Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1175: Cuộc chiến cuối cùng bùng nổ

Cô gái mặc áo đỏ đạp trên không trung bước đến, đôi mắt vàng rực của cô phủ một màng nước thật mỏng, cô che miệng ngáp dài một cái nói: "Thật là, cả ngủ một giấc thôi mà cũng không được yên nữa..."

"Vừa ngủ dậy một cái cả trời cũng sắp sụp xuống luôn, có cần đáng sợ tới vậy không?"

Cô gái lâu bầu oán giận, mặt hơi hiện lên vẻ tức giận, hiển nhiên cô rất tức tối vì bị gọi dậy.

"Chị cả, chị có thể tới đây thì đúng là tốt quá rồi. Chúng ta mau đi ngăn cản kế hoạch của Tà Long tộc thôi, mau đi phá hỏng trận pháp của họ đi nào!" Ngao Tinh Ngọc kích động la lên.

Ngao Tiểu Vũ không thèm để ý tới lời Ngao Tinh Ngọc nói, ngược lại chuyển mắt nhìn về phía Ngao Mông: "Phụ vương, ai đã giết Ngao Tiên Ngọc vậy?"

Ngao Mông bị câu hỏi này của cô con gái làm sửng sốt, ông ngẫm nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Nó chết quá đột ngột, cha nghĩ chắc chắn không phải là ai trong Đế Toạ Thất Chiến Long đâu, mà rất có thể là là đế vương của bộ tộc Tà Long..."

Ngao Tiểu Vũ gật đầu, xoay người nhìn về phía một hướng nào đó.

Ngao Tinh Ngọc thấy thế đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nói: "Chị cả, chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải phá được đại trận của bộ tộc Tà Long..."

Ngao Tiểu Vũ tỏ ra vô cùng tuỳ hứng nói một câu rồi bỏ đi ngay.

"Phụ vương, bây giờ cha còn muốn tiếp tục do dự và lùi bước nữa không?" Ngao Tinh Ngọc hỏi.

Cô gái mặc áo đỏ bước về trước một bước, ngay sau đó người đã xuất hiện cách đó mười dặm.

Một khi Ngao Tiểu Vũ đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

Ngao Tiểu Vũ xoay người, nhìn về phía xa xa nơi đang liên tục bùng nổ những dao động thần đạo và sức mạnh khổng lồ, cô mỉm cười nói: "Đâu có giống, con đã tự tay dạy em bảy cách cầm thương, bây giờ nó bị người ta giết, con xem như nửa sư phụ của nó, phải giúp nó lấy lại công bằng mới phải đạo..."

Chỗ đám người An Lâm đang chiến đấu.

"Đại trận thì hai người đi phá đi, còn tôi sẽ đi trả thù." Ngao Tiểu Vũ ngắt ngang lời Ngao Tinh Ngọc nói, giọng nói của cô hiện rõ vẻ nguy hiểm bên trong.

Sắc mặt Ngao Mông hiện lên vẻ giãy giụa, cuối cùng, ông nghiến chặt răng, hạ quyết tâm: "Con mẹ nó, ông dây liều mạng! Ta không tin, bộ tộc Tà Long có thể ngăn cản nhiều cường giả tới như vậy. Chúng ta đi nào, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi phá hỏng đại trận!"

"Ai, thật đúng là phiền phức chết được, nhưng mà lại không thể bỏ qua như vậy."

"Con gái à, mối thù của Ngao Thư Ngọc con hãy gác qua một bên trước đã, bây giờ chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, đúng không?" Ngao Mông cũng mở miệng khuyên can.

Ngao Mông và Ngao Tinh Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Sư phụ, con sắp giữ không nổi nữa rồi..." Tiêu Trạch cắn răng nói.

"Phụ vương, em năm, con đi qua đó chiến đâu, hai người mau đi phá đại trận đi, con sẽ cố gắng cầm chân kẻ địch đằng đó..."

Ba con Tà Long đang thở hổn hển nghe vậy mặt lộ ra vẻ hưng phấn và tàn nhẫn.

Hai con rồng người toả ra khí tức cực kì mạnh phóng thẳng lên cao, bay về phía bầu trời đang tan biến.

Ba con Tà Long vẫn không ngừng tấn công họ, khu vực trong phạm vi một trăm mét chung quanh đã bị sóng lực của những trận nổ làm biến đổi hoàn toàn, toàn bộ mặt đất đều đã sụp thành hố sâu.

Lúc này, giọng Ám Dạ Xoa đột nhiên vang lên: "Tin tình báo khẩn cấp, có hai đại năng Phản Hư hậu kì của Long Đình Đông Phương đã ngóc đầu trở lại, mục tiêu của chúng là trận pháp, trong ba người hãy cử ra một người quay trở về giúp đỡ, đối phương đã bị thương rất nặng, chỉ cần cử một người đi là được rồi."

Tức chết đi được, tới lúc này rồi mà vẫn còn dám trêu chục chúng à?

Nhưng cây thương mang theo uy thế vượt xa những gì hắn tưởng tượng, sau một tiếng xoẹt đầy sắc nhọn, cây thương lấy uy thế khó tin xé rách lớp lá chắn tạo thành từ sức mạnh thần đạo của Tà Long Luân Ngục đâm xuyên qua cái thân rồng khổng lồ của nó!

"Cao lắm chỉ còn giữ được khoản một canh giờ nữa thôi!" Tiêu Trạch tỏ ra chán nản, buồn bực đáp.

Cô liếc nhìn Tà Long Luân Ngục một cái, cười to nói: "Xin lỗi nhé, đám rồng các người, một con cũng đừng hòng đi khỏi đây, ngoan ngoãn ở lại đây hết cho tôi."

"Con còn giữ được khoản bao lâu nữa?" An Lâm tỏ ra lo lắng hỏi thử.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn thấy người tới là ai, mặt họ lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.

"Tôi đâu có nói một mình mình có thể ngăn lại toàn bộ các người, đồng đội của tôi không phải đang ở đó à?" Ngao Tiểu Vũ xoay mặt nhìn về phía đám người An Lâm, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ chờ mong.

"Đồ nói khoác mà không biết ngượng, cô rốt cuộc là ai? Ai cho cô lá gan rồng để cô có can đảm dám bảo tất cả bọn ta ở lại đây hả!?" Tà Long Mân Côi giận tím mặt quát.

Ba con Tà Long: "..."

"Gào...!" Tà Long Luân Ngục lập tức kêu lên thảm thiết.

Thân thể nó xuất hiện một cái lỗ nhìn thấy đã ghê người, máu tươi ồ ạt trào ra từ đó.

Một cô gái mặc áo hồng cầm trong tay một cây thương màu bạc khắc hoa văn hình rồng đạp trên hư không đi tới, trông cô vô cùng uy phong, khí thể ngập trời.

Ba con Tà Long càng thêm ra sức điên cuồng tấn công lớp lá chắn.

"Cái gì?!" Sắc mặt Tà Long Luân Ngục lập tức thay đổi, hắn nhanh chóng điều động sức mạnh thần đạo của mình ra tạo thành lớp phòng ngự trước người.

Nhưng mà đúng lúc này, một cây thương màu đỏ như muốn đâm xuyên qua trời đất từ đằng xa xông tới, ngay lập tức xông tới trước mặt Tà Long Luân Ngục.

"Tôi đi cho, hì hì hì... đánh Long tộc đang bị thương, tôi có kinh nghiệm nhất nè..." Tà Long Luân Ngục liếm khoé miệng mình, ngay sau đó nó phóng lên trời, định bay về phía trận pháp.

Đồng đội cực mạnh mà họ đang chờ, cuối cùng cũng đã tới!

Ngao Tiểu Vũ chuyển mắt nhìn về phía Cổ Long Đế, mở miệng nói: "Là cô đã giết chết Ngao Tinh NGọc à? Người đàn ông Long tộc cầm thương trên tay đấy."

Cổ Long Đế bình tĩnh thừa nhận: "Là ta."

Ngao Tiểu Vũ gật đầu: "Vậy thì không thành vấn đề."

Nàng chỉ mũi thương về phía Cổ Long Đế, sắc mặt lạnh tanh nói: "Tôi muốn giết cô."

"Nè nè nè... tôi có nghe lầm không vậy? Cô gái này dám mạnh miệng nói mình muốn giết vua của chúng ta cơ à?" Tà Long Mân Côi nghe Ngao Tiểu Vũ nói, nhịn không được bật lên tiếng cười châm chọc.

"Thật đúng là một kẻ ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng, cô ta chắc là đại năng mới của Long Đình Đông Hải nhỉ, lần đầu tiên đi vào vực Thái Sơ Cổ Long, nên ỷ vào việc mình có chút bản lĩnh, bất chấp mọi thứ tự tìm đường chết?" Tà Long Huyễn Mộng cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.

Không nói cái khác, chỉ nói ba cường giả Tà Long tộc như họ liên hợp lại với nhau cũng chưa chắc là đối thủ của Cổ Long Đế, vậy mà cô gái Long tộc này lại dám mạnh miệng nói mình muốn giết Cổ Long Đế á?

Cổ Long Đế chính là người đại diện cho cấp bậc cao nhất ở cấp bậc Phản Hư điên phong, cho dù hiện giờ cô ta đang bị thương, thì những đại năng Phản Hư khác cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Ngao Tiểu Vũ nghe Tà Long Huyễn Mộng nói, bĩu môi khinh bỉ.

Đây không phải lần đầu tiên cô đi vào vực Thái Sơ Cổ Long, nhưng những lần trước cô vào đây không tham gia đánh nhau, mà chỉ lo tìm một chỗ để ngủ, nên mới làm đám Tà Long này nghĩ cô là người lần đầu tới đây thôi.

"Cô gái đó không hề đơn giản đâu, các người đừng khinh thường cô ta." Tà Long Luân Ngục vừa bị Ngao Tiểu Vũ đâm cho một thương, không dám khinh thường cô nữa, lên tiếng nhắc nhở đồng đội của mình.

Đám người An Lâm rốt cuộc cũng nhìn thấy được một tia hy vọng chiến thắng!

Bí pháp hiến tế sinh mạng này không thể sử dụng trong thời gian dài được, phòng tuyến của Tà Long tộc sắp bị phá vỡ, cán cân của cuộc chiến lần này đã bắt đầu nghiêng về một bên.

Tà Long Độc Bạo và Tà Long Vô Tư bị ép phải bắt đầu dùng bí pháp hiến tế sinh mệnh, để có thể tiếp tục chống cự lại sự tấn công của các cường giả Long tộc.

"Em cứ yên tâm tin tưởng người cô xinh đẹp này của mình đi, cô ấy không phải mạnh dạng thường đâu, sự tồn tại của cô ấy cũng không khác gì một cây Định Hải Thần Châm với Long Đình Đông Hải đâu!!" An Lâm giải thích.

Hắn lại dùng thuật truyền âm kể cho Ngao Tiểu Vũ nghe về đặc tính của sức mạnh thần đạo Cổ Long Đế sử dụng.

Ngao Tiểu Vũ nghe An Lâm nhắc tới năng lực kì dị của Cổ Long Đế, mặt vẫn không hiện lên vẻ sợ hãi, ngược lại hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm Cổ Long Đế, đôi mắt vẫn luôn khép hờ như mắt cả chết của cô nháy mắt lột xác thành đôi mắt rực cháy.

"Vậy để tôi thử lĩnh giáo xem bản lĩnh của cường giả mạnh nhất bộ tộc Tà Long đi nào." Ngao Tiểu Vũ xách thương lên, chỉa về phía Cổ Long Đế, mũi thương lập tức xé rách hư không chung quanh.

Tiêu Trạch cởi bỏ lớp lá chắn phòng ngự, An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Long Ngạo Thiên đã miễn cưỡng khôi phục năng lực chiến đầu, đồng loạt tấn công ba con Tà Long.

Cuộc chiến lập tức nổ ra!

Gần phía đại trận.

Năm đại năng Phản Hư hậu kỳ giao chiến kịch liệt, năng lượng bùng nổ từ cuộc chiến của họ của thể nói là đời núi lấp biệt, năng lượng huỷ diệt lan toả ra khắp nơi, khu vực trong phạm vi mấy trăm dặm không còn bất kì vật sống nào tồn tại.

Cùng lúc này Ngao Mông và Ngao Tinh Ngọc từ đằng xa bay tới, lập tức gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.

"An Lâm, cái cô Ngao Tiểu Vũ đó thật sự có thể đánh thắng được Cổ Long Đế à?" Hứa Tiểu Lan có hơi lo lắng hỏi.

"Được! Không thành vấn đề!" An Lâm vỗ ngực mình cam đoan.

Ngao Tiểu Vũ chuyển mắt nhìn về phía đám người An Lâm: "Ta sẽ phụ trách Cổ Long Đế, các cô cậu xử lý mấy con Tà Long khác, đừng để chúng chạy thoát, làm được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận