Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1210: Không sai, tôi thật sự là hiệu trưởng của các người

Các thầy cô và các sinh viên thân ái, tôi là Vương Tiện Ngư - hiệu trưởng của mọi người đây!!!

Mấy chữ to màu vàng trên bọt khí thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.

Đột nhiên, xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Đám thầy trò đều ngây ngốc mà nhìn mấy chữ to màu vàng trên bầu trời kia, rơi vàng trạng thái câm nín.

Có vị giáo viên bị làm cho sợ đến mức ngự kiếm không vững, trực tiếp rơi xuống từ trên không trung.

Một màn này thay vì nói là rung động, chi bằng nói là dọa người.

Con cá voi khổng lồ mọc ra bốn cái chân, có gợi cảm đôi môi, thích nhổ nước miếng, bị vô số thầy trò phỉ nhổ ghét bỏ này... lại tự xưng là hiệu trưởng của bọn họ?

Vị hiệu trưởng thần bí chẳng bao giờ lộ diện trong truyền thuyết đây ư?!

"Nói suông không có bằng chứng, rõ ràng hiệu trưởng của chúng tôi là một chàng trai phong thần tuấn lãng, tôi đã từng có cơ hội được nhìn thấy ngài ấy ở phòng vinh danh giáo viên xuất sắc, sao có thể là một con cá voi?!"

"Một trăm năm trước tôi đã từng được gặp hiệu trưởng, ngài là một vị quân tử phong độ nhanh nhẹn, nói năng cử chỉ ôn văn nho nhã, đúng là không phải cái dáng vẻ này."

"Ọe... Không thể nào! Ọe..."

"Chắc chắn đây là một trò đùa dai vô liêm sỉ!"

"Hiệu trưởng của tôi sao có thể là con quái vật cá voi này chứ?!"

Những chữ to vàng chóe bắt đầu xuất hiện.

"Không... không thể nào!"

Rất nhiều thầy trò đều nắm được điểm mấu chốt, bắt đầu kích động lên, bọn họ không cách nào tiếp nhận được chuyện cá voi bốn chân chính là hiệu trưởng, liệt kê ra một loạt bằng chứng, đều đang phủ nhận lời của cá voi.

"Hơn nữa còn là con quái vật cá voi thích nhổ nước miếng, cưỡng ép chúng ta ăn nước của nó!"

"Tôi không chấp nhận!"

"Đúng! Cái con cá voi không biết xấu hổ này, lại dám giả mạo hiệu trưởng Vương Tiện Ngư!"

Cho đến khi phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đạp hư không mà tiến đến, bên cạnh còn có Thiên Đế mặc đế bào màu trắng ánh kim đi theo!

Vô số thầy trò đều cảm thấy muốn phát điên lên, còn có người phát hiện ra điểm mấu hơn.

"Hiệu trưởng, tôi gọi Thiên Đế tới rồi, có lẽ là ngài ấy sẽ có cách trị liệu cho ngài!" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cao giọng hô lên, ngay sau đó lại kinh ngạc nói, "Ôi trời! Sao lại nhiều người thế này?!"

Cá voi cực kỳ nhân tính hóa mà hếch cái miệng rộng lên, lại phun ra một cái bong bóng: Tôi chính là Vương Tiện Ngư, bởi vì tình huống đặc thù, mới biến thành dáng vẻ như hiện tại. Nếu không mọi người cảm thấy vì sao tôi có thể không bị đại trận của trường học gây trở ngại, bình yên tiến vào đây?

Song, kết quả rất bi kịch, vẫn không ai tin tưởng lời giải thích của con quái vật cá voi này.

Là ngài ấy, vậy mà thật sự là ngài ấy!

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết.

Có sinh viên đã ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy."

Lúc này, cho dù bọn họ có mạnh miệng thế nào, thì cũng phải tiếp nhận cái sự thật tàn khốc này!

Cá voi bốn chân bất đắc dĩ phun ra một cái bong bóng: Tôi muốn về trường học trước xem thử thế nào, không ngờ thân thể quá lớn, khiến cho không ít thầy trò tò mò vây xem.

Chẳng qua, cứ thế, hình như cũng có thể giải thích được lí do vì sao cá voi bốn chân sẽ nói không phải là An Lâm bảo kê cái trường này, mà là nó bảo kê, bởi vì nó là hiệu trưởng đại nhân!

Hắn đoán con cá voi bốn chân là thần thú bảo vệ trường học, kết con mẹ nó quả lại nói cho hắn biết rằng con cá voi này là hiệu trưởng của hắn!

Đầu An Lâm cũng đã biến thành một đống bột nhão.

"Ha ha, Vương Tiện Ngư, rốt cuộc thì thằng nhóc cậu cũng trở lại." Thiên Đế cũng nhiệt tình chào hỏi.

Còn có sinh viên vỡ mộng, đau lòng không dứt.

"Xong, xong thật rồi, không ngờ lúc nãy tôi còn chửi hiệu trưởng đại nhân tơi bời, ôi tôi biết sống sao đây..."

Các thầy giáo cũng méo mặt, than thở liên tục.

Mấy vạn thầy trò bao gồm cả An Lâm đều như bị sét đánh trúng, ngơ ngác nhìn con yêu quái cá voi trước mắt, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

"Không, tôi không tin, rõ ràng hiệu trưởng của tôi hẳn là một tiên nhân vô cùng anh tuấn!"

"Trời ạ, hiệu trưởng của trường mình lại chính là một con yêu quái cá voi..."

Lời cá voi bốn chân nói không thể tin, nhưng phó hiệu trưởng Ngọc Hoa và Thiên Đế xuất hiện, đã triệt để phá vỡ nhận thức của đám thầy trò, thì ra là con cá voi bốn chân này thật sự là hiệu trưởng Vương Tiện Ngư!

Không đúng, bởi vì nó là hiệu trưởng đại kình (cá voi)!

"Hiệu trưởng Vương, ngài mau thu lại hơi thở, đừng dọa đến những sinh viên và giáo viên này, chút nữa bọn họ còn phải lên lớp nữa đấy."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa lên tiếng khuyên nhủ.

Cá voi bốn chân phun ra một cái bong bóng: Vừa nãy tôi đã cho bọn họ tham gia một buổi rèn luyện nho nhỏ, kết quả khiến tôi rất hài lòng, những sinh viên này và các giáo viên này đều rất nhiệt huyết, dám đánh dám liều, dám yêu dám hận.

Đám thầy trò nghe vậy thì đều xấu hổ đỏ mặt.

Dám yêu dám hận là nói bọn họ chửi ầm lên với hiệu trưởng đại nhân sao?

An Lâm cũng có chút lúng túng.

Dám đánh dám liều là nói hắn dám đánh tay Kỳ Lân về phía hiệu trưởng đại nhân sao?

Cá voi bốn chân tiếp tục phun ra một cái bong bóng: Biểu hiện của bọn hắn không tệ, thế nên tôi cũng thưởng cho bọn họ một chút thần dịch, coi như là quà ra mắt của tôi.

"Cảm ơn hiệu trưởng!"

Dứt lời, cá voi bốn chân chợt thu lại hơi thở, tất cả thầy trò tiến vào trong phạm vi hơi thở của cá voi đều cảm giác được áp lực đột nhiên biến mật, một lần nữa đạt được tự do.

Phía trên bong bóng có mấy chữ to màu vàng lấp lánh: Đã không còn sớm, mau lên lớp đi!

Một màn này, ngay cả hiệu trưởng cá voi cũng không nhìn nổi nữa, lúc này nó mới phun ra một cái bong bóng.

Một đám thầy trò vô cùng cảm kích, vừa nôn mửa vừa ca ngợi hiệu trưởng, sự kiện lần này quả thật là quá đặc sắc.

"Kình Tiên Hương? Có thứ này sao? Chỉ sợ là Thần Kình Hương ấy!"

"Chẳng lẽ là... thủy cầu hiệu trưởng phun ra, thật ra chính là thần dịch?!"

Tất cả các thầy trò đều giật mình.

Những người nín thở không hô hấp, bài xích hơi nước đều hối hận.

Những thầy trò không cẩn thận hít hơi nước vào kia, trên mặt đều ngập tràn vẻ vui mừng, cảm thấy bản thân quá là may mắn, thoải mái giống như mới nuốt một viên linh đan!

"Ha ha, hiệu trưởng đại nhân vạn tuế!"

"Sớm biết như thế tôi đã hít nhiều thêm mấy lần rồi, ọe..."

"Ọe... hơi nước thật sự có công hiệu kỳ diệu đó."

Rất nhanh, có không ít sinh viên nghĩ đến thần dịch kia, hẳn là được phát tán ra bằng cách nhổ nước miếng, vẫn cứ không nhịn được mà buồn nôn.

"Không có chuyện gì, Long Tiên Hương của Long tộc vô cùng trân quý, chẳng lẽ Kình Tiên Hương của hiệu trưởng trường chúng takhông trân quý sao? Hẳn là chúng ta phải cảm ơn! Ọe..."

"Ầy! Tôi cũng làm vậy đấy! Tôi còn tưởng rằng là tôi lỗi giác nữa cơ chứ, bây giờ tôi mới phát hiện ra hiệu quả khơi thông kinh mạch, tăng cường xương cốt của lực lượng kia càng ngày càng mãnh liệt hơn!"

"Nói ra, chỉ sợ mấy người không tin, vừa nãy tôi đã hít mạnh hơi nước tỏa ra trong không khí..."

"Là thứ gì?"

"A... Chẳng trách tôi lại cảm thấy toàn thân nong nóng, cứ như là có một dòng nước ấm đang khơi thông kinh mạch của tôi, thì ra là thứ đó!"

Thần dịch? Cái thần dịch nào?

Mọi người thấy những chữ trên bong bóng thì đều sửng sốt.

"Hiệu trưởng, hẹn gặp lại!"

Sinh viên và các giáo viên hoặc là thật lòng, hoặc là giả tạo, đồng loạt lên tiếng.

Cái trình độ hiếm thấy của vị hiệu trưởng này đã vượt ra khỏi cực hạn mà bọn họ có thể tưởng tượng.

Rất nhiều người đều đã từng ảo tưởng ra vô số phương thức hiệu trưởng xuất hiện.

Nhưng bọn hắn không bao giờ nghĩ tới, rằng hiệu trưởng sẽ xuất hiện với dáng vẻ của một con yêu quái cá voi bốn chân, hơn nữa còn nhổ nước miếng về phía bọn họ, lấy nước miếng làm quà ra mắt...

Các thầy trò đều luyến tiếc không muốn đi ư? Thật ra thì bọn họ không hề luyến tiếc gì đâu! Chẳng qua là bọn họ không muốn thất lễ ở trước mặt hiệu trưởng mà thôi, thật ra thì trong lòng bọn họ còn đang có vô số con thần thú chạy như điên!

An Lâm thấy thế cũng muốn rời đi.

Lúc này, Vương Tiện Ngư lại phun ra một cái bong bóng.

"Bạn học An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, xin mọi người dừng bước, hiệu trưởng có lời muốn nói với mọi người!" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thấy chữ trên bong bóng, lập tức mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận