Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1194: Thần đan của An Lâm

Viên đan dược bị đập nên lao nhanh hơn về phía cấm chế, cứ như là có mấy vòng tròn quay quanh, lao chao lảo đảo di chuyển.

Sau khi chậm chạp mất một lúc, nó lại bắt đầu nhào tiếp về phía Hằng Nga!

"Ba chiiiii!"

"Uỳnh!"

Đan dược lại bị đâm vào chỗ cấm chế.

"Viên thần đan cũng giống anh thật đấy." Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai.

An Lâm giật nảy mình, quay người nhìn lại mới phát hiện lại là Nguyệt Thố.

Hắn khó hiểu hỏi: "Sao nhóc cũng đến vậy?"

"Khụ khụ... đây là tất cả số tiền."

"Thật là nhiều!" Nguyệt Thố mở trừng hai mắt, thân hình nhẹ nhàng trắng nõn ngay lập tức không kìm nổi mà đặt mông ngồi phụp xuống đất, vẻ mặt sụp đổ.

Cô gái khẽ cười, ánh mắt trong suốt như sóng hồ xanh nhìn An Lâm chăm chú, khóe miệng hơi cong lên, hoàn mỹ giống hệt vầng trăng khuyết, đó là một nụ cười đẹp đến mức có thể khiến người nhìn trầm luân.

Ầm ầm! Mặt đất khẽ rung lên, nguyên thạch xếp chồng chất lên nhau giống hệt một ngọn núi nhỏ xuất hiện.

Một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, cực kỳ dễ nghe truyền đến.

Cô vung tay áo lên, ngọn núi nguyên thạch nhỏ liền được thu vào trong nhẫn không gian.

Nguyệt Thố hất hàm, khua khua cánh tay ngọc, không phục nói: "Nói miệng không bằng chứng, tôi muốn tận mắt nhìn thấy thời khắc anh đưa ra một trăm triệu linh thạch kia."

Nó biết, nó thực sự thua rồi.

Hằng Nga xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nói: "An Lâm đã đưa trước năm trăm vạn linh thạch tiền đặt cọc, hiện giờ chỉ cần bổ sung nốt 95 triệu là được."

"Không cần một trăm triệu."

Hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, nhẫn không gian lóe lên, gần mười nghìn viên nguyên thạch được đưa ra ngoài.

"Đây đều do tôi dùng mạng liều lĩnh đổi lại đấy!"

An Lâm bị ánh mắt này nhìn đến mức tim cũng không tự chủ mà đập nhanh hơn.

An Lâm nghĩ lại về thời gian một năm qua, có hơi xúc động.

Hằng Nga nhìn thấy bộ dạng của Nguyệt Thố lại càng cảm thấy buồn cười.

"An Lâm, tôi không ngờ tới cậu lại có thể gom góp được một trăm triệu linh thạch trong vòng một năm, cũng hơi thay đổi cái nhìn về cậu rồi đấy." Ánh mắt Hằng Nga đánh giá An Lâm, trên mặt vẫn là ý cười như cũ.

Đột nhiên, viên đan dược phát ra ánh sáng thần thánh kia lại một lần nữa nhào về phía Hằng Nga.

Giọng nói có lực trầm bổng lên xuống của An Lâm lại một lần nữa vang lên.

An Lâm hít sâu một hơi: "Thật sự là thần đan của tôi á?"

Một năm này quả nhiên đã xảy ra không ít chuyện.

"Đúng rồi, chị sắp đánh nhau với cái vầng trăng đỏ kia, không có chuyện gì chứ?" An Lâm lại hỏi.

Nước Nam Thiên Vũ, mộ cổ Tây Hải, vực Thái Sơ Cổ Long...

Hằng Nga hé miệng cười một tiếng: "Tranh đấu Hợp Đạo, nếu như có lực từ bên ngoài tác động vào rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, ý tốt của cậu tôi xin nhận, đến lúc cần phải giúp một tay, tôi sẽ nói cho cậu biết."

"Ắc, đương nhiên, chúng ta là bạn bè mà, trong tình huống tôi đủ khả năng giúp chị một chút, tôi vẫn rất sẵn lòng." An Lâm nghiêm túc nói.

"Cậu đang lo lắng cho tôi sao?" Hằng Nga nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt dịu dàng.

"Nhưng mà đã hứa rồi, cho dù có phải liều cái mạng này, tôi cũng không oán không hối!"

Hắn nhìn viên thần đan không ngừng bị đập một cách vô tình, trong lòng cũng thấy tê rần: "Đánh nó như vậy thực sự sẽ không việc gì chứ?"

"Đương nhiên là không sao rồi, đây là một trong những thứ theo đúng trình tự." Bàn tay thon dài trắng nõn của Hằng Nga bỗng hiện lên một chút ánh trăng nhàn nhạt, cô dịu dàng nói: "Có thể dung nhập được đạo ý vào trong trăm nghìn lần luyện chế thì mới thật sự là thần đan."

An Lâm nghe hiểu rồi, không đánh thì không nên thân ấy hả...

Lần này Hằng Nga nói chuyện rất bình thường dễ hiểu, mà có vẻ như tâm trạng cũng rất tốt, An Lâm không dám làm màu mè, chỉ nói ra những lời từ tận đáy lòng của hắn.

"Viên đan được này chính là Thất Thải Thần Đạo Đan mà tôi đang luyện chế giúp cậu, hiện giờ tiến độ đã hơn 70% rồi, cậu kiêm nhẫn chờ thêm chút nữa." Hằng Nga mỉm cười, nói.

Hằng Nga không hề lưu tình đập một bàn tay về phía đó, viên đan dược lại bị sức lực lớn đánh ra, ầm vang lao về phía cấm chế, cứ như là loạng choạng vì bị hoa mắt chóng mặt.

"Ba chiii!"

"Nào, đây là trà nguyệt quế mà tôi vừa mới pha, uống vài chén trước đã rồi hẵng đi." Hằng Nga ngồi trên ghế, tự mình pha trà, bàn tay trắng nõn lật úp liên tục như mây bay nước chảy, dáng vẻ ưu nhã, trông cực giống một bức tranh xinh đẹp.

An Lâm có hơi được thương yêu quá mức mà thấy sợ hãi.

Thái độ của Hằng Nga thật sự quá tốt tính, hoàn toàn không giống cái dáng vẻ lạnh lùng băng băng trước kia chút nào!

"Tô Tô, bộ dạng này của Hằng Nga thực sự không có vấn đề gì chứ?"

Mọi chuyện xuất hiện điểm bất thường tất có quái lạ, hiện giờ An Lâm đang cực kỳ thấp thỏm, bèn vụng trộm truyền âm.

"Mặt trăng đỏ vừa xuất hiện, chị Hằng Nga cũng dịu dàng hơn rất nhiều, có thể là sắp sửa tiến tới gần Hợp Đạo, cho nên cực kỳ vui vẻ đúng không. Chị yên tâm, chắc chắn không có vấn đề gì đâu." Tô Thiển Vân an ủi.

An Lâm: "..."

Lời an ủi này quả thật không khiến cho lòng người yên nổi mà.

"Tô Tô, Tiểu Nguyệt, cả hai cũng cùng qua đây luôn đi."

*để bụng

Hằng Nga khoát tay áo: "Yên tâm đi, tôi sẽ không quá lăn tăn* với một thanh kiếm thế đâu."

An Lâm cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng giải thích: "Tính tình của thanh kiếm này khá là nóng nảy, chị Hằng Nga đừng để trong lòng nhé."

Tô Thiển Vân và Nguyệt Thố: "..."

Hằng Nga: "..."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo cả chút vô tình lại vang lên.

Truyền thuyết An Lâm biết vá trời mà thế gian lưu truyền có đủ các loại phiên bản.

Thế nhưng không có phiên bản nào có thể tin được.

Hai thế lực lớn của Long tộc đều cực kỳ ăn ý mà áp chế tin đồn xuống, không chỉ mỗi tin về An Lâm, mà những chuyện liên quan đến tộc Tà Long và việc đã xảy ra tại vực Thái Sơ Cổ Long cũng đều cố ý bị che giấu.

Hằng Nga và Tô Thiển Vân là người một nhà, đương nhiên An Lâm sẽ không giấu diếm các cô chuyện gì cả, kể lại tất tần tật những chuyện trong đó cho hai cô nghe.

"Ba chiiii!"

Hằng Nga lại đập một cái, đánh bay viên thần đan, khẽ nhăn mày nhíu mi nói: "Hóa ra, kiếm Thắng Tà của cậu có được sức mạnh vá trời? Lợi hại quá, thế gian lại có một binh khí lợi hại đến vậy, quả là chưa từng nghe qua. Khó trách tộc Hắc Vũ lại tình nguyện đắc tội Nữ Oa nương nương chứ cũng không dám xâm lấn Oa giới chiếm lấy thứ này làm vũ khí."

Cô nghĩ nghĩ một chút, sau đó lại nói: "Tôi có thể sờ thử kiếm Thắng Tà của cậu được không?"

An Lâm sợ hãi kinh ngạc, đang muốn lên tiếng.

Kiếm Thắng Tà: "Cút!"

Hai ngày gần đây, tin tức tông chủ An Lâm của Tứ Cửu tiên tông biết vá trời càng là tin chấn động toàn bộ đại lục, khiến vô số sinh linh không ngừng ngạc nhiên hô lên.

An Lâm không nói thì cũng không biết, hiện giờ cẩn thận phân tích lại, có vẻ như những chuyện lớn gần đây trên đại lục Thái Sơ đều loáng thoáng có chỗ liên quan với An Lâm.

Trọng điểm là trò chuyện về một vài tin đồn thú vị của đại lục Thái Sơ, ví dụ như một hôm nào đó ở nước Nam Thiên Tử có xuất hiện hai mặt trời cùng treo trên trời, lại ví như chuyện đánh nhau giữa hóm Tuyết Nữ của giới Bỉ ngạn và Quỷ tộc, còn hàn huyên đến chuyện liên minh xây dựng lại Tây Hải giữa tộc Linh Ngư và tộc Thiên Quy, rồi chuyện giải quyết và hợp nhất các thế lực lớn của Tây Hải...

Cũng không nói đến chuyện chính sự gì, mà chỉ là bạn bè nói chuyện phiếm với nhau thôi.

Ba người một thỏ tập trung lại một chỗ, cùng uống trà luận đạo.

Hằng Nga nói rất nhẹ, nụ cười dịu dàng điềm tĩnh như trăng rằm, khiến cho lòng người nảy sinh cảm giác gần gũi.

Đột nhiên, viên thần đan lại vẫn không buông tha mà bay lại gần.

Hằng Nga động như gió táp, lòng bàn tay mang theo khí thế của vạn quân lôi đình, hét lớn một tiếng: "Cút!"

"Ầm ầm!"

Thần đan lại một lần nữa bị đánh bay, nặng nề rơi xuống đập vào trên cấm chế.

Lần này lực khá mạnh, thậm chí ngay cả Nguyệt cung cũng rung động theo.

Tô Thiển Vân và Nguyệt Thố đều nhìn đến ngây người luôn.

An Lâm cũng há hốc miệng, nhìn thần đan một lát, rồi lại nhìn Hằng Nga với khuôn mặt mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Mé nó, thế này mà gọi là không lăn tăn gì với một thanh kiếm sao?

Thần đan của tôi sắp sửa bị ngài đập nát rồi kìa!

Trong lòng An Lâm điên cuồng than thở, nhưng trên mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, chỉ mong thần đan mạnh khỏe.

Đợi thêm mấy tiếng nữa ở Nguyệt cung, sau đó An Lâm tạm biệt Hằng Nga.

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm Tử Vi đại đế để xem thử tiến độ của Thần khí vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận