Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1163: Cổ Long Đế nổi giận

Chẳng biết tại sao, An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe Tiêu Đồ nói câu này xong thì chỉ muốn tóm ông ta lại, đập cho một trận mà thôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy có con rồng ghét bỏ sức mạnh của rồng tới vậy đó, nếu không muốn thật thì cho tụi này hết đi!

"Tôi nói này tiểu hữu An Lâm, chính tôi cũng không ngờ là cậu sẽ trưởng thành nhanh tới như vậy luôn đấy."

"Ngày trước tôi chỉ cảm thấy cậu thật sự rất ưu tú, rất giỏi, nhưng bây giờ à, tôi lại bắt đầu nghi ngờ, không biết cậu có phải là do một đại năng cực giỏi nào đó cố ý nguỵ trang thành không."

Tiêu Đồ vừa tỏ ra khó chịu khi bị ép phải thụ động hấp thu sức mạnh của rồng, vừa mở miệng chế nhạo hai câu.

"Kỳ thật tôi là Bàn Cổ đấy." An Lâm cười trả lời.

"Đừng lừa tôi chứ, tôi đã từng gặp Bàn Cổ rồi, ông ấy không có thích làm màu như cậu đâu." Tiêu Đồ phủ định đầy chắc chắn.

An Lâm: " "

Lớp hậu bối bây giờ, lòng dạ bành trướng tới mức này lận cơ à?!

Trong tình huống nguy cấp thế này, mỗi một phút, mỗi một giây đều trở nên vô cùng quý giá, không thể lãng phí được.

Hứa Tiểu Lan: " "

Thế là ba người lại tiếp tục bay về phía cột ánh sáng.

Bị một tổ tông của Long tộc khen ngợi nhiều như vậy, cô đương nhiên sinh ra cảm giác thành tựu khó nói thành lời rồi.

Đế Tọa Thất Chiến Long là chiến lực mạnh nhất trong toàn bộ bộ tộc Tà Long, bây giờ đám cường giả Long tộc của kẻ địch còn chưa chết, mà bên họ đã có hai cường giả bỏ mình rồi.

"Còn cả cô đạo lữ của cậu nữa ấy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một hậu bối Long tộc ưu tú tới nhường này, đúng là hậu sinh khả uý mà." Tiêu Đồ nhìn Hứa Tiểu Lan, không hề tiếc lời khen ngợi.

Khu vực chính giữa chín mươi chín cột ánh sáng đâm thủng bầu trời.

An Lâm nghe vậy cười ha ha, nói chen vào: "Đạo lữ của tôi đương nhiên là giỏi nhất rồi, cô ấy còn tự nhận mình là nhà vô địch dưới kì Hợp Đạo đấy, làm sao mà không giỏi cho được chứ?!"

"Tiền bối đã quá khen rồi." Hứa Tiểu Lan khiêm tốn đáp, nhưng thật ra trong lòng cô đang sướng rơn luôn.

Tiêu Đồ hấp thụ xong sức mạnh của rồng, vết thương trên thân thể ông cũng lành lại hơn nữa, sau đó ông lấy ra một viên tiên đan trị liệu ăn vào, thì xem như đã có thể đánh tiếp một trận nữa rồi.

Cổ Long Đế tức giận tới khó thể nhẫn nhịn, long uy xông thẳng lên trời, thậm chí khiến Ám Dạ Xoa dù đã cố né ra xa vẫn phải nghẹt thở, người lạnh run.

Tiêu Đồ ngẩn ngơ luôn, không biết phải đáp lại làm sao mới được.

"Long Đế, chuyện này hoàn toàn không thể trách tôi được đâu, là do kẻ địch lần này quả thật quả kì dị, để tôi kể lại cho ngài nghe đầu đuôi câu chuyện. "

Cổ Long Đế khoác bộ quần áo đế vương bảy màu trên người, sắc mặt đột nhiên thay đổi, có hơi đau buồn nhưng càng nhiều là vẻ không dám tin: "Bảo Phật và Thôn Thiên đều đã chết cả rồi?"

"Ám Dạ Xoa! Mi mau giải thích cho ta xem chuyện này là thế nào đây!"

"Thật là, cuối cùng ta vẫn phải ra tay à?" Cổ Long Đế thầm than một tiếng thật khẽ.

May mà, Cổ Long Đế đã tin.

Ám Dạ Xoa lạnh run người, hai tay nắm chặt không ngừng run rẩy, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Nói cách khác, cả ba kẻ này không giác gì là ma quỷ cả!

Cách đó hơn mấy ngàn mét.

Ám Dạ Xoa bắt đầu kể lại quá trình chiến đấu của ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Đồ cho Cổ Long Đế nghe, nói thật, chính bản thân hắn khi nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu đó mà còn trợn tròn mắt không dám tin nữa là, bởi vì nó quá mức kì lạ, điên cuồng và khó tin.

Cô gái Long tộc nọ có khuôn mặt cực kì xinh đẹp, đôi mắt trong vắt sáng ngời như một viên ngọc rubi, hai cái sừng rồng trên đầu cô lấp lánh vô cùng xinh đẹp, đằng sau lưng cô là đôi cánh đủ màu như thực như mơ.

Trước mặt họ là một cô gái Long tộc người mặc áo bào đế vương bảy màu.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Đồ, đột nhiên đứng khựng lại.

Thôn Thiên Tà Long không nuốt được người ta ngược lại bị người ta nuốt chết, Bảo Phật Tà Long thì bị kẻ địch tự nổ cho tới chết, chuyện này dù là hắn tận mắt nhìn thấy còn không dám tin, thì làm sao có con rồng nào tin nổi!

Hắn biết lúc này Cổ Long Đế đã phải hy sinh lớn thế nào vì Tà Long tộc, vị đế vương từ nhỏ đến lớn hắn đều ngưỡng mộ, giờ đây đã lựa chọn buông tay con đường mà mình theo đuổi suốt cả một đời.

Cổ Long Đế nhìn hơn ba mươi ngàn Tà Long tộc đang vây chung quanh trung tâm của cơn lốc xoáy màu đen, bình tĩnh nói: "Để ta qua đó xem sao."

Nói rồi, bóng người cô ta loé lên một cái đã biến mất tăm.

Cô ta nhìn về một hướng nào đó phía chân trời, nơi đó có ba cường giả cực kì mạnh đang bay nhanh tới nơi này.

Cổ Long Đế vẫn giữ nguyên ngữ khí lạnh lùng nhưng bên trong lại ẩn chứa uy nghiêm đáng tin, lên tiếng chất vấn: "Ám Dạ Xoa, mi muốn khiến tất cả Chiến Long của Đế Toà đều chết hết à?!"

"Trong cái thế giới bị nguyền rủa tới gần như sụp đổ này, một khi ngài sử dụng sức mạnh thần đạo đã sắp Hợp Đạo của mình, ngài sẽ mất hẳn cơ hội để Hợp Đạo thành công đấy! Tôi sẽ lập tức phái các Chiến Đế khác đi cản chúng lại!"

"Không được đâu!" Ám Dạ Xoa nghe được, vội vàng khuyên bảo: "Long Đế, ngài là hy vọng của toàn tộc chúng ta, thần đạo của ngài không thể bị chúng vấy bẩn được!"

Tiêu Đồ vừa nhìn thấy cô gái này đã giận tím mặt.

Bởi vì cô ta chính là kẻ thù đã từng giết ông một lần.

Cô ta cũng chính là lãnh tụ của bộ tộc Tà Long ở vực Thái Sơ Cổ Long.

Cổ Long Đế.

"Chính là cô, cô dám can đảm giết tôi một lần, vậy lần này tôi chắc chắn sẽ khiến cô nếm thử mùi vị của cái chết!" Tiêu Đồ tức giận quát to một câu, thân thể khổng lồ của ông bay lên, cái đuôi mang theo sức mạnh thần đạo, như một bàn tay nổi giận tát về phía Cổ Long Đế!

Đôi cánh đằng sau lưng Cổ Long Đế ve phẩy mấy cái, người cô ta lập tức tan biến như sương khói.

Đòn tấn công của Tiêu Đồ thất bại, cái đuôi của ông chỉ vồ vào không khí.

"Không gian đã bị tôi khoá lại rồi, vậy sao cô ta có thể nhanh trong trốn thoát được như vậy?" Tiêu Đồ nhướng mày tự hỏi.

Chỉ lát sau.

"Nào, hãy thử nhấm nháp mùi vị bị nổ tung cùng với tôi nhé!"

Tiêu Đồ quấn người mình lại, vây Cổ Long Đế đang bay ngược ra sau vào chính giữa, không gian chung quanh đều bị khoá lại, sức mạnh thần đạo của ông hoá thành những sợi dây xích đen thui, như thiên la địa võng vây kín lấy Cổ Long Đế!

"Tử Vong Long Phược!"

"Ha ha ha tiểu hữu An Lâm cậu làm tốt lắm!" Một cái bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, che kín tất cả đường lui của Cổ Long Đế, như muốn che trời lấp đất luôn vậy.

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên và không dám tin.

Vuốt rồng của Cổ Long Đế bị sức mạnh đáng sợ đó va vào, phát ra tiếng răng rắc, người cô ta bị xung lực đánh cho bay ngược ra sau.

"Tiểu Lan!" An Lâm toàn thân toả ra ánh sáng màu vàng đỏ, một ngọn lửa bùng lên bao phủ lấy người hắn, như lửa toả ra từ một ngôi sao băng xé rách hư không.

Năng lượng không ngừng được dồn xuống cánh tay hắn, khiến nó trở nên vô cùng chói mắt.

An Lâm vung tay đánh một quyền về phía Cổ Long Đế vừa tấn công Hứa Tiểu Lan.

Hoả Thần Quyền từ cánh tay của Kỳ Lân được nhân sức mạnh lên gấp ba lần!

Sau khi hấp thu sức mạnh của một Long tộc cấp bậc Phản Hư hậu kỳ, thì uy lực cánh tay Kỳ Lân của An Lâm đã tăng mạnh lên gấp ba lần.

Phản ứng của Cổ Long Đế cực kì nhanh, cô ta vung ra một cái vuốt rồng khác, cắt ngang hư không, va chạm vào Hoả Thần Quyền từ cánh tay Kỳ Lân của An Lâm.

Rầm!

Sóng lực từ vụ va chạm làm không gian trong phạm vi ngàn mét chung quanh nổ tung!

Mặt đất trong phạm vi cả chục ngàn mét bị đập nát thành bột phấn!

Cổ Long Đế khẽ cau mày, cô ta vốn định giết chết đứa yếu nhất trong số họ, nhưng chẳng ngờ cô gái mặc áo xanh này lại có thể đỡ nổi một chiêu của mình?

Hứa Tiểu Lan bị một vuốt này của Cổ Long Đế đánh bay ra sau!

Sức mạnh đáng sợ tới khó thể hình dung lan ra.

Ầm vang!

Cổ Long Đế đã loé lên một cái xuất hiện ngay trước mặt Hứa Tiểu Lan, tay cô ta biến thành một cái vuốt rồng màu trắng, xé rách hư không, mang theo uy thế cực kì đáng sợ đánh lên thân kiếm Long Tước!

Sắc mặt Hứa Tiểu Lan đột nhiên thay đổi, cô vung kiếm chắn trước người mình.

Tiêu Đồ cất tiếng cười sang sảng: "Vụ nổ tử vong!"

Ầm ầm!

Lại là một đám mây nấm mang tính huỷ diệt bốc lên từ dưới mặt đất.

Những vụ tự nổ do Tiêu Đồ gây ra cực kì đáng sợ, nó đủ để gây thương thích nặng nề cho một đại năng Phản Hư hậu kì, một vài đại năng Phản Hư có lớp phòng ngự tương đối yếu, rất có thể sẽ chết ngay tại chỗ!

"Á! Á! Á!"

Tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Đồ bắt đầu vang lên.

Chỉ khác là, lần này đây, tiếng thét của ông, đã không còn cảm giác sung sướng sảng khoái nữa.

Rầm rầm ầm

Đó là tiếng phát ra từ sự va chạm của một loại năng lượng nào đó.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan vội vàng nhìn về chỗ vừa phát nổ.

Một con Hắc Long thân thể cực lớn đang nằm trên đất liều mạng giãy giụa, một con Tà Long bảy màu tản ra dao động làm người ta hoảng hồn, đàng đè trên người con Hắc Long kia, thân thể dài ngoằn của nó ngưng tụ ra cái nắm tay bảy màu, không ngừng đấm vào con Hắc Long đang nằm dưới đất.

Mỗi một lần nắm tay bảy màu đấm xuống, là máu thịt văng ra, xương cốt gãy vụn!

Một tiếng rầm cuối cùng vang lên!

Đầu Tiêu Đồ cứ thế bị đấm cho vỡ nát, không còn chút khả năng sống sót nào.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận