Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1155: Đường chạy trốn của Ám Dạ Xoa

An Lâm thấy thế không nhịn được mà cười ra tiếng:

"Anh nhận lầm người, còn tôi thì không nhận lầm anh!"

"Cái gì nhỉ... Anh tên là Ám Dạ Xoa đúng không!"

Hắn vừa nói vừa đuổi tới, còn thả Đạt Tam và Yêu Cơ ra.

Ám Dạ Xoa không dám nói lời nào, chỉ lo chạy trốn.

Hứa Tiểu Lan cưỡi kiếm đi theo cạnh An Lâm, hiếu kỳ nói: "Anh biết hắn sao?"

An Lâm gật đầu, cười nói: "Anh biết hắn, khi đó đánh hắn một quyền, không cẩn thận để hắn chạy mất. Không ngờ rằng qua lâu như thế rồi, hắn lại tự mình tìm đến cửa, lần này anh không thể để hắn chạy mất lần nữa."

Hứa Tiểu Lan che miệng cười khẽ: "Được, em giúp anh bắt hắn trở về."

Mười mấy tên Long tộc mạnh mẽ, ra sức gầm gừ về phía Hứa Tiểu Lan.

Ngay sau đó, ánh chớp chợt lóe lên bên người mười mấy tên Long tộc.

Cô ấy có một bộ bí pháp tăng tốc độ trong khoảng thời gian ngắn, dùng thân hóa thành sấm chớp, tốc độ trong khoảng thời gian ngắn có thể sánh ngang với sức bay của Phản Hư cấp cao, khoảng cách của hai bên đang bị rút ngắn một cách nhanh chóng.

Nhưng tất cả những thứ này đều bị ánh chớp màu xanh lam đáng sợ xé rách, nghiền nát!

Trong nháy mắt, ánh chớp màu xanh lam óng ánh ngang qua bầu trời đêm.

Hai tên tùy tùng này lệ rơi đầy mặt: "Đại Vương, ngay cả chúng tôi ngài cũng muốn vứt bỏ sao?"

Đối phương mặc dù là Tà Long Phản Hư trung kỳ, lại cực kỳ am hiểu việc chạy trốn.

Chúng còn chưa kịp có phản ứng gì, thân rồng khổng lồ bắt đầu than hoá cháy đen, dĩ nhiên đã bị tước đoạt đi sinh mệnh.

Vượt qua An Lâm, nhanh chóng xông về phía Ám Dạ Xoa.

Nhưng đừng quên, Hứa Tiểu Lan lại là sự tồn tại vô địch từ cảnh giới Hợp Đạo trở xuống, đuổi theo Tà Long Phản Hư trung kỳ, vẫn là ở trong lòng bàn tay.

Từng luồng từng luồng thổ tức dũng mãnh giống như tơ lụa đủ mọi màu sắc trải ra giữa bầu trời đêm.

Hai tên tùy tùng nghe thấy vậy, hai con mắt lộ rõ vẻ thấu hiểu, quả quyết quay người.

"Mau, các ngươi mau ngăn cản cô ấy cho ta!" Ám Dạ Xoa biết bí pháp của Hứa Tiểu Lan có hạn chế thời gian, lập tức gọi bọn thuộc hạ trung thành của hắn tiến đến ngăn cản đối phương.

"Huyền Tiên Chân Long Đồ!"

"Mau, các ngươi cũng đi ngăn cản cô ấy đi!" Ám Dạ Xoa quát với hai tên tùy tùng bên cạnh.

"Các ngươi không đi, Tam Long chúng ta đều sẽ chết, đừng quên sự nghiệp của chúng ta!" Ám Dạ Xoa nói một cách trịnh trọng mà đau buồn.

Trên dải ngân hà, có ba ngôi sao nhỏ hơi lóe lên, sức mạnh dũng mãnh của ngôi sao đột nhiên bám vào người Ám Dạ Xoa, khiến cho tốc độ của hắn tăng lên dữ dội!

Tấm bình phong nứt ra như mai rùa, nhưng uy năng của ánh chớp màu xanh lam dần tiêu tán, thân hình Hứa Tiểu Lan bắt đầu lộ ra, hiển nhiên là bị ép hiện ra thân hình thật.

Hai tên tùy tùng dường như đã hoàn thành một chuyện cực kỳ vinh quang, cười lớn một cách vui sướng.

"Đùng!"

Hứa Tiểu Lan vô địch từ Hợp Đạo trở xuống, lại để một Tà Long Phản Hư trung kỳ chạy thoát, điều này khiến cho cô ít nhiều gì cũng có một chút cảm giác thất bại.

Hai tên Long tộc liên hợp kết ấn, một tấm bình phong hình tròn vân rồng cực kỳ to lớn xuất hiện trên hư không, phóng ra gợn sóng vô cùng dũng mãnh.

Sắc mặt Ám Dạ Xoa tái nhợt, thở hồng hộc mà nằm trên đá vụn.

Bên bờ hồ nào đó cách An Lâm và Hứa Tiểu Lan hơn hai ngàn dặm.

An Lâm cũng có chút khâm phục Ám Dạ Xoa, không nói những cái khác, công phu chạy trốn công phu chắc chắn đứng đầu.

Ánh chớp màu xanh lam đánh xuống một đường, đánh lên trên tấm bình phong có trận đồ vân rồng, nổ ra tiếng vang dữ dội, giống như tiếng chuông gõ cực lớn.

Hứa Tiểu Lan thở dài một hơi, kiếm Long Tước chuyển động, trong nháy mắt đã chém hai tên tùy tùng Long tộc sức mạnh đã cạn kiệt thành hai nửa.

An Lâm đuổi theo bước chân của Hứa Tiểu Lan rồi hỏi: "Không đuổi nữa hả?"

"Không xong rồi, bí pháp tăng tốc của em bị cắt đứt, Ám Dạ Xoa đột nhiên lại thu được sức mạnh tăng tốc, không thể đuổi kịp..." Mặt Hứa Tiểu Lan lộ vẻ tiếc nuối mà nói.

Cùng lúc đó, Ám Dạ Xoa phía xa giơ hai tay lên trời: "Vệ tinh trinh sát, xin ban cho ta sức mạnh!"

"Nằm mơ đi!"

"Ha ha ha... Muốn đuổi theo Đại Vương của ta?"

Những vì sao đã tăng thêm sức mạnh cho hắn rồi!

"Phù phù phù... Nguy hiểm thật, thật sự là gặp quỷ rồi, hai lần đều suýt nữa bị nắm trong tay người kia, vận may của ta cứ xui xẻo như vậy sao?"

"Cũng may có một đám thuộc hạ trung thành, còn có Tiên khí Tinh Long Nhãn trợ giúp, bằng không ta thật sự đã thành liệt sĩ vì sự nghiệp mà hiến thân rồi..."

Ám Dạ Xoa móc từ trong lồng ngực ra một khối đá quý màu tím, chần chừ một lát rồi truyền sức mạnh vào: "Ăn đi, Cổ Long Đế, con là Ám Dạ Xoa..."

Lại nói sau khi An Lâm và Hứa Tiểu Lan mất dấu Ám Dạ Xoa, thì chọn bừa một phương hướng, bắt đầu tiếp tục hành trình tùy duyên tìm đồ đệ.

Vùng đất này rất bao la, quái vật kỳ quái có huyết thống Long tộc huyết thống rất nhiều.

Tam đại Long tộc gặp phải không nhiều, nhưng một số dị thú thú vị lại gặp không ít.

Ví dụ như Thực Thổ Thú bọn họ gặp được trên núi cao đất vàng.

Đó là dị thú hai cánh đã thoái hóa, có bốn cái chân ngắn mà nhỏ, cơ thể như cá voi.

Chúng say ăn đất của núi cao một cách say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn ăn một miếng đất, nhổ một miếng đất, nô đùa đùa giỡn với bạn bên cạnh.

Phần cuối con đường xuất hiện ánh sáng trắng.

Họ dọc theo con đường nhỏ đen kịt đi về phía trước, đột nhiên không gian biến hóa kịch liệt.

Trong hang núi là một con đường nhỏ hẹp, vắng vẻ hắc ám.

Hai người lén lén lút lút men theo lỗ thủng, đi vào trong hang núi.

An Lâm cũng hưng phấn, hắn cong ngón tay búng một phát về chỗ hở của trận pháp, sau khi nội công công kích vào một nơi nào đó trong hư không, một lỗ thủng liền xuất hiện trong trận pháp.

"Trận pháp lợi hại như vậy, bên trong chắc chắn có thứ tốt!"

An Lâm mang vẻ mặt cạn lời: "Cái gì mà có duyên với anh, đừng trói buộc anh với con rùa chứ!"

Trong miệng tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn cùng Hứa Tiểu Lan tìm kiếm trên ngọn núi này.

Cái vết nhơ "Mai rùa màu xanh" này(1), hắn không thể rửa trôi mà dứt khoát tiếp nhận nó.

Chỉ cần không ai nói hắn là tu sĩ rùa, thì tất cả đều chấp nhận được.

Không bao lâu sau, họ dừng lại ở một cửa động kỳ quái của khe núi.

"Đây là một mê trận rất cao cấp, tu vi của người bày trận cực kỳ cao thâm, em không phá ra được." Hứa Tiểu Lan nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Vẫn là để anh đi." An Lâm đứng phía trước cửa động, hai mắt lóe lên ánh sáng trắng.

Phát động thuật Thần Giám.

Từng đường hoa văn trận pháp bắt đầu xuất hiện, ban đầu là ở trăm trượng xung quanh, sau đó hoa văn trận pháp ẩn hình tầng thứ hai hiện rõ, bao phủ toàn bộ dãy núi, cực kỳ rộng lớn phức tạp.

"Ha ha, đúng vậy, một con rùa lớn!" Hứa Tiểu Lan vui vẻ kéo tay An Lâm, yêu kiều cười khẽ, "Nơi này cùng có duyên với anh ha, chúng ta đi tìm xem có thứ gì tốt nhỉ?"

"Giống... Một con rùa cực lớn?" An Lâm nhìn thấy hình dáng này, rồi nói với sắc mặt kỳ lạ.

"An Lâm! Anh mau nhìn bên kia đi." Hứa Tiểu Lan chỉ vào một dãy núi cười nói, "Ngọn núi kia, anh nhìn giống cái gì?"

Cuộc sống đã gian nan như vậy, vì sao không chừa lại cho các ngươi một con đường sống chứ?

Hứa Tiểu Lan lòng sinh thương hại, quyết định không hấp thu sức mạnh rồng của chúng, tha cho chúng một mạng.

Đây có thể là dị thú Long tộc nghèo nhất mà An Lâm từng gặp.

An Lâm xuyên qua con đường nhỏ trong hang động, đi qua một cái cửa khác, nhất mảnh đất trời mới xuất hiện trước mắt.

Bầu trời trong veo, mây trắng bồng bềnh.

Còn có âm thanh của sóng biển đập vào bờ.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều trợn tròn mắt.

Trước mặt bọn họ, lại xuất hiện biển rộng mênh mông vô bờ!

Một người con gái áo đỏ đang nằm trên bờ cát, vừa tắm nắng vừa ngủ say như chết, chậm rãi mở hai con mắt đang lơ mơ.

绿色王八壳: là mai rùa màu xanh, ở Trung Quốc từ này có nghĩa chỉ người đàn ông bị cắm sừng rồi vẫn như con rùa rụt cổ không dám phản kháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận