Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1218: Đời sau chớ trêu chọc đến Tứ Cửu tiên tông

Hoàng Phủ Văn cảm thấy trong đầu thành một đoàn bột nhão, cả người đều là mộng.

Tôi là ai? Đây là đâu? Rốt cuộc thì vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?

Toàn thân hắn như mệt rã rời, đầu càng giống như là bị dùng sức xé rách, ong ong vang lên.

An Lâm đi từng bước về phía Hoàng Phủ Văn: "Quặng U Minh Chân Nguyên... Xem ra tất cả đội viên đội hai bộ chấp hành Kính Thần của Tứ Cửu tiên tông đều là do ngươi giết chết hả?"

"Bộ chấp hành Kính Thần của Tứ Cửu tiên tông?" Hoàng Phủ Văn bò dậy từ trên mặt đất, cuối cùng thì trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ sợ hãi, "Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

"Ha hả, quả nhiên là ngươi giết, ta là An Lâm. " An Lâm biến khuôn mặt dịch dung trở lại như cũ, đi từng bước về phía Hoàng Phủ Văn.

Hoàng Phủ Văn thấy cái khuôn mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện ở trên báo chí kia thì mặt liền biến sắc, gần như là hét lớn: "Minh lão, giúp tôi một tay!"

Hắn thật sự không nghĩ tới, tên tu sĩ mà lúc trước hắn vẫn xem thường, lại chính là tông chủ Tứ Cửu tiên tông, thiên tài trẻ tuổi tỏa sáng chói mắt nhất giới Cửu Châu kia.

Hơi thở của Hoàng Phủ Văn trở nên hết sức mênh mông mạnh mẽ, hắn lớn tiếng nói với An Lâm đang đi về phía mình: "An Lâm, bây giờ ngươi còn dám ngang ngược nữa không! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ lấn..."

Lực lượng tịch diệt mênh mông cuồn cuộn, nuốt sạch mọi sự vật mà nó chạm vào.

Hoàng Phủ Văn cũng biết bây giờ không phải là đối thủ của An Lâm, cho dù có tăng thêm lực lượng của Minh lão, cũng không phải là đối thủ của An Lâm, nhưng thiên phú của hắn siêu tuyệt, hắn tin chắc rằng rồi sẽ có một ngày hắn sẽ giẫm An Lâm ở cho dưới chân.

Bởi vì thân thể Hoàng Phủ Văn ó Minh lão bám vào, rốt cuộc cũng có cơ hội phản ứng, lực lượng U Minh đen nhánh dâng lên, phóng thẳng về phía An Lâm.

Hơi thở của Hoàng Phủ Văn liên tiếp kéo lên, tốc hành tăng lên cảnh giới Phản Hư, lực lượng U Minh đen nhánh khiến cho thực vật trong phạm vi hơn mười dặm đều khô héo, sự sống của động vật đều bị tước đoạt, tựa như tử thần đi tới nhân gian.

An Lâm đi từng bước về phía Hoàng Phủ Văn, lạnh lùng nói: "Còn dám khinh thường người khác nữa không? Ngươi nghĩ mình là ai hả? Ông đây thích bắt nạt người đấy, sao hả? Không phục?"

Hình cầu màu đen chợt sáng lên.

Nhưng quả đấm kim quang của An Lâm lại xé tan rồi tất cả lực lượng U Minh, ầm ầm nện ở trên ngực Hoàng Phủ Văn, hoàn toàn đánh lõm lồng ngực của hắn.

Giọng của Minh lão lần nữa truyền đến: "Hoàng Phủ Văn, bây giờ chúng ta còn chưa phải là đối thủ của An Lâm, rút lui trước, đừng ham chiến!"

Một lão giả đầu tóc trắng xoá nhảy ra từ trong viên ngọc, bám vào trên người Hoàng Phủ Văn.

Còn chưa nói xong, An Lâm liền vọt tới trước mặt hắn thêm một lần nữa, quả đấm kim sắc ầm ầm rơi xuống.

Ầm!

Hiện tại thì chưa cần phải vội!

Hơi thở của Hoàng Phủ Văn lần nữa tăng vọt, hai mắt hiện đầy tia máu, hai cánh tay rạn nứt, đổ máu đầm đìa.

"Phụt...!" Hoàng Phủ Văn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị một quyền này đánh nát, phun một ngụm máu lớn đỏ lòm ra ngoài, lần nữa lăn xuống mặt đất.

Hoàng Phủ Văn giận đến mức toàn thân phát run, nhìn An Lâm với vẻ mặt đầy oán hận: "Ngươi đừng để ta chạy thoát, nếu không Hoàng Phủ Văn ta nhất định trả lại mối thù ngày hôm nay gắp trăm gấp nghìn lần!"

Đây là một kích toàn lực sánh ngang Phản Hư hậu kỳ!

"Huyền Sát U Minh Trảo!"

"Không!" Hoàng Phủ Văn gào to thúc dục toàn bộ lực lượng phòng ngự.

Một đôi móng vuốt khổng lồ che trời đen xì xé rách tầng mây, từ trên trời giáng xuống.

Một cái hố to rộng để cả ngàn thước xuất hiện.

Hiển nhiên, hắn đang dùng loại bí pháp sẽ để lại di chứng rất lớn.

Hoàng Phủ Văn tức giận nhìn An Lâm: "Ta không sai! Vì sao ta phải đền mạng? Bọn họ cướp quặng U Minh Chân Nguyên của ta, là bọn họ làm sai trước, tất cả bọn họ đều đáng chết!"

"Đã đến lúc ngươi phải đền mạng cho năm mươi lăm thành viên của bộ chấp hành Kính Thần rồi." An Lâm lạnh nhạt mở miệng nói.

Hoàng Phủ Văn ở trung tâm cái hố khổng lồ, không ngừng ho ra máu, cổ vẫn bị An Lâm nắm thật chặt.

Trong móng vuốt khổng lồ lại ẩn chứa lực lượng Thần Đạo thôn tính tiêu diệt U Minh!

Thân thể An Lâm như chiến xa, đánh tan toàn bộ lực lượng U Minh, một tay nắm cổ Hoàng Phủ Văn, lập tức nhấn thẳng hắn xuống mặt đất!

Ầm!

Mặt đất rung chuyển.

Hoàng Phủ Văn hét lớn một tiếng, phóng ra toàn bộ lực lượng.

An Lâm lần nữa rơi xuống, mục tiêu là Hoàng Phủ Văn.

Hắn đạp mạnh bước chân, cả người như sao chổi lửa, chủ động vọt tới Huyền Sát U Minh Trảo từ trên trời giáng xuống kia, sau đó đánh tan Huyền Sát U Minh Trảo dưới cái vẻ trợn mắt há hốc mồm của Hoàng Phủ Văn.

An Lâm cười nhạt, toàn thân có ngọn lửa bao phủ, làn da biến thành vàng ròng.

An Lâm: "..."

Có phải cái ông anh này luôn làm lơ lỗi lầm của mình không vậy.

Hoàng Phủ Văn tiếp tục nói: " Hoàng Phủ Văn ta chính là đứa con của thiên mệnh, U Minh căn trời sinh, lại có Minh lão giúp đỡ, ta nhất định có thể đi lên đỉnh phong tiên đạo, ngươi không thể giết ta! Có bản lĩnh thì ngươi đợi ta thêm mười năm nữa, mười năm sau, chắc chắn là ta sẽ..."

"Răng rắc!"

Một tiếng vang thanh thúy bỗng nhiên vang lên.

Cổ Hoàng Phủ Văn bị bóp nát...

Cho đến một giây cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn không thể nào tin nổi tính mạng của mình cứ thế kêt thúc, đột ngột như vậy, thậm chí ngay cả lời thoại cũng không cho hắn đọc xong.

"Con mẹ nó, nói nhảm quá nhiều!" An Lâm tùy ý thả Hoàng Phủ Văn ở trong hố, "Nếu như có thể đầu thai chuyển thế, nhớ rằng đời sau chớ có trêu chọc Tứ Cửu tiên tông."

An Lâm vỗ tay một cái, thần hỏa dâng lên, đốt cháy Hoàng Phủ Văn tới độ ngay cả cặn cũng không thừa.

Ông lão tóc trắng bị An Lâm dùng lực lượng thần hồn tát một cái nằm thẳng trên mặt đất.

"Bốp!"

Nhưng người ông ta gặp phải chính là An Lâm, người có cường độ thần hồn cực kỳ nghịch thiên...

Nếu là đại năng Phản Hư bình thường, có thể sẽ sợ.

Cho dù thần hồn đã vô cùng suy yếu, nhưng uy áp của nó hết sức kinh khủng, có thể thấy lúc vẫn còn có thân thể, người này mạnh cỡ nào.

Ảo ảnh ông cụ tóc trắng, giương nanh múa vuốt đánh về phía An Lâm, lực lượng thần hồn mạnh mẽ bộc phát ra.

Hừm, mặt ngoài là một viên ngọc bình thường, nhưng cũng không có nghĩa nó thật sự chỉ là một viên ngọc bình thường.

Hai mắt An Lâm hiện lên tia sáng.

Thuật Thần Giám!

Dâng Hồn Châu: Có thể gửi thần hồn ở trong viên ngọc, tương đương với thân thể, nhưng phải không ngừng cung cấp năng lượng, mới có thể vận chuyển bình thường.

Cung cấp năng lượng?

Như vậy phải không?

An Lâm đưa nguyên khí vào trong viên ngọc.

Viên ngọc đột nhiên tỏa sáng, một ông lão chợt chui ra từ hạt châu, đánh tới phía An Lâm.

"Ta muốn báo thù cho đồ nhi ta! Đi chết đi!"

Hắn nhặt viên ngọc lên, cảm ứng một chút, phát hiện chỉ là một viên ngọc bình thường.

An Lâm hồi tưởng lại ảo ảnh thoát ra lúc trước, chính là vì cái ảo ảnh kia, thực lực của Hoàng Phủ Văn mới có thể tăng vọt, hình như đó là thần hồn...

"Di, đây là cái quái gì, hình như là..."

An Lâm cảm thán một tiếng, nhặt lên nhẫn không gian dưới mặt đất, lại đột nhiên phát hiện còn có một viên ngọc màu đen đang lẳng lặng nằm ở mặt đất.

"Cuối cùng thì thế giới này lại mất đi một tên thần kinh rồi."

Cái tên Hoàng Phủ Văn kia không cam lòng, khó tin, hối hận, sợ hãi... Đủ loại vẻ mặt mặt của hắn, rốt cuộc cũng bị thần hỏa đốt sạch.

"Nếu không phải là thân thể ta đã bị hủy, há lại sẽ đến phiên ngươi giương oai ở nơi này..."

Vẻ mặt ông lão tóc trắng tràn đầy tức giận và khuất nhục.

"Nói xong rồi hả? Hen không gặp lại!"

An Lâm giơ chân chuẩn bị dẫm một phát!

"Không! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ lấy..."

"Rầm rầm!!!"

Cả vùng đất thoáng rung lên.

Ông lão tóc trắng còn chưa nói xong, thì đã bị An Lâm giẫm cho tan thành mây khói.

"Giết nhiều người của Tứ Cửu tiên tông ta như vậy, ta còn có thể không giết ngươi?" An Lâm thản nhiên nói.

Đối với lời ông ta nói, nếu như không giết ông ta, có thể như thế này như thế nọ, An Lâm hoàn toàn không có hứng thú, bởi vì ông già này phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận