Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1193: Một vòng lặp tuần hoàn vô hạn gỡ mãi không ra

"Cứ từ từ mà đợi ở tông môn không tốt sao, muốn đi đâu?" An Lâm có mấy phần kinh ngạc hỏi.

Tiêu Đồ hơi ngượng ngùng cười cười: "Đây chẳng phải là không bước vào thế giới mới thì trong lòng sẽ không vững đấy sao, tôi phải chuẩn bị thêm vài cứ điểm phục sinh(*) nữa thì mới có thể an nhàn mà rong chơi được chứ!"

(*)phục sinh: sống lại

An Lâm: "..., chuẩn bị cứ điểm phục sinh? Lại còn có cả loại chuyện như vậy?"

Sắc mặt Tiêu Đồ cực kỳ nghiêm túc: "Tôi tu luyện đạo Bất Tử Bất Diệt, nếu như không thành lập mấy cứ điểm phục sinh, thì sao lại có thể nói với bên ngoài là mình bất tử bất diệt được đây?"

Khóe miệng An Lâm hơi co lại: "Hóa ra đạo Bất Tử Bất Diệt của ông là dựa vào thủ đoạn phục sinh để thể hiện?"

"Nếu không thì phải sao ạ?" Tiêu Đồ hỏi ngược lại.

An Lâm không phản bác được.

Một người là sư tỷ, một người là sư đệ.

Tiêu Đồ nghe vậy liền lắc đầu: "Tạm thời thì không cần, nếu cần tôi sẽ nói với sư phụ. Hiện giờ, tôi phải đến địa phương khác trước đã, chuẩn bị thêm mấy cứ điểm phục sinh, vẫn luôn cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt, không có cảm giác an toàn..."

Cuối cùng Tứ Cửu tiên tông cũng sắp sửa được chào đón một đại năng Hợp Đạo siêu cấp rồi sao? Hơn nữa lại còn là đồ đệ của hắn nữa!

Ngẫm thôi mà đã thấy cực kỳ kích thích rồi!

"Đâu còn cách nào ạ, tôi cũng quen như vậy rồi, đi đến thế giới sự sống bừng bừng như nơi này, đạo cảnh của tôi cũng được tăng trưởng theo tâm cảnh, việc chuẩn bị Hợp Đạo cũng sắp sửa phải đưa vào danh sách quan trọng rồi." Tiêu Đồ cười nói.

Sau một đêm vui đến điên cuồng.

Vẻ mặt Tiêu Đồ đầy phiền muộn: "Rồng như tôi cực kỳ dễ chết, nếu như không có thủ đoạn để sống lại thì trong lòng sẽ không vững nổi, cho nên mới nghĩ đến việc sử dụng cách thức sống lại. Một khi có được cách thức sống lại rồi, tôi rất thích rong chơi, cực thích rong chơi, nên tôi rất dễ chết... Dễ chết mà lại không có cách nào để sống lại thì trong lòng sẽ không cảm thấy ổn, sau đó mới nghĩ đến việc làm thêm mấy điểm phục sinh nữa, sau khi làm nhiều điểm phục sinh một chút, thế là tôi lại tiếp tục thích chơi rong rồi..."

"Vậy được, mọi chuyện thuận lợi nhé."

An Lâm nghe xong đến đây liền thấy vui vẻ: "Có cần vi sư giúp ông cái gì không?"

Mặt An Lâm đen lại: "Má nó, cái này chính là một vòng lặp lại vô hạn mà!!"

Đây đâu phải chỉ là hơn kém tuổi tác cực lớn, mà còn là hơn kém cực cực nhiều về cảnh giới nữa.

Bạch Lăng bắt đầu sửa chữa vũ khí mang tính chiến lược của Tứ Cửu tiên tông – chiến hạm Tinh Hỏa.

Diệp Linh là Đạo Chi Thể cấp năm, Tiêu Đồ là cảnh giới Hợp Đạo...

Tiểu Lan vừa mới tấn thăng Phản Hư, cũng cần phải trở về Chu Tước tông dùng Chu Tước Thánh Hỏa để tôi luyện thần thể.

An Lâm gật nhẹ đầu, vẫy tay từ biệt người đồ đệ mới này.

Tứ Cửu tiên tông lại một lần nữa đi vào quỹ đạo.

Chẳng lẽ là... dường như cô nghĩ đến chuyện gì đó, liền cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hơi ửng hồng.

"Hả... Tại sao tôi lại phải qua giúp cậu chứ?"

"Hóa ra là chuyện này à?" Tô Thiển Vân không kìm được mà bật cười: "Được thôi, tôi cũng đang muốn đến Nguyệt cung một chuyến để tâm sự với Tiểu Nguyệt đây."

Hằng Nga vừa tranh đấu Hợp Đạo với người khác lại vừa liyeejn đan cho hắn, tiền luyện đan lại còn do Hằng Nga ứng trước... Như thế cũng khá là áy náy, thế nên hắn quyết định sẽ hoàn thành việc này trước tiên.

Thông qua trận pháp truyền tống kia, bọn họ liền đến được Nguyệt cung đang làm bạn với một bầu trời toàn sao.

An Lâm nghĩ nghĩ một lát, quyết định sẽ đi đến Nguyệt cung một chuyến trước, thanh toán hết chuyện Thần đan rồi lại tính tiếp.

"Woa, còn dẫn theo cả đàn ông về nữa kìa, không sợ chàng trai kia bị Hằng Nga đập bẹp sao?"

"Hoan nghênh tiểu cung chủ."

"Hóa ra là tiểu cung chủ đến."

"Tô Tô, cô có thể đi cùng tôi đến Nguyệt cung một chuyến được không?" An Lâm nhờ vả.

"Được, vậy chúng ta đi thôi." An Lâm vui vẻ mở miệng nói.

Thế là hai người nhanh chóng cùng nhau tiến về phía Thiên Đình.

Thiên Đình có một trận pháp truyền tống chỉ chuyên mỗi việc truyền tống đến trên chỗ mặt trăng.

Tô Thiển Vân ngơ ngác nhìn về phía An Lâm, cảm thấy hơi khó hiểu.

"Những lời Hằng Nga nói tôi sợ chính mình nghe không hiểu, cô đi cùng thì có thể sẽ dễ dàng hơn một chút." An Lâm ôm mặt nói.

"Hả?" Triệu Trạch Cương chớp chớp đôi mắt đẹp, cái miệng nhỏ hơi há ra.

An Lâm chỉ vào Tô Thiển Vân, nói: "Tôi cần phiên dịch hoàng gia của cô!"

"Đừng nói lung tung, hắn chính là An Lâm đấy! Lúc trước cũng từng đến rồi."

"Ồ! Là hắn sao?"

Một đám tiểu tiên nữ luyện đan oanh oanh yến yến mặc đạo bào luyện đan màu xanh nhạt, có người nhỏ giọng, có người lớn tiếng bàn tán, lúc bọn họ đi đến gần, trên mặt liền mang theo ý cười chào mừng Tô Thiển Vân đến.

Địa vị của Tô Thiển Vân ở Nguyệt cung rất cao, cô có thể đường đường chính chính dẫn An Lâm đi qua tấm biển đề "Đàn ông và chó" không được phép đi vào để tiến thẳng vào bên trong Nguyệt cung.

"Ha ha, Tô Tô, cô đến để chơi với tôi à?" Một con thỏ cao chừng nửa người, đang cầm một cái cán đảo thuốc nhanh nhẹn đi đến, lúc nhìn thấy An Lâm liền phanh gấp lại.

"Trời ơi, An ngốc, sao anh cũng tới nữa vậy?" Nguyệt Thố trừng đôi mắt tròn căng như hai viên bảo thạch đỏ, mặt đầy vẻ giật mình, nói.

Mặt An Lâm đen lại: "Tôi đến đưa tiền, một trăm triệu!"

"Loảng xoảng."

Nguyệt Thố bị dọa đến mức móng vuốt cũng buông lỏng, cán đảo thuốc liền rơi xuống mặt đất.

Đột nhiên, viên đan dược nhào về phía cô gái gần cửa sổ!

An Lâm nhìn thấy vậy liền suy đoán trong lòng.

Chẳng lẽ đây chính là viên thần đan mà mình muốn – Thất Thải Thần Đạo Đan sao?

Một viên đan dược phát ra ánh sáng thần thánh rực rỡ đang không ngừng bay vòng quanh người cô gái, vui vẻ trông như một tinh linh mắc chứng tăng động.

Bộ váy lụa màu xanh nhạt mà cô mặc khẽ bay trong gió như đang múa, trông cực kỳ giống hoa sen nở rộ giữa đêm lạnh, đôi tay ngọc thon thon gác lên trên bệ cửa sổ, có vẻ như là đang ngắm vầng trăng màu đỏ bên ngoài cửa từ một vị trí rất xa.

An Lâm và Tô Thiển Vân nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang đứng bên cửa sổ.

An Lâm không kìm nổi bật cười: "Đáng đời!"

An Lâm dùng dáng vẻ thắng lợi vỗ vỗ đầu Tiểu Nguyệt: "Vậy nên mới nói, về sau tuyệt đối đừng có coi thường tôi, một trăm triệu là lời hứa, An Lâm tôi nói lời giữa lời, lời đã nói ra ắt sẽ thực hiện được!"

Nguyệt Thố chảy nước mắt, trừng An Lâm, nói: "Rõ ràng là Tô Tô đánh cược thắng, mắc mớ gì tới anh chứ, sao anh lại còn đắc ý hơn cả người thắng cuộc thế hả?"

An Lâm nhún vai: "Không biết nữa, dù sao cũng cảm thấy thoải mái mà."

Nói xong, hắn liền kéo cánh tay nhỏ của Tô Thiển Vân, nghênh ngang rời khỏi đó, để lại một mình Nguyệt Thố đứng đó loạn hết người.

"Phòng luyện đan của chị Hằng Nga nằm ở tầng cao nhất, chúng ta thu bớt hơi thở, cố gắng đừng phát ra sóng năng lượng, tránh quấy rầy đến việc luyện đan của chij ấy." Tô Thiển Vân nhỏ giọng nói.

"Nhưng mà, chúng ta cứ mạo muội như thế đi gặp mặt chị ấy, có vẻ như chính là đang quấy rầy đúng không?" An Lâm không kìm được mở miệng hỏi.

"Yên tâm đi, đã sớm nhắc đến rồi." Tô Thiển Vân vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, nói.

Cấm chế ở chỗ cửa gỗ nguyệt quế không ngăn hai người ở ngoài cửa.

"Cô ấy và tôi đánh cược với nhau xem trong một năm cậu có thể kiếm được đủ một trăm triệu hay không, tôi cược rằng cậu có thể làm được, cô ấy cược cậu không làm được..." Tô Thiển Vân cười nói, "Sau đó, hiện giờ Tiểu Nguyệt sắp sửa thua tôi một viên tiên đơn rồi."

"Này này này... có phải hơi cường điệu quá rồi không? Bị tốc độ kiếm tiền của tôi khiến cho sợ quá đến phát khóc à? Có cần vậy không hả?" An Lâm nhìn thấy cảnh này cũng chấn kinh luôn rồi.

Thân hình mềm mại của Nguyệt Thố run lên, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt.

An Lâm có phần đắc ý, cười cười vuốt đầu Nguyệt Thố: "Tôi lợi hại như vậy đấy, một năm kiếm lời được một trăm triệu không phải là chuyện rất bình thường sao? Nhìn vẻ mặt kinh ngạc này của nhóc kìa, có thể có tiền đồ một chút được không hả?"

Nguyệt Thố thì thào mở miệng, trên khuôn mặt là vẻ khó có thể tin nổi.

"Làm sao có thể... nhanh như vậy mà đã có một trăm triệu rồi hả?"

"Ba chiiii!" Một bàn tay mang theo sức mạnh ánh trăng màu hơi bàng bạc vỗ về phía đan dược, đan dược bị tác động mạnh, nhanh chóng ầm vang lao về phía trận pháp, đâm vào khiến cho trận pháp cũng rung động mạnh theo.

Vẻ mặt Hằng Nga không hề có chút kiên nhẫn nào mà đã ra tay rồi.

An Lâm bị dọa đến mức hít vào cả một miệng đầy khí lạnh, trong lòng cũng bắt đầu co rút đau đớn.

Thần đan của tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận