Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1195: Thần khí của An Lâm

Luyện đan sư đứng đầu Thiên Đình giúp hắn luyện chế thần đan, luyện khí sư đứng đầu Thiên Đình giúp hắn luyện chế Thần khí, đội hình này quả thực chính là đội hình đẳng cấp xa hoa nhất.

Đối với việc này, An Lâm chẳng có gì là không yên tâm cả, nhưng vẫn muốn đi nhìn thử xem.

Bởi vì hắn thực sự hơi tò mò, không biết thần khí được luyện chế như thế nào.

Tô Thiển Vân chơi đùa với Nguyệt Thố, còn An Lâm một mình đi về phía Tử Vi các.

Trên đỉnh mây trắng vờn quan, một tòa lầu tiên to lớn xuất hiện trước mắt.

Năm luồng thần quang phóng thẳng lên tận trời, trông giống như cột trụ chống đỡ cho cả bầu trời xanh.

An Lâm bay thẳng một đường về phía khu vực trung tâm của Thiên Đình, chào hỏi những tiên nhân trông có vẻ quen mắt.

"Ha ha, đạo hữu An Lâm, nghe nói anh dẫn theo người của Tứ Cửu tiên tông tiên tông đến Long Đình náo loạn rồi hả? Quả thực khiến người ta thấy phấn khích mà, sao lại không gọi cả tôi thế? Tôi thật cô đơn mà..." Một thiếu niên thanh tú chân đạp trên Phong Hỏa Luân, trên người quấn Hỗn Thiên Lăng hùng hùng hổ hổ đi đến, trên mặt có vẻ kích động.

Lại tiếp tục đi đến chào hỏi những tiên nhân đi ngang qua khác.

"Này, An Lâm đạo hữu, nghe nói Hứa Tiểu Lan là người tiến vào cảnh giới Phản Hư đầu tiên của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, sao rồi, phu cương của anh có còn chấn hưng được nổi không thế?"

Chúng ta không giống nhau, chúng ta thực sự không giống nhau!

Chỉ là những lời ân cần thăm hỏi có hơi đâm vào tim người ta.

An Lâm: "..."

"Đừng! Thiên Lý Nhãn đạo hữu xin dừng bước, tôi có viên trân châu Giọt Nước Mắt Long Đình, có lợi ích rất lớn đối với việc bảo dưỡng đôi mắt, tôi sẽ tặng anh..."...

Mặt An Lâm hơi co lại, lên tiếng giải thích: "Đạo hữu Na Tra, đâu phải tôi đi đại náo Long Đình đâu, tôi đi đến đó vay tiền mà!"

"Thiên Lý Nhãn đạo hữu, mọi thứ không thể chỉ nhìn vào mỗi cảnh giới. Về phương diện cảnh giới, Tiểu Lan áp được tôi, nhưng tôi mới là người có phân lượng lớn nhất, tôi nói một, cô ấy cũng không dám nói hai!"

Đờ mờ, nâng chén vui vẻ, cái vụ Na Tra náo loạn biển kia, máu nhuộn Long Đình, khiến cho Long Đình và Thiên Đình suýt nữa cắt đứt quan hệ, cho dù là kẻ ngốc cũng biết cậu không thể tin được mà!

"Ha ha... Tôi hiểu, tôi hiểu mà, lúc đó tôi còn đang nâng chén vui vẻ với lão Long Vương nữa mà." Na Tra lộ ra biểu cảm "tôi hiểu", còn hơi phiền muộn nói: "Thế nhưng cha tôi không tin, lại còn trấn áp tôi hơn một trăm năm."

An Lâm cực kỳ nổi danh ở trên Thiên Đình, các tiên nhân đều cực kỳ nhiệt tình.

"Tiên tử Oánh Thảo, có vẻ như cô quên tôi rồi, tôi cũng là trù thần mà, tại sao cô lại không giục tôi?"

Tạm biệt Na Tra xong.

An Lâm cảm thấy mình không chịu nổi nữa.

"Ồ, có đạo lý, vậy tôi sẽ nói lại những lời này cho Hứa Tiểu Lan đạo hữu nghe."

"Hey, An Lâm đạo hữu, đã lâu không gặp, lúc nào bảo trù thần Tiểu lan lại khai trương nữa nhé, gần đây đang bận rộn quá, tôi thèm chết lắm đây..."

Đang yên yên lành lành, tại sao Tiểu Lan lại muốn làm ra loại thức ăn này chứ...

Lưng An Lâm phát lạnh, sắc mặt tái nhợt, vội vàng chào tạm biệt Oánh Thảo tiên tử.

Lúc tiến lại gần, cột ánh sáng màu tím đủ để chiếu rọi toàn bộ Thiên Đình kia lại trở nên nhu hòa một cách khác thường, cho dù có nhìn thẳng vào nó thì cũng sẽ không cảm thấy khó chịu một chút nào.

"Cái gì... cô, cô nói cái gì?" Cả người An Lâm chấn động mạnh mẽ.

Mặt An Lâm toàn dấu chấm hỏi đen xì xì.

"À, he he... Không phải tông chủ An Lâm đây bận trăm công nghìn việc sao? Lại nói nữa, đồ ăn đặc sắc của Tiểu Lan – Thánh Hỏa Bùng Nổ Hầm Móng Heo Lớn Đàn Ông Phụ Bạc – anh cũng đâu có biết làm." Oánh Thảo tiên tử lè lưỡi.

"Không biết An Lâm tiểu hữu đến nơi đây là muốn làm gì?" Vẻ mặt Tử Vi Đại Đế nghiêm túc thận trọng, mở miệng hỏi.

Nghe xong những lời do vị lão đại này nói, An Lâm ngay lập tức câm nín luôn.

Lúc này, Tử Vi Đại Đế đã chậm rãi đi tới, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc và sự uy nghi.

"Thánh Hỏa Bùng Nổ Hầm Móng Heo Lớn Đàn Ông Phụ Bạc đó, ăn cực ngon luôn đấy, món ăn này rất được lòng phần lớn các tiên nữ thổ hào của Thiên Đình luôn..." Oánh Thảo tiên tử cười tủm tỉm, nói.

Ở chỗ cửa chính có một cô bé xinh đẹp động lòng người trong tay cầm cổ kiếm đang đứng.

Sau khi cô bé nhìn thấy An Lâm liền chạy bước nhỏ lại gần, giọng nói trẻ con vang lên: "Anh trai nhỏ đẹp trai này ơi, xin hỏi anh..."

Còn chưa nói dứt lời, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: "Tử Lăng, đừng qua đó, người đàn ông này quá nguy hiểm, cẩn thận bị lừa bị hố đấy."

Chuyện gì xảy ra vậy trời...

Không biết từ bao giờ đã đi đến Tử Tinh các rồi.

Lòng An Lâm thật loạn, suy nghĩ rất nhiều vấn đề, cuối cùng liền quyết định đi gặp Tiểu Lan, nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy, miễn khiến cô ấy lại nảy sinh ra ý nghĩa đáng sợ nào khác...

Đây có phải làm ám hiệu gì đấy không, hay là đang ẩn dụ cho điều gì chăng?

"Không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là muốn hỏi ý kiến về chuyện Thần khí thôi." An Lâm mỉm cười nói.

"Chuyện này thì không cần An Lâm tiểu hữu lo lắng, việc chế tạo thàn khí đang tiến triển cực kỳ thuận lợi, nhiều thì trăm năm, ít thì nửa năm, tôi sẽ chế tạo xong!" Tử Vi Đại Đế nói rất sắt son.

An Lâm chấn kinh rồi: "Cần nhiều thời gian đến như thế sao?"

"Thời gian nhiều lắm sao? Thời gian dài nhất cũng chỉ có trăm năm ngắn ngủi, sao lại nhiều được?" Tử Vi Đại Đế nhíu mày, nói.

An Lâm trợn trắng mắt: "Một trăm năm mà cũng nói là ngắn ngủi được? Tôi cảm thấy quan niệm thời gian của chúng ta hơi bị không giống nhau rồi... Một trăm năm sau, con nhỏ của tôi và Tiểu Lan cũng có rồi ấy chứ!"

Tử Vi Đại Đế lắc đầu, nói: "Cậu giục cũng vô ích thôi, tôi nhất định phải có trách nhiệm đến cùng với mỗi một hạng mục, luyện chế thần khí không thể nào qua loa hay lười biếng được đâu!"

An Lâm bị thái độ này của Tử Vi Đại Đế cảm nhiễm rồi, không tiếp tục giục ông nữa, mà chuyển sang nhìn cô bé con đang thân mật túm lấy tay áo Tử Vi Đại Đế, tò mò hỏi: "Tử Vi Đại Đế, cô bé Tử Lăng này thật đáng yêu, là con gái của ông sao?"

Tử Vi Đại Đế cảnh giác: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Này này... Tử Vi, sao ông bày ra cái biểu cảm này hả? Cứ làm như tôi là một ông chú kỳ quái ấy." An Lâm không phục: "Vừa nãy ông còn nói xấu tôi với cô bé ngây thơ đáng yêu này, tôi còn chưa tính sổ với ông nữa đấy."

"Nhưng mà, cô bé này cũng có ánh mắt thật, vừa nhìn thấy mặt đã liền gọi tôi là "anh trai nhỏ đẹp trai"..." Hiển nhiên là An Lâm có không ít hảo cảm đối với cô bé này.

Tử Lăng lại nói bằng giọng non nớt: "Đây là xưng hô mà ba ba dạy em mà, những tiên nhân vẻ ngoài đẹp bình thường thì gọi là anh trai nhỏ đẹp trai, còn tiên nhân vẻ ngoài cực kỳ đẹp thì gọi là anh trai lớn đẹp trai!"

Tử Vi Đại Đế cười nói: "Con gái nuôi của tôi đúng là có mắt nhìn mà."

An Lâm: "..."

"Tử Vi tiền bối lại còn có cả con gái nuôi cơ à, tôi vẫn luôn tưởng rằng không là người đàn ông đơn độc chói lòa cả thế gian, máu lạnh vô cùng, cao ngạo lạnh lùng nữa cơ... Thật không ngờ tới, ấy vậy mà muốn làm bá bá* rồi."

*ba ba.

An Lâm hơi ngừng một chút, sau đó mới hơi xúc động lên tiếng.

Khóe miệng Tử Vi Đại Đế khẽ giật giật liên hồi, sao lời nói này lại cứ như đang mắng chửi người ta thế?

Thế nhưng những lời này của An Lâm ngược lại còn gợi lên hứng thú nói chuyện của ông.

Tử Vi Đại Đế chính là bộ dạng cả ngày hoàn toàn không gần nữ sắc, nghe nói từ khi Thiên Đình được lập ra đến này ông ta chưa từng chủ động đối tốt với vị tiên tử nào cả, đối với lời tỏ tình của các tiên tử thì ông ta cũng luôn hờ hững.

Đây là chuyện mà mọi người trên Thiên Đình đều biết, người đàn ông độc thân chí tôn từ hồng hoang chính là danh xưng của Tử Vi Đại Đế... cho nên An Lâm mới có thể cảm khái như vậy.

Tử Vi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tử Lăng, dịu dàng nói: "Không phải tôi không muốn theo đuổi một mối tình, tìm một người đạo lữ làm bạn... chẳng qua là giữa đất trời mênh mông bạt ngàn này, cô gái có thể xứng với tôi quả thật không có, tôi không bằng lòng chấp nhận, cho nên mới độc thân đến bây giờ!"

Nói dứt lời, một luồng hơi thở lạnh lùng cao ngạo vô song lại bắt đầu được phóng ra.

An Lâm: "..."

An Lâm có cảm giác mình đã tìm ra được nguyên nhân độc thân của Tử Vi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận