Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1190: Ân oán giữa Tứ Cửu Tiên Tông và Long Đình

Hải vực Nam Xà ở Đông Hải.

Mây đen đầy trời dần dần tiêu tán.

Thần thú Phách Hạ rung đùi đắc ý, ung dung than nhẹ: "Ai... Suýt chút nữa là không giữ được đất tổ rồi, tộc Tà Long đúng là dám chơi mà, ngay cả mình cũng bị bọn họ lừa cho một trận. Không biết là ai đã cứu vớt đất tổ, phải cảm ơn hắn một chút mới được..."

Phía trước pho tượng Thanh Long xuất hiện từng bóng người.

"Thật đúng là một tràng chiến đấu kịch liệt, bên phía Đông Hải Long Đình khi đi vào là mười hai người, đến lúc ra chỉ còn mười hai cái, tỷ lệ tử vong cao quá rồi."

"Nhưng mà như thế cũng còn trong phạm vi chấp nhận được, nếu đất tổ bị hủy diệt thì kẻ mạnh hai tộc đều sẽ chết hết ở nơi đó, lúc ấy mới gọi là thảm, gốc rễ của Tây Phương Long Lâm sẽ bị thương nặng, còn Đông Hải Long Đình coi như là chơi xong..." Thần thú Phách Hạ đang nói thì đột nhiên biến sắc, "Đây là... Tên người ngoại lai khiến đất trời đại biến kia sao cũng ở chỗ này?"

Phía trước pho tượng Thanh Long.

"Phù... Nơi này chính là đại lục Thái Sơ đó ư?" Tiêu Đồ híp mắt, sung sướng hít thở không khí nơi đây, "Đúng là một đại thế giới tràn đầy khả năng, tôi bắt đầu thích nơi này rồi!"

"Dạ vâng." Tiêu Đồ thoải mái thừa nhận, tự giới thiệu bản thân, "Tôi là Long tộc Tiêu thị ở sơn Mạch Cổ Long, tên là Tiêu Đồ."

Ngao Ngân Ngư không bước qua cánh cửa của đất tổ Long tộc, vẻ mặt bà tám nhanh chóng chạy lại.

Người tới chính là phân thân của thần thú Phách Hạ.

Mọi người không dám thờ ơ, đem tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong kể lại cặn kẽ không giấu diếm.

Chỉ thấy một con Ô Quy con đầu rồng thân rùa, to gần bằng nhân loại từ trên trời giáng xuống.

Nghe tới chuyện Cổ Long Đế lợi dụng Tiêu Đồ và điểm yếu nhược của thành lũy để phá tan vách tường không gian, xuyên qua thiếu sót của Thiên Đạo, cưỡng chế khai thông lối đi cho một tộc Tà Long, cho dù là ông cũng thán phục không thôi.

Ầm!

Những việc này vốn cũng không phải bí mật.

Một đám Long tộc trông thấy con Ô Quy này đều vội vàng hành lễ.

Một tiếng nổ vang trời đột nhiên xuất hiện.

Sắc mặt Phách Hạ dịu lại: "Được rồi, mau kể lại xem bên trong đã xảy ra chuyện gì."

Ngao Ngân Ngư còn trợn trợn mắt há mồm, ngắm nhìn chàng trai đứng trước mắt, không thể ngờ rằng tất cả những điều này đều do một tay hắn làm, đổi mới cả một giới tu chân.

Phách Hạ không trông thèm nhìn người của Đông Hải Long Đình, ngược lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Đồ, hỏi: "Mi là Long tộc Thái Cổ?"

Con ngươi vàng óng của thần thú Phách Hạ không ngừng chuyển động, vẻ kinh ngạc trên mặt không đổi, cuối cùng đưa mắt nhìn đến kiếm Thắng Tà trên lưng An Lâm.

Dù sao cũng không lừa gạt được đám đại năng của Tây Phương Long Lâm.

Khi ông nghe đến chuyện An Lâm dùng kiếm vá trời, tiện tay chém mất một cảnh giới của thê giới, thậm chí bị dọa đến mức ngay cả phân thân cũng suýt biến mất.

Tất cả Long tộc đều giật mình khiếp sợ.

An Lâm: "..."

An Lâm suýt phun ra một búng máu: "Tiểu Tà, cô nói chuyện tử tế chút có được hay không?"

An Lâm nghe vậy sững sờ, chưa kịp lên tiếng trả lời thì một âm thanh lãnh đạm bằng phẳng đã đột ngột vang lên sau lưng.

Tính khí của ông vốn nóng nảy vô cùng, nhưng lúc này vẫn cố bắt bản thân bình tĩnh lại: "Được rồi, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Long tộc, tôi còn có chuyện phải làm, mấy người đi về trước đi."

"Có thể cho tôi nhìn kiếm linh của cậu không?"

Lúc chia tay, không ít Long tộc lại cảm ơn lòng tốt của nhóm người An Lâm và Hứa Tiểu Lan thêm lần nữa. Quan hệ giữa Tứ Cửu Tiên Tông và Đông Hải Long Đình chân chính hòa hoãn lại thông qua sự việc Thái Sơ Cổ Vực lần này.

Tất cả mọi người đều biết ý rời khỏi thần sơn của Phách Hạ.

Rõ ràng là Phách Hạ đang hạ lệnh trục khách.

Kiếm Thắng Tà: "Cút!"

Phách Hạ chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ bị mắng, ngây người ra trong chốc lát.

Tiêu Đồ đứng ra giảng hòa: "Kiếm Thắng Tà này đặc biệt có cá tính, tiền bối Phách Hạ đừng để ý, chúng ta đều bị cô bé mắng qua hết cả, ngay cả An Lâm còn bị chém..."

Lúc này Phách Hạ mới phục hồi tinh thần, mai rùa run lên bần bật.

Phách Hạ: "..."

Cô nhớ đến lần gặp nhau lần trước, đột nhiên thấy đồng cảm với Phách Hạ...

"Phụt! Hì hì..." Ngao Tiểu Vũ trông thấy một màn này, cười rộ lên.

Đây chính là Phách Hạ đó, là thần thú Phách Hạ nắm giữ Hợp Đạo cảnh đó, thanh kiếm này dám nói như vậy, thật sự không phải là chán sống sao?

Đối với hành vi của bọn trẻ, Ngao Mông cũng không nói gì nhiều. Thực ra bây giờ chỉ cần bên phía An Lâm không tiếp tục so đo là ông đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi, chỉ sợ hắn lại chạy xuống đáy biển đại náo Long Đình thêm lần nữa thì khổ.

Ngao Mông và mấy người Lục Trấn Hải mời Long Ngạo Thiên gia nhập Long Đình thêm lần nữa, còn đưa ra điều kiện rất mê người, kết quả đều bị Long Ngạo Thiên từ chối rất dứt khoát, còn tuyên bố muốn gia nhập Tứ Cửu Tiên Tông.

Lời này vừa được nói ra, một đám Long tộc suýt chút nữa là tức đến hộc máu.

Cho nên nói Long Đình lại bị Tứ Cứu Tiên Tông đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe) đúng không?

Ồ? Tại sao chúng ta nói đến từ "lại" nhỉ?

Long Ngạo Thiên vốn đang do dự, nhưng sau khi trông thấy An Lâm dùng kiếm vá trời và sự gia nhập của Tiêu Đồ thì đã không còn băn khoăn gì nữa, làm ra lựa chọn cuối cùng.

Một đám cao thủ của Đông Hải Long Đình đều đột nhiên nhận ra một chuyện, đó là thế lực của Tứ Cửu Tiên Tông đang ngày càng khổng lồ, thế lực của Đông Hải Long Đình đã khó mà chống lại nổi nữa.

"Chúng ta đi thôi."

Trong mắt Ngao Mông lộ ra đau thương, trên mặt thêm mấy phần già nua, hóa thành Hắc Long lẻn xuống đáy biển.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Thật giỏi!" An Lâm giơ ngón tay cái lên.

"Thích không?" Bạch Lăng vẫn cười uyển chuyển như cũ.

An Lâm đáp xuống trước mặt một đám người đang đứng chờ, đưa mắt nhìn sang Bạch Lăng đang cười rất dịu dàng đứng hàng trước nhất: "Chuyện này... Lời hoan nghênh tràn ngập cảm giác trẻ trâu mới lớn này của cậu..."

An Lâm: "..."

"Ông thì biết cái gì, lời hoan nghênh này quả thực quá tuyệt vời, tràn đầy khí phách ngạo thị cửu thiên! Tôi rất thích!!" Long Ngạo Thiên lại không đồng ý, vô cùng hưng phấn mở miệng khen ngợi.

Mấy người Bạch Lăng, Liễu Thiên Huyễn, Đường Tây Môn và các đệ tử nòng cốt như Diệp Linh, Bắc Liên, Trình Anh Hùng, Chu Du, Đinh Hương đều có mặt đông đủ hết cả.

Không lâu sau, tông chủ đại nhân chân đạp gạch đen, thân mặc quần áo trắng nhẹ nhàng phiêu diêu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bên cạnh hắn lại đi theo một nhóm người.

"Hoan nghênh tông chủ đại nhân trở về! Tông chủ đại nhân thiên thành địa đọa, văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, thần huy vĩnh diệu!"

Một đám đệ tử nòng cốt của tông môn cùng nhau hô to.

An Lâm giật mình sợ hãi.

Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch, Đề Na và Bố Lai Tư cũng sợ hãi.

Tiêu Đồ và Long Ngạo Thiên đang nghĩ phải cẩn thận trải nghiệm phong tình của Tứ Cửu Tiên Tông cũng hít vào một hơi khí lạnh.

"Chẳng lẽ tôi vừa gia nhập tà giáo?" Tiêu Đồ khiếp sợ.

Ngoài cửa lớn của Tứ Cửu Tiên Tông.

Dù sao cũng là Tông chủ mang theo mọi người tự mình đến Long Đình hỏi vay tiền, nên lần hoan nghênh chào đón này là nhất định phải có.

Bạch Lăng biết được tin Tông chủ An Lâm đã chấp hành nhiệm vụ thành công, đang trên đường trở lại tông môn, lúc này đang dẫn theo một đấm Các chủ, Trưởng lão, đệ tử của Tiên Tông ra hoan nghênh anh hùng trở về.

An Lâm chỉ huy mọi người cùng trở lại Tứ Cửu Tiên Tông.

Trong trận đại chiến này, bọn họ mất đi không ít anh chị em và cao thủ trong đội Thần Vệ, bây giờ phải nghỉ ngơi cho khỏe bồi dưỡng lực lượng mới được...

Tất cả Cự Long theo sát phía sau, sôi nổi chui xuống biển, cảnh tượng vô cùng đồ sộ,

Các đệ tử: "..."

Tông chủ mà các đệ tử vẫn đang mong ngóng sẽ nói lên lời phản đối đâu rồi? Không ngờ An Lâm lại là một tông chủ đại nhân như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận