Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1203: Lực lượng của Ca Tiên

"Làm sao có thể... Sao người phàm có thể làm được chuyện này?" An Lâm không thể nào tin được.

Lúc này, Tịch Dương Tử đã vui vẻ vẫy tay với những fan hâm mộ tới xem concert của mình.

"Lâu rồi không được gặp mọi người, kế tiếp, mọi người muốn nghe bài hát nào đây? Mọi người hãy hô to tên ca khúc nhé, Tịch Dương Tử sẽ chọn bài hát của người hô to nhất nhé!" Tịch Dương Tử đưa microphone về phía mười mấy vạn fan hâm mộ, cười khanh khách nói.

Ngay sau đó, mười mấy vạn người hâm mộ cũng hô tên những ca khúc khác nhau.

Mười giây sau.

"Được rồi, tôi biết rồi, số 35782 hô to nhất, tiếp theo đây sẽ là ca khúc 'Trải nghiệm tình yêu đầu'!"

Tịch Dương Tử nhón mũi chân, vô số ánh đèn rực rỡ chiếu rọi xuống, trang phục trên người biến thành bộ váy công chúa thuần trắng, nhẹ nhàng quay một vòng tại chỗ, tóc đỏ bay múa, chiếc váy trắng như một đóa sen trắng nở rộ.

Âm nhạc cũng vang lên vào giờ khắc này.

An Lâm và Đề Na liếc mắt nhìn nhau, mặt đều là đỏ, tim đập cũng có chút tăng tốc.

Đề Na mỉm cười nói: "Mỗi một phàm nhân, cũng không phải là thật sự bình thường, bọn họ đều có thể trở nên rất chói mắt!"

Ca khúc "Trải nghiệm tình yêu đầu" của Tịch Dương Tử rất dễ nghe, nghe bài hát này cảm giác tựa như tìm lại được cảm xúc khi lần đầu biết yêu, đừng hỏi tại sao An Lâm lại có cảm giác như vậy, đây chính là ý cảnh của ca khúc này!

"Lợi hại thì lợi hại thật, nhưng mà cô nói người phàm có thể làm được chuyện này?" An Lâm cảm giác như trí thông minh của mình đang bị sỉ nhục.

"Có một loại kỹ thuật khoa học, gọi máy xử lý sóng âm lượng tử." Đề Na chỉ về phía cái tai nghe mà Tịch Dương Tử đeo ở tai trái, "Vật kia có nhiều chức năng lắm đấy."

Vị thần Sáng Thế này nhìn về phía cô gái đang mỉm cười ngọt ngào trên sân khấu, quơ que sáng tiên nữ trong tay: "Tịch Dương Tử ở trên sân khấu, dù là độ cao của tinh thần, sức cuốn hút của tinh thần, vẫn là đại diện xuất sắc nhất trong tất cả minh tinh! Cô ấy tựa như một chiếc đèn sáng, có thể chiếu sáng tới từng góc nhỏ ma anh chưa từng phát hiện, cũng giống như một trận mưa, có thể gột sạch sơ tâm bị phủ lớp bụi trần của anh."

An Lâm quay đầu nhìn về phía Đề Na, khiếp sợ nói: "Thế này mà cô dám bảo rằng cô ta là người phàm?"

"Ví dụ như Tịch Dương Tử, có thể ảnh hưởng đến anh, là do lực lượng tinh thần của cô ấy, để làm được như thế cũng không cần phải có thần hồn mạnh mẽ, cô ấy chỉ đang nhắn nhủ một loại tinh thần cho anh, giúp anh có thể lĩnh ngộ..."

An Lâm hơi đần mặt, không biết phải nói gì!

Chỉ từ tiếng hô ở bên trong mười mấy vạn người kia, mà đã có thể nói ra được con số chính xác tới hàng đơn vị, ít nhất thì phải là cảnh giới Hóa Thần triển khai thần thức mới có thể đoán được!

"Rất lợi hại, đúng không?" Đề Na nói.

"Hơn nữa, đây cũng là một loại hưởng thụ!" Đề Na tiếp lời, "Thế nên, bây giờ anh biết tại sao minh tinh lại là nghề nghiệp hot như thế chưa? Mức độ kính ngưỡng mà họ nhận được, có đôi khi còn cao hơn cả tu sĩ, dĩ nhiên, yêu cầu cũng rất cao."

Một khúc ca thôi, dưới khán đài lần nữa vang lên những tiếng vỗ tay rào rào.

"Nhưng tôi vẫn không rõ, vì sao tinh thần của họ lại có thể sinh ra ý cảnh ảnh hưởng đến tôi?" An Lâm hồi tưởng lại trải nghiệm của mình ở Trái Đất hay là giới Cửu Châu, nhưng vẫn chưa từng gặp được người phàm nào ưu tú đến như vậy.

"Rất nhiều tu sĩ tu đạo mấy trăm năm, có thể sẽ trở nên cố chấp, có thể sẽ trở nên mê loạn, thậm chí cảm thấy không tìm được đường ra. Bọn họ đăm chiêu suy nghĩ, thậm chí có khi lại không thấu đạo bằng một người phàm."

An Lâm như có điều suy nghĩ, nhìn thiếu nữ vô cùng chói mắt trên sân khấu, lên tiếng tán thưởng: "Loại nghề nghiệp này, thay vì gọi là ca sĩ, chi bằng gọi là bác sĩ đi. Một buổi concert, có thể làm cho mười mấy vạn người đều được trị liệu, bất kể là người phàm hay là tu sĩ, cũng có thể nhận được lợi ích từ đó."

"Đây mới thực sự là nhân tài làm nghiên cứu. " An Lâm phân tích, "Chỉ có nghiên cứu khoa học mới có thể làm cho hắn ta vui vẻ, chỉ có thành quả khoa học mới có thể làm cho hắn đạt được cao trào..."

An Lâm cẩn thận nghĩ lại, đúng là có chuyện như vậy: "Lực lượng quý tộc độc thân đúng là vĩ đại mà!"

"Phù phù... Thật sự là mệt chết cục cưng rồi..."

An Lâm ngẩn ngơ, sau đó vỗ tay nói: "Nhân tài!"

"Ai thế?" Tịch Dương Tử có chút bất mãn mà miết cái miệng nhỏ, cô đang mệt thế này mà vẫn đến quấy rầy cô, làm cho cô hơi tức giận, nhưng cô vẫn bất đắc dĩ mà phải chạy đi mở cửa.

Đề Na chỉ về phía một quả cầu trên sân khấu, khẽ cười nói: "Đó là máy xử lý tư tưởng cộng hưởng tinh thần do Seth - con trai thứ chín của Adam và Eva phát minh ra."

"Ơ! Anh, anh là ai?" Khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Dương Tử tái nhợt, lùi về phía sau hai bước, trở tay cầm một cái kìm chích điện phòng biến thái.

"Xin chào, Tịch Dương Tử." Chàng trai hòa nhã nói.

Sau đó, lập tức trông thấy một chàng trai xa lạ xuất hiện trước mặt cô, rồi cười với cô.

Đề Na như nghĩ tới chuyện gì, không nhịn được mà cười nói: "Nếu như nói Adam và Eva là cặp tình lữ kiểu mẫu được ông trời sắp đặt, như vậy Seth không phải là chó độc thân kiểu mẫu được ông trời tạo nên ư? Tám người chị gái của hắn đều là có đôi có cặp rồi, chỉ mỗi riêng hắn là vẫn cô đơn một mình."

Cô gái kia mệt mỏi than thở.

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

"Hiện tại đã mấy ngàn năm trôi qua, hắn vẫn là người độc thân! Hơn nữa còn yêu khoa học, chẳng thèm ngó ngàng gì đến chuyện yêu đương." Khi nói giọng của Đề Na cũng mang theo vài phần kính trọng.

Tịch Dương Tử đầm đìa mồ hôi nằm trên chiếc ghế dài trong phòng nghỉ, ừng ực uống từng ngụm nước táo của hiệu Vườn Địa Đàng, bày ra vẻ mặt sống không thể yêu.

Concert kết thúc.

Hai người cứ thế ngồi ở trên ghế salon, xem concert cả đêm.

"Đừng hiểu lầm, tôi tên là An Lâm, là fan hâm mộ của cô!" Chàng trai lên tiếng giải thích.

"Quả nhiên là fan..." Tịch Dương Tử mím cánh môi mỏng thật chặt, bị làm cho sợ đến mức nước mắt sắp rớt xuống, "Rốt cuộc thì đám vệ sĩ kia ăn cái gì, mà lại để cho fan cuồng xông vào đây... Anh, anh đừng có tới gần tôi, cẩn thận tôi giật chết anh!"

An Lâm: "..."

Giải thích mình là fan, hình như đã gây phản tác dụng rồi!

Tịch Dương Tử khẩn trương tựa như nai con bị hoảng sợ, không ngừng lui về phía sau trốn vào góc tường, một cái khác tay đã bắt đầu chuyển động, chuẩn bị gọi người.

An Lâm lúng túng đứng ở cửa, đang bối rối, không biết có phải phương thức mở cửa sai sai chỗ nào rồi không, chẳng lẽ lại tới lần nữa, thế rồi lúc này hai mắt Tịch Dương Tử lại dần dần sáng lên.

"Đợi một chút... Trông anh khá là quen mắt..." Tịch Dương Tử sững sờ nhìn An Lâm, cuối cùng hít sâu một hơi, vừa hồi hộp vừa kích động nói, "Vừa nãy anh nói, nh tên là An Lâm?"

An Lâm nghe thế thì gật đầu.

"An Lâm... thần sử An Lâm?" Tịch Dương Tử mở to mắt, hỏi dò.

Mặt An Lâm liền biến sắc: "Thế còn lo lắng cái gì nữa, mau hành động thôi!"

"À đúng ròi, Hư Linh tộc muốn tạo phản!" Đề Na hô to.

Đề Na và An Lâm liếc mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ suy tư.

Không gian rơi vào trong tĩnh lặng.

An Lâm xoa cằm: "Ừm, chúng ta tới cái thế giới vì muốn làm gì nhỉ?"

"Ha ha, tối nay vui thật đấy, rất hoàn mỹ!" Đề Na thích thú cất chữ ký đi, "Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?"

Không gian thoáng trở nên yên tĩnh.

Tịch Dương Tử vỗ bộ ngực nhỏ, vất vả lắm mới thở ra một hơi.

"Trời ạ, thế mà thần sử An Lâm lại muốn xin chữ ký của mình, không phải là mình đang nằm mơ đấy chứ?"

"Đây không phải là mơ, cô hát rất hay, nghe rất êm tai, đúng rồi, cô phải ký cho tôi hai tờ đấy!"

Hai người trao đổi chữ ký.

Trước khi đi, An Lâm còn tặng một linh quả cấp thấp cho Tịch Dương Tử, cái quả này có thể kéo dài tuổi thọ, giúp tăng cường thể chất trên phạm vi lớn.

Trăng sáng treo cao.

An Lâm và Đề Na đứng ở trên bầu trời, mỗi người trong tay cầm một tờ chữ ký.

"Thật không ngờ được, Tịch Dương Tử người đẹp hát hay, ngay cả chữ ký cũng đẹp như thế luôn." An Lâm lên tiếng ca ngợi.

"Ặc, thật là đúng dịp, thật ra thì tôi cũng muốn xin chữ ký của cô." An Lâm mở miệng nói.

"Cái kia... mặc dù có chút đường đột, nhưng tôi thật sự rất thích anh, anh có thể cho tôi xin chữ ký không?" Tịch Dương Tử kích động nói.

"Trời ạ! Tôi còn đang tự hỏi sao anh lại giống thần sử An Lâm trong giáo đường như thế cơ, thì ra anh chính là thần sử An Lâm! Trời ạ, rốt cuộc thì tôi cũng được nhìn thấy anh rồi!" Tịch Dương Tử kích động đến mức khuôn mặt trắng noãn cũng đỏ lên, sải bước chạy đến trước mặt An Lâm.

An Lâm bị tiếng thét chói tai của thiếu nữ làm cho sợ hết hồn: "Cô giết heo hả?"

Tịch Dương Tử hít sâu một hơi: "Aaaa...!"

An Lâm thoáng thấy câm nín, gật đầu nói: "Tôi chính là thần sử An Lâm."

Hai người tới lãnh địa Nhân tộc, suýt nữa đã quen đi việc chính cần lầm.

Lúc này Đề Na thi triển thuật pháp, lập tức đưa hai người đến lãnh địa Hư Linh tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận