Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1192: Tranh đấu giữa hai mặt trăng

An Lâm nâng chén mời, Hiên Viên Thành, Đường Tây Môn, Tô Thiển Vân cũng đều một hơi cạn sạch.

Vị ngon của tiên nhưỡng rất tinh khiết, xung quanh còn là đám bạn bè cực kỳ đáng tin.

Thế nên mọi người đều uống mà không cố kỵ điều gì.

"Nào, bạn học An Lâm, tôi mời cậu một chén, cảm ơn cậu đã cống hiến cho tông môn!" Hiên Viên Thành tiếp tục nâng chén, rót đầy hai chén tiên nhưỡng.

Không chỉ có vậy, hắn còn phất một tay lên, hình Thái Cực Song Ngư liền hiện rõ bên trong tiên nhưỡng trong suốt, không đúng, phải là hai đầu đạn nhỏ xíu hiện lên rõ ràng bên trong chén rượu.

Đúng vậy, hai con cá này càng lúc càng trở nên giống đầu đạn nhỏ tí hin rồi, một đen một trắng, trông cực kỳ hài hòa.

Sau khi năng lượng dần tản đi, Hiên Viên Thành lại đưa một trong hai chiếc chén đó đến trước mặt An Lâm, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười cực kỳ tự nhiên sạch sẽ: "Nào! Là anh em thì cùng một hơi cạn sạch!"

"Anh vừa dùng lĩnh vực của mình để chế rượu cho tôi đấy sao?"

Đó là một loại cảm giác vạn vật cùng hòa vào nhau, vạn linh hài hòa.

Tất cả số tiên nhưỡng trong bụng đều nổ tung!

Má nó chứ, liều mạng thôi, đã là anh em thì không sợ bom rơi!

Uỳnh!

Chẳng qua... chén rượu này của anh Thành thực sự không có vấn đề gì sao?

Hiên Viên Thành cười ha hả: "Kết quả cuối cùng của vạn linh chính là hủy diệt! Hủy diệt qua đi rồi lại có thể sinh ra vạn linh, bạn học An Lâm, thấy tiên nhưỡng của tôi thế nào?"

An Lâm nhận lấy chén rượu, vẻ mặt kinh hãi, không phải là kiểu được được sủng ái nên kinh sợ, mà chính là hãi hùng khiếp vía!

Tất cả tinh hoa nổ tung xong liền hòa vào trong thân thể, khiến An Lâm kìm lòng không đặng mà bắt đầu trở nên run rẩy, một thứ cảm giác kỳ diệu trong nháy mắt liền lan ra khắp toàn thân, đạt đến mức cao trào.

Khóe miệng An Lâm hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách chạm cốc cạn chén với Hiên Viên Thành.

Cách thức chế rượu này rất thường thấy trong tiên giới, các tiên nhân có thể hòa thêm trạng thái ngộ đạo của bản thân vào bên trong rượu, anh uống rượu của tôi, tôi uống rượu của anh, trong quá trình mọi người cùng nâng cốc vui vầy, còn có thể cảm ngộ được cả đạo của đối phương, chính là nhất cử lưỡng tiện.

An Lâm mặt lộ vẻ say mê, đang muốn mở miệng tán thưởng, bỗng nhiên trong bụng lại truyền đến tiếng nổ vang.

Tô Thiển Vân thấy thế cũng học theo, ngón tay ngọc thon thon cũng lấy hai cái chén, sau khi rót đầy tiên nhưỡng, tay ngọc khẽ vung lên với vầng trăng sáng trên trời, bao lấy vô số ánh trăng, hòa nó vào bên trong tiên nhưỡng.

Tiên nhưỡng mà anh Thành chế ra tràn vào trong bụng, cảm giác cực kỳ tốt!

Ánh trăng sáng trong dập dờn bên trong chén tiên nhưỡng, đẹp lộng lẫy khó tả.

"Hà...!" Khóe miệng An Lâm nhả ra một chút hơi khói, cứ như là một thanh niên hệ Phật vừa mới trải qua cao trào rồi ngâm khẽ một tiếng.

An Lâm giơ ngón tay cái lên: "Quá kỳ diệu!"

"Tô Tô, chén tiên nhưỡng ngọt ngào này của cô uống xong rất dễ chịu, khiến cho người uống xong còn muốn tiếp tục uống thêm nữa." An Lâm bình phẩm từ tận đáy lòng.

Sức mạnh của trăng sáng làm ấm khắp toàn thân, khiến cho người ta bay bay như lên tiên, tựa như muốn An Lâm bay đi luôn theo mặt trăng vậy.

Mặt trăng là thứ mới xuất hiện mấy hôm trước, hiện giờ đủ loại suy đoán và truyền thuyết đều có cả, nhưng cái chính là không có một cách nói xác thực nào. An Lâm mới vừa từ Đông Hải trở về, còn chưa kịp điều tra, chỉ có thể tìm Tô Thiển Vân có quan hệ cực kỳ tốt với Hằng Nga để hỏi thăm một chút mà thôi.

"Xét thấy vẻ ngoài của loại rượu này đẹp như vậy, chắc chắn là uống rất ngon rồi." An Lâm có phần chờ mong nhận lấy chén rượu, cạn chén với tiên nữ dưới ánh trăng, một hơi uống sạch.

"Vì sao chị Hằng Nga lại vẫn luôn kẹt mãi ở Phản Hư đỉnh phong, mà không thăng tiến thêm được, thật ra cũng chính là muốn đi theo đạo về trăng độc nhất vô nhị. Không phải là kiểu đạo sử dụng lực lượng ánh trăng bình thường, mà chị ấy muốn trở thành một vầng trăng sáng, trở thành mặt trăng độc nhất vô nhị kia giữa trời đất này!"

"Bạn học An Lâm, chén rượu này tôi kính cậu." Tô Thiển Vân bưng chén rượu đến trước mặt An Lâm, đôi mắt màu xanh lam như mộng ảo nhìn thẳng vào An Lâm mang theo ý cười thản nhiên, lúm đồng tiền ở dưới ánh trăng lại càng thêm rung động lòng người.

"Yên tâm đi, cậu cho rằng mấy năm gần đây chị Hằng Nga đều sống vô ích trên Nguyệt cung thôi sao? Chỉ bàn đến sự chuẩn bị đầy đủ về cảm ngộ với đạo ánh trăng thôi thì chị ấy cũng đã là người đứng đầu thời nay rồi, sao chị ấy lại có thể thua được?" Tô Thiển Vân để lộ vẻ mặt cực kỳ tự tin, cũng nhân thể cuồng nhiệt cổ vũ Hằng Nga luôn.

"Nếu nói như thế, xem ra là mặt trăng màu đỏ kia muốn thay thế để trở thành duy nhất giữa trời đất này rồi. Đánh đến cuối cùng, trên thế gian chỉ có thể có một mặt trăng sáng trong, hoặc là một mặt trăng màu đỏ... chị Hằng Nga sẽ không sao chứ?" An Lâm có hơi lo lắng hỏi.

An Lâm nghe hiểu rồi liền thấy kinh hãi: "Dã tâm thật lớn, chị ấy muốn trở thành Thần sao!"

Chén rượu này vừa mát lạnh lại ấm nhuần, giống hệt với phong cách của Tô Thiển Vân.

"Chuyện này chị Hằng Nga cũng chỉ nói qua với tôi đúng một lần, nói cái gì mà có người muốn tranh đấu Hợp Đạo với chị ấy, hiện giờ hai người còn đang phân cao thấp với nhau ở trong đó nữa kìa." Tô Thiển Vân nói.

"Tranh đấu Hợp Đạo? Mọi người tự hợp ra đạo của chính mình không được sao? Tại sao lại phải tranh? Cứ coi như là cả hai người cùng đi theo đạo về trăng, nhưng cũng đâu cần phải tranh nhau đến mức anh chết tôi sống chứ?" An Lâm hơi nghi hoặc nói.

"Cái này chính là tính duy nhất của Hợp Đạo đó mà." Tô Thiển Vân giơ hai ngón tay lên, "Trên thế giới này chỉ có một mặt trời, một vầng trăng, đây là tính duy nhất, được tuyên bố là không thể thay đổi."

Tiếc là nếu như bay đi theo mặt trăng thật thì sẽ bị Hứa Tiểu Lan bắn rơi, cho nên vẫn là thôi thì hơn.

Câu này vừa được nói ra, mọi người xung quanh cũng không kìm được mà dựng thẳng lỗ tai lên.

"Đúng rồi, Tô Tô" An Lâm chỉ lên hai mặt trăng một trắng một đỏ trên bầu trời, tò mò hỏi: "Cô có biết hai vầng trăng trên trời là có chuyện gì xảy ra không?"

Khuôn mặt Tô Thiển Vân liền ửng đỏ, mềm mại mở miệng nói: "Nếu về sau cậu còn muốn uống, cứ nói với tôi, tôi có thể tiếp tục chế rượu cho cậu."

Trạng thái này khiến An Lâm kinh ngạc đến mức đổ cả mồ hôi lạnh.

Có vẻ như Tô Thiển Vân uống hơi nhiều nên nói chuyện cũng bắt đầu liên tục không nghỉ, nói đến chỗ lợi hại của Hằng Nga, điên cuồng luận chứng rằng Hằng Nga chắc chắn sẽ thắng không thể nghi ngờ, khiến cho An Lâm cũng không biết có nên cắt ngang hay không.

"Đúng rồi, mấy ngày trước, chị Hằng Nga còn nhắc qua một lần về thần đan của cậu nữa đấy. Tiến độ luyện chế viên thần đan này của cô ấy đã đạt đến 70% rồi, nói là cậu hãy yên tâm, ba tháng sau nhất định có thể luyện thành." Tô Thiển Vân lại nói.

An Lâm liền chấn kinh luôn: "Không phải Hằng Nga vẫn đang trong cuộc chiến tranh đấu Hợp Đạo với mặt trăng đỏ kia sao? Sao lại vẫn có thể giúp tôi luyện đan được?"

"Hợp Đạo và công việc là hai thứ không thể lẫn được đâu, về chuyện này thì cậu không cần phải lo lắng." Vẻ mặt Tô Thiển Vân thả lỏng, đáp.

An Lâm: "..."

Vốn dĩ đang có cảm giác cực kỳ khẩn trương, thế nhưng Hằng Nga lại tùy tùy tiện tiện như vậy sao?

Hắn cảm thấy vẫn nên giúp Hằng Nga một tay vậy, thế là liền hướng mắt nhìn lên mặt trăng đỏ trên bầu trời, nói: "Chúng ta không thể trực tiếp đến chỗ mặt trăng đỏ kia rồi cho nổ nó được sao? Mục tiêu lớn đến như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể tiến hành cách thức cắt ngang đối phương mà!"

Tô Thiển Vân cười nói: "Nếu như thật sự có thể nổ được cái mặt trăng đỏ kia, thì nhóm đế vương của Thiên Đình sẽ không ra tay sao? Mặt trăng đỏ kia chỉ là hình chiếu thần đạo của một vị đại năng thần bí mà thôi, dù sao thì mặt trăng cũng có tính duy nhất là, mặt trăng đỏ có thể nổ vậy thì cũng liền chứng minh rằng chị Hằng Nga thất bại rồi..."

An Lâm bừng tỉnh gật gật đầu, có phần hơi tiếc nuối.

Bữa tiệc vui vẻ của tông môn vẫn đang tiếp tục, sau đó nữa An Lâm lại được thưởng thức tiên nhưỡng thánh hỏa của Hứa Tiểu Lan, cả người đều trở nên ấm áp, còn thưởng thức tiên nhưỡng phép thuật của Liễu Thiên Huyễn, cảm giác kỳ ảo thần bí kích thích vị giác, có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, rất mới mẻ.

Đương nhiên là cũng thưởng thức luôn cả tiên nhưỡng rất bình thường không có gì đặc biệt của Đường Tây Môn.

Cuối cùng, An Lâm vẫn tặng lại linh quả cho đám đệ tử nòng cốt của tông môn, phúc lợi này đã khiến buổi tiệc tối lên đến một cao trào mới.

Đêm hôm nay, tất cả mọi người trong tông môn đều được thoải mái, vui vẻ suốt cả một đêm.

Ngay cả Long Ngạo Thiên và Tiêu Đồ cũng chơi đến cực kỳ tận hứng.

Nhưng mà, sáng sớm ngày hôm sau.

Tiêu Đồ lại nói với An Lâm rằng muốn rời khỏi Tứ Cửu tiên tông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận