Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1162: Sức mạnh của rồng chết tiệt

An Kỳ Lân chưa cho Thôn Thiên Tà Long cơ hội để nghi ngờ về đời rồng của mình.

Nó nhanh chóng đưa hai quyền ra trước người hướng về phía Thôn Thiên Tà Long, hai chân thì lùi ra sau, chung quanh thân thể nó toả ra ánh sét cực kì đáng sợ, toàn thân như hoá thành một thanh kiếm bay quấn theo sấm sét hình người, ngay sau đó thanh kiếm bay hình người này đâm thẳng về phía Thôn Thiên Tà Long.

Thôn Thiên Tà Long thấy vậy, lập tức phun một hơi thật mạnh về phía An Kỳ Lân.

An Kỳ Lân hoá thân thể mình thành kiếm, mũi kiếm vô cùng sắc nhọn, trực tiếp đâm xuyên qua xé rách hơi rồng Thôn Thiên Tà Long phun ra, sau đó vẫn tiếp tục đâm thẳng về trước, trực tiếp đâm xuyên qua cái miệng rộng của Thôn Thiên Tà Long, cho nó một kiếm đâm xuyên người!

Thôn Thiên Tà Long kêu gào thảm thiết, máu tươi phun ra ngập ngụa, bắn tung toé vào trong khí hải.

"Sao lại như thế được... sao tao có thể bị một đứa trẻ màu vàng không biết là thứ quái gì đánh bại, chuyện này làm sao có thể xảy ra được cơ chứ! Tao không cho phép chuyện này xảy ra!"

Thôn Thiên Tà Long đã bị thương cực nặng, đôi mắt nó đột nhiên loé lên ánh sáng đỏ rực, nó tức tối gào to một tiếng, sức mạnh thần đạo theo đó dâng lên, tụ tập trước người nó, ngưng tụ thành một cây kiếm nhỏ màu đen có thể cắn nuốt vạn vật.

Thanh kiếm nhỏ màu đen ẩn chứa sức mạnh thần đạo do Thôn Thiên Tà Long dồn hết sức tụ tập ra, tốc độ của nó cực kì nhanh, nó tạo thành một quỹ đạo còn nhanh hơn cả ánh chớp, chỉ nháy mắt đã xuyên qua thân thể An Kỳ Lân, vì vừa ra đòn xông nên không kịp di chuyển tránh né!

Thôn Thiên Tà Long thật muốn phát điên, chiêu vừa rồi là chiêu nó đã dồn hết toàn bộ sức mạnh của mình vào đó!

Thôn Thiên Tà Long chưa lấy lại tinh thần, thì một chuyện càng khiến nó phát điên hơn nữa, đã xảy ra.

Thôn Thiên Tà Long há to miệng, mặt đầy hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt này.

Mẹ nó, thế thì đánh nhau làm quái gì nữa!!

Thôn Thiên Tà Long bật cười ha hả: "Có biết sự lại hại của tao chưa hả, dù là bất kì thứ quái vật gì, thì ở trước mặt của ta, cũng chỉ... Con mẹ nó?!"

Có lẽ là chu tước thật sự đang muốn luyện tập thử chiêu thức mới của mình, bởi vì nó liên tục phun lửa làm Thôn Thiên Tà Long chỉ có thể không ngừng chạy trốn.

Xoẹt rầm!

Hoả diễm chu tước nãy giờ đang bay lượn trên trời, bắt đầu bay xuống gia nhập vào trong hàng ngũ muốn giết chết nó.

Nó còn chưa kịp nói cho hết câu, đã nhìn thấy ngay chỗ thân thể An Kỳ Lân nổ tung lúc nãy, xuất hiện những ngọn sét màu vàng, ngay sau đó những ngọn sét vàng ấy ngưng tụ thành một đứa trẻ màu vàng hai tay đang chống hông.

An Kỳ Lân bị một kiếm đó đâm vào, cơ thể nổ tung tại chỗ.

Cực khổ lắm mới giết được đứa trẻ màu vàng đó, cuối cùng mới biết hoá ra đối phương có vô số mạng, chết rồi cũng có thể sống lại được?

Trong nhất thời, tiếng thánh hoả bùng cháy, tiếng sấm sét bùng nổ vang lên, hoà cùng vời tiếng sôi trào của khí hải và tiếng kêu thảm thiết của Thôn Thiên Tà Long.

"Còn... Còn có thể sống lại à? Có cần ức hiếp rồng tới như vậy không?!"

Thuật Thần Tham chỉ có tác dụng trong vòng mười phút.

Hồi trước sau khi hỏa diễm chu tước dung hợp sức mạnh thiên lôi chu tước của Hứa Tiểu Lan xong, thì thánh hoả của nó đã xảy ra vài thay đổi nhỏ, đó là nó vừa có sức mạnh tiêu rụi hư không của ngọn lửa, lại vừa có sự bùng nổ đáng sợ sấm sét.

Bên trong khí hải của An Lâm. Sức mạnh của hỏa diễm chu tước và An Kỳ Lân đều được phát huy tối đa, muốn giải quyết một con Tà Long đã bị thương nặng, quả thật là chuyện đơn giản tới không thể đơn giản hơn.

Kết quả cuối cùng của trận tỷ thí là An Kỳ Lân thắng, có thể là vì sấm sét giáng xuống nhanh hơn lửa đốt.

Thánh hỏa chu tước thì viết chữ "Tuyệt vọng", tổng cộng viết hơn hai trăm chữ.

Quả nhiên, ngay sau đó khí hải trong cơ thể hắn như thể sinh ra vô số cánh tay, bắt đầu tụ lại phân giải thi thể của Thôn Thiên Tà Long, chúng phân giải thi thể thành những luồng năng lượng cơ bản nhất, rồi bị khí hải hấp thu vào bên trong cơ thể An Lâm.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, trên gương mặt Thôn Thiên Tà Long viết đầy hai chữ không cam lòng, và tuyệt vọng.

Hắn có thể cảm nhận được căn cốt của của mình đã mang theo sự cứng cỏi đặc biệt của Long tộc, khí huyết cũng trở nên căng đầy vô cùng, còn thích hơn việc liên tục ăn mấy viên tiên đan cao cấp nữa ấy chứ!

Nhưng ở bên trong khí hải của An Lâm, cho dù là Thôn Thiên Tà Long, đường đường là một trong Đế Tọa Thất Chiến Long, cả mười phút cũng không chống đỡ nổi, đã bị An Kỳ Lân và hoả diễm chu tước tra tấn tới chết!

"Đúng vậy..." An Lâm gật đầu, vươn tay múa chân, thả lỏng thân thể trở nên mạnh mẽ hơn của mình, rồi vui vẻ nói: "Trong khí hải của anh có thêm được một công năng khá giống với sức mạnh huyết mạch của Long tộc bọn em, sau khi giết chết một một Long tộc, có thể hoá thi thể nó thành năng lượng bồi bộ cho bản thân mình! Thôn Thiên Tà Long đã bị anh giết chết trong khí hải rồi, sau khi nó chết, sức mạnh của nó đã dung nhập vào trong cơ thể anh. Nhưng mà tiếc là cách này chỉ có thể dùng được một lần thôi."

"Anh nhận được sức mạnh rồng cơ à?" Hứa Tiểu Lan cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm An Lâm: "Anh đâu có huyết mạch của Long tộc, sao anh cũng có thể nhận được sức mạnh rồng?"

Không chỉ như vậy, ngay cả thần hồn của hắn cũng được nhuộm thêm long uy đầy đặc biệt.

An Kỳ Lân đã viết chữ "Không cam lòng", tổng cộng viết hơn ba trăm chữ.

Những luồng năng lượng đó cực kì khổng lồ, gần như giúp khí hải mở rộng ra gấp hai.

Không chỉ như thế, còn có một sức mạnh kì lạ, bốc lên khỏi khí hải, dung nhập vào trong máu thịt cốt cách và kinh mạch của An Lâm...

"Đây là... Sức mạnh của rồng à!" An Lâm ngạc nhiên hô lên.

Hai người hợp lực vừa giải quyết Thôn Thiên Tà Long vừa ra sức cạnh tranh với nhau, cho nên làm đối thủ của hai người này, Thôn Thiên Tà Long xem như ăn đủ.

Thôn Thiên Tà Long là sinh linh đầu tiên chết trong khí hải của hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp được chuyện thế này, không biết tiếp sau có xảy ra biến hoà kì lạ gì không.

An Lâm cảm thấy đây là một chuyện cực kì có ý nghĩa lịch sử.

Cứ như vậy, trên mặt Thôn Thiên Tà Long bị viết đầy hơn hai trăm chữ không cam lòng và tuyệt vọng, cuối cùng nó chết trong sự nhục nhã và phát điên, đồng thời thân thể còn bị ngọn sét và thánh hoả đáng sợ tàn phá tới trút đi hơi thở cuối cùng, kết thúc cuộc đời đầy bi thảm của nó...

Hứa Tiểu Lan trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình.

Thôn Thiên Tà Long thật sự bị nuốt vào trong khí hải của An Lâm rồi bị giết chết?

Còn bị biến thành sức mạnh rồng tiêu hóa?

Cô vỗ về khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của mình, cố để làm bình tĩnh lại.

Tuy rằng đã không ít lần chứng kiến những chuyện thần kì xảy ra trên người An Lâm.

Nhưng mà lúc này, An Lâm lại một lần nữa làm nhận tức về thế giới tu tiên của cô đổi mới hoàn toàn.

"Đại năng Phản Hư hậu kỳ, đúng là không hề tầm thường chút nào, anh cảm nhận được sức mạnh trong người mình đang thăng hoa luôn này..." sau khi cắn nuốt sức mạnh của Thôn Thiên Tà Long, An Lâm cảm thấy toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, thật muốn đánh nhau với ai đó một trận quá đi.

Ầm ầm!

Lại là một tiếng nổ rung trời vang lên từ đằng xa.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan chuyển tầm mắt nhìn về phía đám mây khổng lồ hình nấm đằng xa kia, họ nghe thấy tiếng cười đầy đau khổ nhưng cũng rất vui sướng của Tiêu Đồ, cả hai chỉ biết quay lại im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

Hứa Tiểu Lan: "Tiền bối Tiêu Đồ... hình như còn đang tự nổ hở?"

An Lâm: "Hình như tiền bối đang chơi... khá là vui vẻ nhỉ?"

Tiếng nổ mạnh dần biến mất, khói bụi tan đi.

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm: "???"

Một con rồng màu đen, nằm ngay bên cạnh con rồng màu vàng, toàn thân nó không có lấy một chỗ lành lặn, thế nhưng nó vẫn không chết, chỉ nằm thở hồng hộc, rồi bật cười ha hả, nói: "Xem đi, dù có nổ mạnh thế nào, thì ông đây vẫn có thể sống tới cuối cùng nhé!"

Không con con rồng nào trả lời nó được nữa, bởi vì Bảo Phật Tà Long đã trở thành một thi thể nằm dưới đất.

Một luồng sức mạnh rồng cực kì mênh mông rộng lớn xuất hiện, bắt đầu điên cuồng tràn vào trong cơ thể của Tiêu Đồ.

"Mẹ nó! Đây là thứ quỷ quái gì vậy hả? Sao tôi lại trở nên mạnh hơn thế này?" Săc mặt Tiêu Đồ lập tức thay đổi.

"Tiền bối Tiêu Đồ, đây là quy tắc của trời đất ở vực Thái Sơ Cổ Long này, bất kì sinh mệnh thể nào có thể giết chết sinh mệnh thể có huyết mạch Long tộc, sẽ nhận được một phần sức mạnh của Long tộc đã chết đó." An Lâm bay đến trước mặt Tiêu Đồ, giải thích.

Xem ra sau khi thiên địa biến đổi lớn, Tiêu Đồ chưa bao giờ thức tỉnh lại cả...

"Còn có loại chuyện thế này nữa à?" Mặt Tiêu Đồ quả nhiên hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Ngay sau đó, ông chợt nhận ra việc gì đó, hét lên thật to: "Đừng có lại đây! Cái sức mạnh chết tiệt, mau cút đi cho tao! Tao cực khổ lắm mới đè ép cảnh giới của mình xuống được, bọn mày còn xông vào cơ thể tao như vậy nữa, tao sẽ nhịn không được thăng cấp lên cảnh giới Hợp Đạo đấy!"

"Tụi bây làm vậy là hại chết tao đó á á á! Mau cút đi, sức mạnh rồng gì đó ghét nhất!"

Một trong Đế Tọa Thất Chiến Long, Bảo Phật Tà Long, đã chết.

Một con rồng khổng lồ màu vàng nằm dài trên mặt đất, đôi cánh vàng to lớn của nó đã bị nổ tanh bành, toàn thân cũng thương tích chồng chất, quan trọng nhất là, hơi thở của nó đã hoàn toàn biến mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận