Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1211: Hiệu trưởng gặp chuyện thảm thương

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân đồng thời dừng bước chân.

Bọn họ lần lượt xoay người, nhìn về phía Vương Tiện Ngư cách đó không xa.

Vương Tiện Ngư nhếch miệng cười một tiếng, lại phun ra một cái bong bóng: Mấy người đều là sinh viên có cảnh giới từ Hóa Thần trở lên của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, nói thật, tôi rất bất ngờ, chuyện này thật sự khiến cho tôi quá kinh ngạc!

Cá voi tiếp tục phun ra bong bóng: Đặc biệt là, ở trong số bốn người, còn có một sinh viên cảnh giới Phản Hư, cùng với một sinh viên cảnh giới Hóa Thần còn đáng sợ hơn cả cảnh giới Phản Hư!

Đám người An Lâm hơi ngẩn ra.

Hiệu trưởng mới vừa từ trên núi xuống hả?

Chuyện An Lâm trâu bò và Hứa Tiểu Lan yêu nghiệt, chính là chuyện mà ai ai cũng biết, lúc này hiệu trưởng mới tỏ vẻ khiếp sợ, chẳng phải là hơi chậm quá à?

Mặc dù không ngừng chế nhạo dưới đấy lòng, nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt mỉm cười.

Mọi người tiếp kinh hãi hùng, quả nhiên là vị hiệu trưởng Vương này vừa ở trên núi xuống!

Lần này thì Vương Tiện Ngư đã nghe hiểu rồi, thân thể vô cùng to lớn run lên bần bật.

Rốt cuộc thì phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng đứng dậy, chen miệng nói: "Hiệu trưởng Vương, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều! An Lâm chính là tông chủ của Tứ Cửu tiên tông, làm sao có thể tới trường chúng ta làm thầy giáo được? Ba sinh viên còn lại cũng giữ chức vị quan trọng ở Tứ Cửu tiên tông, chỉ sợ là cũng sẽ không đáp ứng."

Thiên Đế cười nói: "Vương Tiện Ngư đạo hữu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, Tứ Cửu tiên tông chính là tiên tông đứng đầu, là tồn tại sánh ngang với chín đại hoàng thất đấy, An Lâm cùng với ba bạn học còn lại là người sáng lập, chắc hẳn là sẽ không tới trường học làm giáo viên."

Đám người An Lâm thấy hắn nói thế thì đều bối rối không biết phải làm sao.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đen mặt nói: "Hiệu trưởng, xin hãy chú ý đến những lời mà mình nói ra."

An Lâm khẽ chắp tay cười nói: "Hiệu trưởng Vương quá khen rồi."

Đôi mắt tròn xoe tràn ngập sự hãi hùng, nhìn chằm chằm bốn người trước mặt, điên cuồng phun ra bong bóng: "Đây thật sự là sinh viên của trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên chúng ta ư? Giáo viên của chúng ta lại có thể dạy dỗ ra những sinh viên ưu tú như thế ư? Trời ạ, chuyện này đúng là quá khó tin!

Hóa ra hiệu trưởng yêu cầu họ ở lại là vì muốn tuyển giáo viên cho trường!

Cá voi lại phun bong bóng nói: Mấy người đều rất ưu tú, không biết sau khi tốt nghiệp mấy người có hứng thú tới trường học làm giáo viên không? Nếu như ngại phiền toái, tôi sẽ không bắt mấy người giảng dạy hàng ngày ở trường, thỉnh thoảng mở một buổi tọa đàm lớn là được! nhưng lấy không an bài trường học nhiệm vụ, thỉnh thoảng cử hành một cái đại hình tọa đàm là được!

Tứ Cửu tiên tông vô cùng nổi tiếng, chỉ cần là người của giới Cửu Châu, thì không có ai là không biết hết!

"Vương Tiện Ngư, tạm thời thì cậu đừng lo tới mấy chuyện đó, trước tiên cậu hãy nói một chút về chuyện của cậu đi. Cái dáng vẻ này của cậu, đến cùng thì có chuyện gì đã xảy ra?" Thiên Đế xoa trán, mở miệng nói.

Vương Tiện Ngư nghiêng đầu, ngơ ngác phun ra bong bóng: Tứ Cửu tiên tông? Đây là cái tông môn gì?

"Chuyện này nếu kể ra thì rất dài..."

Thiên Đế: "..."

Đám người An Lâm cũng cảm thấy rất kinh hãi, hiệu trưởng không có trách nhiệm còn chưa tính, lại còn chế nhạo các giáo viên như thế, quả là một người rất hiếm thấy đấy!

Cá voi bốn chân bi thương mà phun ra một cái bong bóng: Vậy tôi sẽ kể lại một cách ngắn gọn.

Hóa bi thương thành nước mắt, chảy xuống thư thác nước!

Mọi người thoáng co rút khóe miệng, im lặng mà nhìn cá voi bốn chân.

Mọi người cũng đưa mắt nhìn về phía con yêu quái cá voi này, lại thấy hai mắt của con yêu quái cá voi lại có hai hàng lệ trong suốt chảy xuống, dưới góc nhìn của An Lâm, chính là hai thác nước từ trên trời giáng xuống!

An Lâm xoa cằm: "Biến thành Côn Bằng? Thế không tốt ư? Huyết mạch thần thú Côn Bằng rất trâu bò đấy, đây coi như là nhặt được bảo vật rồi còn gì!"

Đôi mắt cá voi bốn chân lộ ra vẻ phiền muộn, ngẩng đầu nhìn trời.

Sắc mặt An Lâm lập tức thay đổi, không kịp dùng hình thức Hỏa Thần, lúc này chỉ có thể dùng gạch Hỗn Độn Hợp Kim chặn ở trước người, đạn nước với lực lượng dồi dào đánh tới.

Cá voi bốn chân phun nước miếng về phía An Lâm!

"Phi!"

Chưa nói gì mà lệ đã rơi...

Biến Côn Côn? Chú thuật dễ thương vậy ư?

Cặp mắt tròn xoe của Vương Tiện Ngư hơi xìu xuống, tiếp tục phun bong bóng: Loại chú thuật này rất đáng sợ, là một loại chú thuật huyết mạch, nó đã dung nhập vào trong huyết mạch của tôi, khiến cho thân thể của tôi dần dần chuyển hóa thành loại sinh mệnh giống như Côn Bằng, nói cách khác, nếu như không được trị liệu kịp thời, tôi sẽ biến thành cá!!

(*) Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang, là loài phi ngư (cá bay) to lớn, thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc.

Thiên Đế bị dọa sợ hết hồn, kinh ngạc hô lên: "Vương Tiện Ngư đạo hữu, xin bình tĩnh! Nếu như nội dung quá mức đau lòng, cậu có thể nói ngắn gọn lại!"

Cá voi bốn chân tiếp tục ưu thương mà phun bong bóng: Thật ra thì thần thú Côn Bằng không đánh lại tôi, nhưng khi nó bị thương nặng bỏ chạy trốn, nó đã cắn ngược lại tôi một phát, lại còn đánh về phía tôi một loại chú thuật gọi là "Biến Côn Côn".

An Lâm thấy những lời này, lập tức nhớ lại lúc nhìn qua pho tượng ở cây Thái Dương, lúc ấy hắn còn nhận được lời chúc phúc và truyền thừa quan trọng của thần thú Côn Bằng, Côn Bằng Hành.

Nó tiếp tục phun bong bóng: Thời điểm tôi chu du khắp thế giới, tôi gặp được thần thú Côn Bằng, vì một số chuyện mà đã đánh nhau...

Ầm!

Đạn nước nổ tung, đánh bay cả cục gạch cả An Lâm tới hơn vạn mét!

Hứa Tiểu Lan sâu kín than thở: "An Lâm, miệng của anh không thể yên tĩnh một lúc à? Ở trước mặt hiệu trưởng chỉ biết nhổ nước miếng còn muốn tìm đường chết..."

"Phi!"

Cá voi bốn chân lại phun nước miếng về phía Hứa Tiểu Lan!

Nước miếng như một quả đạn nước khủng khiếp, khiến cho Hứa Tiểu Lan biến sắc, lập tức vận chuyển màn chắn Chân Long chặn ở trước người, đồng thời tạo thành hai cánh của Chu Tước Thánh Viêm bao vây quanh thân.

Ầm!

Thủy đạn nổ tung, lực lượng dồi dào đánh bay Hứa Tiểu Lan tới hơn vạn mét!

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa và Thiên Đế: "..."

Chỉ có có vài cơn gió mát phất qua...

Hiện trường đột nhiên trở nên rất im lặng.

Nói xong, Thiên Đế lập tức vạch ra không gian, biến mất tại chỗ.

"Ha ha ha... tôi chợt nhớ ra rằng hội Bàn Đào còn có chút chuyện quan trọng còn chưa được xử lý, Vương Tiện Ngư đạo hữu, tôi xin cáo từ trước!"

Song còn chưa phun bong bóng.

Dứt lời, ánh mắt nó đột nhiên sáng lên, nhìn về Thiên Đế.

Ai có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng của tôi? Nói không chừng sau khi tôi hoàn toàn biến thành Côn Bằng, cái con Côn Bằng kia sẽ chạy tới, lấy huyết mạch cao hơn khiến tôi phải phục tùng nó... Đây không phải là cuộc sống của con cá mà tôi muốn!

Vương Tiện Ngư nói ra tiếng lòng của mình với mọi người.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan vừa trở lại thi lộ vẻ mặt đồng tình.

Thiên Đế rạch một vết nhỏ lên người con cá voi bốn chân, lấy ra một giọt máu tươi, hai mắt hiện lên vô số những vết sắc nhọn, sau khi hơi trầm ngâm, mới mở miệng nói: "Loại chú thuật huyết mạch do Thần thú thi triển, đúng là có uy lực không hề tầm thường, ngay cả cậu cũng không thể ngăn cản chú thuật đồng hóa huyết mạch của mình, tôi cũng không cách nào trực tiếp hóa giải."

Mặt Vương Tiện Ngư lộ vẻ thất vọng.

Lúc này, Thiên Đế đã vươn hai ngón tay ra: "Có hai biện pháp có thể có cơ hội hóa giải, thứ nhất chính là tự phế huyết mạch, tự tu luyện lực lượng huyết mạch của bản thân lại lần nữa, dĩ nhiên, như vậy sẽ khiến tu vi sụt giảm, thậm chí là hư hao đạo căn."

Vương Tiện Ngư lắc đầu giống như trống bỏi.

Thiên Đế cười nói: "Hoặc là dùng biện pháp thứ hai, tìm kiếm đại năng luyện chế một viên Luyện Huyết Phân Hóa Thần Đan cao cấp, hoàn toàn loại bỏ huyết mạch Côn Bằng trong cơ thể cậu đi!"

Vương Tiện Ngư nghe vậy thì ngẩn ra, đầu tiên là hai mắt vô cùng sáng ngời, sau đó lại từ từ ảm đạm xuống tới, khóc không ra nước mắt mà phun bong bóng: Thần đan cao cấp thật sự rất đắt, tôi không có tiền ấy!!!

Thân thể to lớn cùng với mấy cái chân vừa thô vừa ngắn của Vương Tiện Ngư run lên, than thở phun bong bóng nói: Không thể nói chuyện, không thể hóa hình, dần dần biến thành một con Côn Bằng thật sự...

(**) Diệp Công thích rồng: Diệp Công – người nước Sở, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một người say mê rồng, ngoài chuôi kiếm mà ông thường ngày vẫn đeo có khắc hình rồng, mà ngay đến cột xà trong nhà ông đều điêu khắc hình rồng, trên tường nhà cũng có vẽ hình rồng, Thiên Long trên thượng giới biết được việc này vô cùng cảm động, bèn quyết định xuống trần gian một chuyến để cảm ơn Diệp Công. Một hôm, khi Diệp Công đang ngủ trưa trong nhà, thì trời bỗng mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng. Diệp Công giật mình tỉnh giấc, ông vội vàng chạy ra đóng cửa sổ, thì bỗng thấy đầu Thiên Long thò vào cửa sổ, khiến ông sợ mất vía, khi ông quay người chạy vào trong nhà thì lại nhìn thấy một cái đuôi rồng to tướng vắt ngang trước mặt. Diệp Công không biết chạy đâu cho thoát, kinh khiếp đến nỗi mặt mày tái mét, chân tay bủn rủn, rồi ngã vật xuống không còn biết trời đất gì nữa, Thiên Long thấy Diệp Công ngất đi, thì chẳng hiểu ra làm sao, liền cụt hứng bay về thiên giới. Thật Ra, Diệp Công là người không thực lòng say mê rồng, mà chỉ ưa thích những thứ như rồng nhưng lại không phải là rồng. Nên ngụ ý của câu thành ngữ này, là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng không thực lòng.

Cá voi bốn chân ưu thương mà phun bong bóng: Vương Tiện Ngư (tiện = ao ước) tôi thật sự là một con cá nhiều ao ước, hâm mộ con cá tự do tự tại, hâm mộ con cá được thỏa sức bơi lội trong biển rộng. Nhưng mà, khi mà bản thân sắp biến thành cá, tôi mới phát hiện, tôi cũng chỉ là "Diệp Công thích rồng"(**) mà thôi.

"Chắc chắn là do bạn học An Lâm, trước kia bạn học Tiểu Lan rất đáng yêu, đâu có nói năng đâm chọt như bây giờ!" Hiên Viên Thành cũng lặng lẽ đưa ra ý kiến của mình.

"Bạn học Tiểu Lan bị bạn học An Lâm lây bệnh hả? Thế mà lại dám tìm đường chết, làm trò ở trước mặt hiệu trưởng..." Tô Thiển Vân nhỏ giọng nói.

Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành bị làm cho sợ đến mức không dám lên tiếng.

Vương Tiện Ngư vừa đưa mắt nhìn sang phó hiệu trưởng Ngọc Hoa, toàn thân phó hiệu trưởng Ngọc Hoa run lên: "Hiệu trưởng, cậu biết là tôi có bao nhiêu cân lượng mà..."

Vương Tiện Ngư mở to hai mắt, nhìn về phía bốn người An Lâm, vẻ mặt đáng thương.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận