Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1208: Quái vật cá voi bốn chân

Con quái vật màu đen đột nhiên phủ xuống này gây chấn động đến thầy trò toàn trường.

Bây giờ còn chưa phải là thời gian lên lớp, rất nhiều thầy trò đều hết sức tò mò, bắt đầu tới gần chỗ con quái vật, muốn tìm tòi đến cùng.

"Ôi trời ơi!!... To quá, đây là cá à?"

Có sinh viên nhìn thấy dáng vẻ của con quái vật ở đàng xa, đã không nhịn được mà kinh ngạc hô lên.

Nói thật, nếu quên bốn cái chân vừa thô vừa ngắn, cùng với đôi môi khêu gợi giống như lạp xưởng kia đi, con quái vật trước mắt chẳng khác nào một con cá voi khổng lồ màu đen.

Cá voi dài khoảng hơn vạn mét, tựa như dãy núi khổng lồ kéo dài tít tắp.

"Các bạn học, phía trước nguy hiểm, hãy giữ vững khoảng cách an toàn!" Có giáo viên đã tới duy trì trật tự.

Nhưng mấy vạn sinh viên cùng nhau hành động, chung quy vẫn có không ít sinh viên không nghe thấy lời cảnh bảo của giáo viên, không ngừng đến gần sinh vật kỳ lạ kia.

Vị giáo viên cảnh giới Hóa Thần đang bay đến gần cá voi trong phạm vi ngàn thước, cũng bị hơi thở khủng bố bao phủ, cũng mất sức rơi xuống từ trên bầu trời.

Mênh Duyên Kiếm Tiên bị làm lơ, khóe miệng thoáng co rút, đang muốn nâng kiếm đánh tới, suy nghĩ một lúc, vẫn kiềm chế được, suy cho cùng hắn biết mình đánh không lại con cá voi này...

"Hu hu hu... Thầy cô ơi, mau cứu em!"

Hai mắt tròn xoe kia của cá voi bốn chân đang chăm chú nhìn vào đám thầy trò không ngừng tới gần nó, sau đó bị hơi thở của nó làm cho sợ đến mức không thể động đậy, mặt lộ vẻ trào phúng.

Các sinh viên tới gần nó, một khi tiến vào vòng sáng màu đen, thì đều tê liệt ngồi dưới đất, lạnh run, đều đi không nổi nữa.

"Đậu má, chuyện gì xảy ra vậy, hình như tôi nghe thấy nó ở chửi chúng ta không nên thân?"

Vượt qua đại trận của trường, mà vẫn bình yên vô sự rơi vào trên khoảng đất trống trong sân trường, dù nói thế nào, cũng sẽ không phải là kẻ địch đâu nhỉ?

Mênh Duyên Kiếm Tiên bất động, nhưng hơn nhóm thầy trò lại suýt phát điên.

"Cái cảm giác bị áp bách này thật là đáng sợ!"

"Ô... " Quái vật cá voi bốn chân đột nhiên khẽ hô một tiếng, dao động màu đen khuếch tán, khiến cho phạm vi hơn trăm dặm nhấc lên cuồng phong, khí thế vô hình phát ra tạo thành vòng sáng thực chất bao phủ phạm vi hàng vạn mét.

"Rốt cuộc thì ngươi là ai? Sao lại dám tự tiện xông vào đại học Liên Hiệp Tu Tiên của chúng ta?" Mệnh Duyên Kiếm Tiện đạp hư không bay đến, lơ lửng ở trên bầu trời, đối mắt với cá voi bốn chân.

"Đây là ánh mắt khinh miệt, là ánh mắt khinh thường, là ánh mắt cao cao tại thượng!"

Có sinh viên bị hơi thở bao phủ, toàn thân run rẩy kêu cứu.

"Đại học Liên Hiệp Tu Tiên chúng ta há có thể đề cho kẻ khác xem thường? Xông lên đi, chúng ta quyết không khuất phục!"

Bởi vì ánh mắt của con cá voi bốn chân kia vô cùng nhân tính hóa, thật sự khiến cho bọn họ đọc hiểu được quá nhiều thứ.

"Cái ánh mắt như đang nhìn một lũ ngốc kia của nó, rõ ràng là đang chửi chúng ta ngu ngốc đây mà..."

Trong lúc cả đám sinh viên than thở, phía xa có cục gạch đen bay tới.

"Cái ánh mắt rất gợi đòn này, có ai dạy bảo con quái vật này được không?"

Hứa Tiểu Lan là nhân vật truyền thuyết số hai của trường cũng không có ai là không biết, không ai là không nghe qua.

Cá voi bốn chân lần nữa đưa mắt nhìn sang những sinh viên xông về phía nó, hai mắt to tròn cong thành hình trăng khuyết, ý trào phúng hiển lộ rõ trên khuôn mặt, tựa như muốn nói đám thầy trò này không biết tự lượng sức mình.

"Là vị đại năng nào nhàm chán, lại chạy tới trường học của chúng tôi chơi vậy? " Hứa Tiểu Lan bĩu môi nói.

Vô số sinh viên người trước ngã xuống, người sau tiến lên, xông về phía con cá voi bốn chân, sau khi tiến vào vòng sáng màu đen, đều bị khí thế kinh khủng kia thổi quét, mềm chân ngã xuống.

Bốn người không ngừng tới gần cá voi bốn chân.

"Khả năng là không ở trường học rồi." Tô Thiển Vân suy đoán.

Hiên Viên Thành cũng nhìn chung một vòng: "Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đâu rồi? Chuyện lớn như vậy, lại chạy đâu mất tăm?"

"Trời ạ, đây là cười nhạo một cách trắng trợn luôn đấy!"

Về phần Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân, mỹ nam và mỹ nữ số một của trường, danh tiếng vang dội, các sinh viên lại càng không muốn biết cũng khó khăn.

Dưới sự chú ý của một đám sinh viên, bốn người không chút trở ngại lập tức đụng vào vòng sáng màu đen của cá voi bốn chân.

"Chậc chậc chậc, con cá voi này cười lên trông thật hèn mọn." An Lâm không kiềm chế được phải phỉ nhổ một câu.

"Aizz... Ngay cả các giáo viên cũng không làm gì được, chúng ta có thể làm được cái gì chứ?"

Bắt mắt nhất dĩ nhiên là An Lâm - chàng trai tuấn tú mặc áo trắng phiêu dật đứng trên cục gạch đen kia rồi.

"Là Thần An, học trưởng Hiên Viên Thành, học tỷ Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân!" Các sinh viên lập tức nhận ra thân phận của tất cả người đang tới trong nháy mắt.

"Mau nhìn, là học trưởng An Lâm đang đến!" Có sinh viên đã hô to.

Theo khoảng cách càng gần, áp lực mà bọn họ phải thừa nhận càng ngày càng lớn, giống như đối mặt với một cự thú Hồng Hoang, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành dừng bước ở phạm vi cách cá voi bốn chân một ngàn thước.

"Bạn học An Lâm, bạn học Hứa Tiểu Lan, hai người phải cẩn thận, đừng chọc giận con thú dữ không rõ lai lịch này!" Nguyệt Ảnh Địa Tiên thấy hai người bay qua, lên tiếng nhắc nhở.

"Cô cứ yên tâm đi ạ, đối phó với đại năng cấp bậc nay, em rất lành nghề." An Lâm cười vươn tay ra dấu "Okie", tiếp tục bay tới chỗ cá voi bốn chân.

"Mau nhìn, học trưởng An Lâm và học tỷ Hứa Tiểu Lan đang cách con cá voi kia càng lúc càng gần!"

"Thật lợi hại, bọn họ còn tới gần con cá voi hơn cả thầy cô."

"Ha ha, Thần An quả là danh bất hư truyền, con thú dữ này có mạnh hơn nữa thì sao nào, trường học của chúng ta có Thần An ở, liền không tới phiên nó giương oai!"

Vô số sinh viên, bao gồm cả các giáo viên đều cũng đưa mắt nhìn theo hai người trên bầu trời, hoặc là khẩn trương, hoặc là kích động mong đợi.

Cá voi bốn chân nhìn hai người càng ngày càng gần, rốt cuộc cũng thu lại nụ cười giễu cợt trên mặt kia, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, nhìn chăm chú vào hai người đang phi hành.

Nó đã phun một miếng nước bọt về phía An Lâm!

"À... phi!!!!"

Tất cả thầy trò đều không thể khiến nó há mồm nói chuyện, cuối cùng lại vì An Lâm mà há mồm!

Cá voi bốn chân tỏ ra hứng thú mà liếc nhìn An Lâm.

An Lâm giận tím mặt, chỉ vào con cá voi khổng lồ trước mặt lớn tiếng nói: "Nói cho ngươi biết rồi, trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên này là do ta bao bọc, bất kể ngươi là ai, cũng đừng mơ làm xằng làm bậy ở đây!"

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm tựa như Chiến Thần mang theo uy thế của đất trời, chậm rãi tới gần cá voi bốn chân.

Hứa Tiểu Lan bị thuật Thần Uy của An Lâm quét qua, ngược lại toàn thân buông lỏng, áp lực suy giảm.

Có thể thấy được, cái thuật pháp làm màu này, sẽ không nhằm vào đạo lữ, ngược lại sẽ bảo vệ đạo lữ.

Hai mắt cá voi bốn chân toát ra vẻ kinh ngạc, ngưng mắt nhìn con người nhỏ bé đang không ngừng tới gần.

Rất nhanh, An Lâm đã đi tới mặt trước cá voi bốn chân, trên mặt ánh lên vẻ tò mò: "Vị tiền bối này, không biết ngài đột nhiên viếng thăm đại học Liên Hiệp Tu Tiên, là vì chuyện gì?"

Cá voi bốn chân im lặng không nói, lật ra con mắt trắng siêu to.

Tất cả thầy trò ở đây thấy thế thì đều không kiềm chế được mà hít vào một miệng đầy khí lạnh.

Thật là sự giễu cợt đáng sợ!

Tỏ vẻ làm lơ và khinh miệt một cách vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đang nói..., đối phương chính là một trò cười!

Thuật Thần Uy!

Hai mắt An Lâm chợt lóe kim mang, dao động kim sắc vô hình khuếch tán ra bốn phía, điên cuồng đánh thẳng vào vòng sáng màu đen mà cá voi bốn chân thả ra, lại tác động đến vòng sáng màu đen tới mức khiến nó bắt đầu vặn vẹo.

"Hừ, muốn dùng khí thế khiến cho tôi dừng bước ư, An Lâm tôi còn chưa từng sợ ai đâu."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan chỉ cảm thấy một luồng uy thế hết sức kinh khủng bao phủ toàn thân, cứ như thể đang bị một tòa núi lớn đè lên, làm cho người ta khó mà thở nổi.

Lại là tiếng kêu kỳ ảo linh hoạt tràn lan.

"Ô..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận