Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1198: Con đường nỗ lực tu luyện của An Lâm

An Lâm thực sự bị dọa luôn rồi, bảy vị tiên nữ này hoàn toàn chính là thả mình hết cỡ rồi mà!

Thả mình thì cũng thôi đi, nhìn dáng vẻ này, có vẻ như còn muốn kéo luôn cả hắn xuống nước!

"Không đâu, thật sự sẽ không đâu." Thiên Khánh tiên nữ gõ cái chén vỡ đi đến trước mặt An Lâm, vạt áo xanh lam tung bay, trên gương mặt nhỏ xinh tràn đầy thần sắc an ủi: "Cậu là tiên nhân có tiếng tăm nổi nhất Thiên Đình mà, cha tôi thương cậu còn không kịp ấy chứ, sao lại nỡ lòng mà đánh cậu được?"

Lâm Quân Quân khẽ cười: "Anh mời mỗi người chúng tôi một món ngon, chúng tôi liền có lý do để đi nũng nịu với cha mẹ, lý do chính là đã nhận ân tình của anh, nên muốn báo ơn. Đây là hành động của chính chúng tôi, hoàn toàn không liên quan chút nào đến anh, ông ấy không có lý do gì để xử lý anh đâu?"

An Lâm hơi do dự một lát, sau đó mới nói: "Tôi làm đồ ăn cho các cô, một người một món, cũng tức là bảy món. Thức ăn của tôi rất đáng tiền, một món ăn đều đồng giá từ hai trăm nghìn trở lên, mười chỗ ngồi đổi lấy bảy món ăn, cô chắc chắn là chỗ ngồi trong hội Bàn Đào của các cô đáng giá như vậy sao?"

"Đương nhiên là đáng giá rồi, hơn nữa còn tiện nghi cho các anh luôn ấy chứ..."

Lâm Quân Quân đi đến trước mặt An Lâm, nở nụ cười xinh đẹp, hơi đắc ý nói: "Nói thế này với anh nhé, một khi có thể tham gia hội Bàn Đào liền có thể nhấm nháp được bàn đào cấp Linh mà một trăm năm mới chín một lần của chúng tôi, mỗi người chỉ được nếm ba quả thôi! Ngoài ra, còn có rất nhiều trò chơi và tỷ thí thú vị, nếu có thể chiến thắng thì còn có cơ hội nhận được bàn đào cấp Tiên mà một nghìn năm mới chín! Sao nào, giá trị của cái này đã đủ chưa?"

Thiên Thọ tiên nữ nói: "Thiên Đình chúng tôi tổ chức hội Bàn Đào, mục đích không phải vì vơ vét của cải, mà là để giao lưu hữu hảo với các thế lực lớn của đại lục Thái Sơ, tăng thêm uy danh cho Thiên Đình chúng tôi."

"thần bếp An Lâm, anh cứ yên tâm, nếu như không lấy được đủ hai mươi slot này, chúng tôi lấy thân báo đáp cũng được luôn!"...

Hội Bàn Đào tổ chức vào hai tháng sau, vẫn còn sớm chán, trước tiên vẫn nên cố gắng nghiên cứu thêm về kỹ năng nấu nướng đi vậy.

"Bảy người, có thể đổi được bảy món ăn đó nhé, mỗi ngày một món, một tuần hạnh phúc sắp sửa đến rồi!"

Cuộc sống của An Lâm cũng trở lại quỹ đạo.

An Lâm trợn trắng mắt: "Được rồi, đừng nói nữa, tôi đồng ý với các cô còn không được sao? Hai mươi vị trí, tôi có thể làm thức ăn cho các cô trước, nưng các cô tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng."

Một mũi nhọn màu đen lao ra, hóa thành một cô bé tròn tròn xinh xinh tầm sáu bảy tuổi.

"Không giống các cậu đâu nhé, kết hôn mà còn muốn tổ chức hai lần." Thiên Khánh che miệng cười khẽ.

Muốn tập luyện kỹ năng nấu nướng, đạo thuật và thuật khống chế lửa đều cực kỳ quan trọng.

"Oh yeah!" Cả nhóm tiên nữ không kìm được mà bắt đầu hoan hô.

Cả nhóm tiên nữ cũng không kìm được mà cười theo, rõ ràng là đang liên tưởng đến chuyện lý thú của buổi hôn lễ trước đó.

Thất tiên nữ vui mừng rạng rỡ, sau một hồi ăn mừng ở cửa hàng mỹ thực xong xuôi mới hài lòng mà rời khỏi đó.

"Ồ, Tiểu Tà đấy à? Lại ra ngoài hít thở không khí sao?" Mặt An Lâm lộ vẻ mỉm cười, nhưng kiếm Thắng Tà trong tay vẫn không hề ngừng lại, cắt hết số nguyên liệu nấu ăn trước mặt thành hình dạng mà mình muốn.

"Ha ha... Chuyện động động mồm mép này nhẹ nhóm hơn nỗ lực kiếm tiền nhiều."

"Lại lôi tôi ra làm dao thái đồ, lại lôi tôi ra làm dao thái đồ... Tôi thực sự rất muốn chặt anh luôn đấy." Tiểu Tà nói bằng giọng nói non nớt có ẩn chứa cả sát khí trong đó.

An Lâm bắn ra một miếng hải sản tươi sống bắt được ở Tây Hải, rút kiếm Thắng Tà sau lưng ra, tiếp đó là một loạt những tiếng rào rào rào, phập phập phập, keng keng keng...

Cô bé đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn An Lâm cực kỳ chăm chú, trong ánh mắt tràn đầy u oán.

Nghe An Lâm tận tình dạy bảo, Tiều Tà thở phì phò ngồi xuống chiếc ghế đặt ở một bên.

"Nhớ kỹ, nghề nghiệp không chia giàu nghèo, nhóc có thể trở thành dao thái của thần bếp đứng đầu Thiên Đình thì cũng nên cảm thấy vinh dự, dù sao thì cũng là một danh đệ nhất mà."

"Nhóc có từng nghĩ tới chưa, vì sao tôi lại cần tiền đến vậy? Cần tiền chính là vì để cho đám các nhóc có cuộc sống tốt hơn chứ sao!"

"Ha...!" Tiểu Tà khẽ hô một tiếng, khuôn mặt ửng hồng, long lanh ngập nước nhìn An Lâm.

Luyện kiếm, luyện lửa, suy nghĩ ra đủ loại ý cảnh trù đạo.

Động tác của An Lâm hơi ngừng, trên trán đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim, ngay sau đó liền xoa xoa đầu Tiểu Tà, vuốt kiếm Thắng Tà một cái!

Bảy ngày liên tiếp làm đồ ăn miễn phí cho Thất tiên nữ.

Thời gian hết ngày này đến ngày khác qua đi.

Thời gian trôi qua rất bình thản.

"Thế nào, có phải thoải mái lắm không, thoải mái thì đứng bên cạnh mà nhìn cho thật kỹ." An Lâm cười ha ha, tiếp tục bắt đầu luyện đao công.

"Tôi dùng linh thạch để biến chính mình mạnh hơn, như thế mới có thể bảo vệ các nhóc thật tốt, tôi dùng linh thạch để mua đồ cho đám các nhóc, như thế các nhóc thiếu gì thì cũng đều có thể nói với tôi. Cho nên, phấn đấu vì tiền chẳng việc gì phải mất mặt cả, cho mọi người có một hoàn cảnh tu tiên tốt hơn là sai sao?"

Một loạt lời nói của An Lâm, Tiểu Tà nghe xong liền trợn mắt há mồm, không phản bác lại được, thậm chí còn xấu hổ mà cúi đầu xuống.

An Lâm nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Tà, cuối cùng cũng hài lòng gật gật đầu, tiếp tục bận rộn công việc của hắn.

"Huống hồ, rất nhiều tiên nhân tranh giành nhau vỡ đầu vỡ sọ chính là vì món ăn do chính tay nhóc làm ra, còn ăn đến cao trào ăn không ngừng nghỉ, đó chính là một loại cảm giác cực kỳ vinh đúng không?"

"Anh chỉ vì tiền mà thôi, đúng là không biết xấu hổ!" Tiểu Tà lạnh lùng nói.

"Chúng ta phấn đầu vì hạnh phúc của các tiên nhân trên Thiên Đình, nhóc cũng không biết đâu, trong mấy ngày mà tôi không có ở đây, bọn họ nhớ tôi rất nhiều luôn đấy." An Lâm cảm khái.

Ăn người miệng ngắn bắt người tay ngắn mà, nó vừa mới được An Lâm truyền cho một ít nguyên khí thần binh, đang lúc cảm thấy thoải mái, cho nên cũng không thực sự có ý định tiếp tục nháo hắn nữa.

Ngày thứ tám cuối cùng cũng được tự do, tiếp tục tiếp đãi những vị tiên khác như ngày thường.

An Lâm bắt đầu con đường kiếm tiền đầy thích thú của hắn.

Cho đến cái ngày sát hôm khai giảng.

Ngoài cửa có một thân hình quen thuộc đi đến.

Một người mặc bộ độ màu trắng rộng rãi, hai mắt đỏ thẫm nhưng lại cực kỳ dịu dàng, trên đầu có một đôi sừng kỳ lân long lanh trong suốt, bên cạnh còn có một con quái vật nhỏ mặt người thân dê đi theo.

"Ha ha, tiền bối Đông Phương Tráng Thực, đã lâu không gặp rồi." An Lâm cười cười chào hỏi.

"Công việc của An Lâm đạo hữu quả đúng là bốn phía nở hoa mà, Tứ Cửu tiên tông không ngừng phát triển, danh hiệu Tôn Giả Độ Hóa nổi tiếng khắp đại lục, uy danh thần bếp lan truyền khắp Thiên Đình." Đông Phương Tráng Thực cười khen ngợi.

"Nói linh tinh những lời có thật đó làm gì đâu."An Lâm được thổi phồng đến mức rất vui vẻ, đánh giá ông chú cũng đang rất vui này một lượt, hỏi: "Nói đi, có phải đã gặp phải chuyện gì vui rồi hay không?"

"Trái tim của thần linh và nước của thần linh, tôi đã tìm được rồi, tôi sẽ đúc lại thân thể!" Đông Phương Tráng Thực ha ha cười nói.

"Ồ? Nhanh vậy sao? Đây đúng là chuyện cực đáng để vui mừng, chúc mừng nhé!" An Lâm cũng rất vui vẻ.

An Kỳ Lân trong Khí Hải của hắn cưỡng ép đoạt mất Huyết Ngọc Kỳ Lân của Đông Phương Tráng Thực, sau đó còn cho Đông Phương Tráng Thực một sự đả kích trí mạng, chỉ có thể dựa vào An Lâm để sống qua ngày.

Bây giờ Đông Phương Tráng Thực có thể đúc lại than thể, An Lâm cũng liền có thể thoát khỏi cái ông chú theo đuôi này, đây là một chuyện tốt làm một được hai.

"Vậy tiền bối đến đây chính là vì để nói với tôi chuyện này sao?" An Lâm có chút cảm động, mở miệng hỏi.

Có thể trở thành người đầu tiên chia sẻ niềm vui với Ma Huyết Kỳ Lân, hắn thực sự thấy vui lắm.

"Không phải, lúc tôi đúc lại thân thể cực kỳ hao tốn năng lượng, thế nên An Lâm tiểu hữu này, trước tiên hãy cho tôi hút mạnh một chút, để bổ sung năng lượng thật tốt, rồi lại tiếp tục sự khiêu chiến tiếp theo!"

Đông Phương Tráng Thực nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt sáng rực, nói cực kỳ thẳng thắn.

An Lâm: "..."

Đậu mè! Uổng công trước đó còn thấy cảm động.

Nhưng mà vì tự do về sau, hắn vẫn không thèm đếm xỉa nữa!

"Tới đi, tiền bối Đông Phương Tráng Thực, dừng sức mà hút tôi đi, đừng khách sáo!"

"Vậy tôi đến nhé! Sụp soạp... Ực... Sảng khoái quá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận