.

An Lâm vừa cười vừa vỗ vào đầu Hứa Tiểu Lan: "Đúng rồi, bây giờ có thể nói là từ cảnh giới Phản Hư hậu kỳ trở xuống em không có đối thủ rồi!"

Tiêu rồi, nói như thế, hắn hình như thật sự bị Hứa Tiểu Lan vượt qua rồi...

Chồng ra oai kiểu gì đây?

An Lâm suy nghĩ một lúc.

"Trận chiến với Trác Mã, em phải thêm máu để đánh đòn cuối cùng nên không tính là thực lực thật sự. Thành thật mà nói, không gian thăng cấp của em còn rất lớn, em bây giờ e rằng ngay cả ông em, em cũng đánh không lại!"

Hứa Tiểu Lan vỗ vỗ ngực, mắt cười cong cong, vẻ mặt đắc ý nói: "Vì vậy bây giờ xin hãy gọi em là Hứa - từ Hợp Đạo trở xuống không có đối thủ - Tiểu Lan!"

An Lâm há miệng, thật sự không còn gì để nói.

Hứa Tiểu Lan không phục: "Lúc em đánh Trác Mã là mới lên cấp Phản Hư, bây giờ hấp thu sức mạnh rồng của Trác Mã thì em đã là Phản Hư sơ kỳ, cũng đã lợi hại lên không ít rồi!"

Sức mạnh của rồng thu được khi giết mười con dị thú có huyết thống Long tộc Hóa Thần cũng không bằng giết một con Tà Long Hóa Thần.

Nếu như là cường giả Long tộc cảnh giới Hoá Thần, có thể trước khi ra tay sẽ cân nhắc được và mất.

Nhưng Hứa Tiểu Lan không như vậy, đối với cô mà nói, loại dị thú này không lấy thì phí.

Cô luyện thần thành công, đạt đến cảnh giới Phản Hư, phạm vi thần thức có thể dễ dàng lan rộng hơn trăm dặm, dọc đường đi còn biểu diễn cho An Lâm bản lĩnh lấy đầu tướng địch cách đó trăm dặm, đến An Lâm cũng vô cùng ngưỡng mộ.

"Ôi... Thật muốn lên cấp Phản Hư..."

An Lâm ung dung cảm khái, yên lặng rút kiếm Thắng Tà ra, lại bắt đầu hận sắt không sinh linh.

Hằng ngày thúc giục kiếm Thắng Tà sinh linh là nhiệm vụ của hắn, không cần biết có tác dụng hay không, thúc giục giống như người trong nhà giục kết hôn vậy, có tác dụng hay không là một chuyện, thái độ cũng là một chuyện.

An Lâm đang dùng thái độ nói cho kiếm Thắng Tà biết: đã đến lúc sinh linh rồi!

Kiếm Thắng Tà: Con mẹ mày!

Cô hít sâu một hơi, cảm nhận lấy làn sóng lăn tăn của không gian, hai tay đột nhiên xuyên thủng.

"Được." Hứa Tiểu Lan gật đầu.

"Chúng ta di chuyển tới đỉnh núi kia đi!" An Lâm chỉ vào Hỏa Diệm sơn cách đó hơn trăm dặm.

Cái mà bây giờ Hứa Tiểu Lan muốn thử chính là xác định vị trí rồi mới xuyên qua.

Còn có một loại là xác định vị trí rồi mới xuyên qua, cái này phải biết trước tọa độ chi tiết của hai không gian.

Tùy cơ xuyên qua chính là nói một tiếng "Xuyên qua" xé rách không gian, tùy ý đi dạo trong mớ hỗn độn một chút, sau đó nói một tiếng "Xuyên qua" thì đi ra, sau đó đến một nơi quái quỷ gì đó, chính mình cũng không rõ ràng.

"Đúng rồi, chúng ta thử xuyên qua không gian đi?" Hứa Tiểu Lan đột nhiên mở miệng nói.

"Sao bây giờ lại muốn thử? Bản đồ cổ vực Thái Sơ không có, ngay cả tọa độ cũng không biết, đâu cần phải xuyên qua không gian chứ?" An Lâm hơi nghi hoặc.

"Bởi vì đây là lần đầu tiên của em mà..." Hứa Tiểu Lan mặt cười ửng đỏ, "Em hơi sợ, muốn thừa dịp đang ở bên cạnh anh thì học nó trước đã."

"Hoá ra em có tư tưởng ôm nhau muốn chết cùng chết, lôi kéo anh chơi trò chơi vượt qua không gian à?" An Lâm có chút buồn cười, đồng thời trong lòng có chút ngọt ngào không tên.

Hứa Tiểu Lan giận dữ với An Lâm: "Lại nói những lời không hay rồi, em như thế này không phải là cảm thấy ở bên cạnh anh, em càng có cảm giác an toàn sao?"

Đại năng cảnh giới Phản Hư, lần đầu tiên chơi trò vượt qua không gian vẫn có nguy hiểm.

Trong lịch sử, những kẻ xui xẻo bởi vì không biết vượt qua không gian, trong quá trình vượt qua bị dòng chảy hỗn loạn dìm chết, cũng không phải chưa từng có.

Giống như học lái xe vậy, đại năng Phản Hư đều biết lái xe, nhưng bảo đảm không cho phép người mới ra đường, dễ lật xe mà kết thúc game! Phải mau chóng luyện thành người lái xe chuyên nghiệp mới được!

Xuyên qua không gian bình thường chia thành tùy cơ xuyên qua và xác định vị trí rồi mới xuyên qua.

Vì sao Hứa Tiểu Lan đột phá cảnh giới Phản Hư đơn giản như vậy? Mà hắn đột phá cảnh giới Phản Hư lại phải có công pháp, lại phải có thần đan thần khí, thật sự rất công bằng!

Hứa Tiểu Lan nói một tràng những điểm sảng khoái của cảnh giới Phản Hư, khiến cho An Lâm kỳ vọng không ngớt, sau đó lại có chút phiền muộn.

"Ừm, thần nguyên no đủ, khí hải vô tận, năng lực nhận biết mạnh hơn, cảm giác không gian siêu mạnh, nhìn các khía cạnh của thế giới này cũng có chút không giống với lúc trước, sự nhận biết của ý đạo càng mãnh liệt thêm."

"..., sảng khoái như nào?"

"Cảnh giới Phản Hư hả? Rất sảng khoái!"

"Tiểu Lan, Tiểu Lan, em nói xem cảm giác của cảnh giới Phản Hư là như thế nào?"

"Xuyên qua!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận