Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1220: Phi cẩu và phi kiếm

"Anh An, khó có dịp tôi được đi cùng anh, thế mà anh lại để cho tôi theo anh tới vùng đất Tử Linh Ma? Gâu!" Đại Bạch vừa nghe đến cái địa danh kia, toàn thân lập tức run rẩy, có phần u oán mở miệng nói.

Vùng đất Tử Linh Ma ở Cổ Hư châu trong giới Cửu Châu.

Nơi đó đã từng là khu vực phồn hoa nhất Cổ Hư châu, nhưng ở cái thời mà Thần Minh Đạo tông vẫn thịnh vượng, Khổ Huyết Minh Vương đã biết cả vùng đất trong vòng một ngàn dặm hóa thành một mảnh luyện huyết, hàng tỉ sinh linh chết oan chết uổng.

Cũng chính bởi vì như thế, nơi đó oán khí ngất trời, ngưng tụ không tan.

Thậm chí, trải qua hơn vạn năm, nơi đó vẫn rất cổ quái và quỷ dị, đã tự tạo thành thiên địa, thậm chí còn ra đời quy tắc nào đó kinh khủng đến tột cùng.

Vùng đất Tử Linh Ma đã trở thành một đại cấm địa khủng khiếp của giới Cửu Châu, đừng nói là người phàm, ngay cả tu sĩ đi vào cái chỗ kia, hơn nửa đều là có đi không có về.

Ừm... Cái chỗ kia đúng là kinh khủng, cũng không trách Đại Bạch sợ sẽ.

"Đại Bạch, có tôi bảo vệ cậu, sợ cái gì?" An Lâm cười xoa đầu chó nói, "Bất kể là gặp phải nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ đem đặt an nguy của cậu ở vị thứ nhất."

Đại Bạch bày ra vẻ mặt hoàn toàn hiểu ra, nó vỗ móng vuốt: "Anh An, anh hiểu thật thấu triệt, gâu!"

An Lâm lập tức phát nổ tại chỗ: "Cậu nhìn gì hả? Xem thường cưỡi chó hả?"

An Lâm bật cười, ôn hòa giải thích: "Cậu phải hiểu cho họ, Thiên Kiếm tông, một trong tứ đại tông môn của giới Cửu Châu tọa lạc tại Cổ Hư châu, thế nên nơi này rất nhiều kiếm tu, người người đều khát vọng thành làm một vị kiếm tiên lên trời xuống đất, phóng khoáng nhân gian, làm màu một chút, âu cũng là dễ hiểu."

Cái dáng vẻ kia...

Một người một chó dùng truyền tống trận, đi tới chủ thành Cổ Hư châu, sau đó cả hai đi thẳng tới vùng đất Tử Linh Ma, dọc theo đường đi gặp được không ít tu sĩ ngự kiếm phi hành.

"Có thể nhẫn, bản gâu không thể nhẫn, gâu!" Đại Bạch cũng rất tức giận, bốn chân đạp gió nhanh hơn gấp đôi, cả thân chó ở trong không khí đạp ra một tiếng nổ siêu thanh vô cùng đáng sợ.

Mặt chó của Đại Bạch đỏ lên: "Anh An, anh càng ngày càng giỏi nói ngọt rồi. Gâu!"

Kiếm tu khẽ "Hứ" một tiếng, bắt đầu gia tăng tốc độ bay về phía trước, cứ như thể lười phản ứng với An Lâm, cử chỉ vô cùng cao ngạo khinh người.

"Anh An mau nhìn, rất nhiều tu sĩ ngự phi kiếm kìa! Xem các dạng thần khí của bọn họ kia, giống như trời đất bao la, không có ai giống tôi hết, gâu!" Đại Bạch khinh bỉ nói.

An Lâm cười mà không nói, nếu không bỏ công dỗ dành vật cưỡi chí tôn, thì sao nó cho bạn cưỡi được.

Lúc này, một tên kiếm tu bay qua bên cạnh Đại Bạch, hai tay ôm ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tròng mắt sắc bén khẽ liếc về phía An Lâm cưỡi Đại Bạch, mặt lộ vẻ khinh miệt và trào phúng.

Đại Bạch hóa thành một đám mây bay, nhanh chóng tới gần tên kiếm tu kia.

"Suy cho cùng, nếu như kiếm tu không kiêu ngạo, thì sao có thể cảm ngộ được sức hút của kiếm đạo? Kiếm, chủ sát phạt, tư thái suất (đẹp trai), vốn chính là dùng để làm màu đó!"

Tên kiếm tu kia thấy thế, sắc mặt chợt biến đổi, như là bị dọa rồi.

Ánh mắt An Lâm trầm xuống: "Đại Bạch..."

"Ầm ầm!"

"Vụt!"

Đại Bạch lè lưỡi, bốn chân chợt đào ra hư không, cái đuôi to tuyết trắng phía sau càng giống là cánh quạt trực thăng điên cuồng chuyển động, dòng chảy phía sau phóng vọt tới tựa như một khẩu đại pháo thể khí.

"Ghê tởm!" Cái tên kiếm tu kia nổi gân xanh lên, cậu ta chưa từng gặp phải sỉ nhục như thế này?

Tên nam tu kia là kiếm tiên Hóa Thần hậu kỳ, tốc độ không thể khinh thường!

Cậu muốn chứng minh chính mình, không biết vì sao khoảng cách lại càng ngày càng xa.

Nhưng mà một giây sau, cậu bình tĩnh lại, hai mắt cứ như thể bốc cháy lên chiến ý hừng hực, hai tay đánh ra một cái kiếm quyết, thân kiếm mãnh liệt vù vù một trận, lấy tốc độ nhanh hơn bay vọt về phía trước!

"Suy cho cùng chỉ là một va chạm nhỏ mà thôi, chắc hẳn là chàng trai cưỡi cái con chó trắng buồn nôn kia sẽ rời đi nhanh thôi, mình nhịn thêm một chút là được!" Chàng trai tự an ủi chính mình.

Đây thật sự là tuyệt vọng chân chính!

Căn cứ theo nguyên tắc không chịu thua không từ bỏ của bản thân, dưới tình huống cậu không có hi vọng đuổi kịp theo Đại Bạch, lại không thể từ nỏ, chỉ có thể tiếp tục thừa nhận phần sỉ nhục này.

"Được, dám so với tốc độ với cẩu gia, tôi liền cho cậu kiến thức, cái gì gọi là tốc độ chân chính! Hình thức phi hành, gâu!"

Rất nhanh, chuyện càng sỉ nhục hơn đã xảy ra.

"Phụt!" Cái mông Đại Bạch chợt bốc mùi thối, thả ra khí lưu khủng khiếp ầm ầm phả vào người kiếm tu kia, khiến cho cậu còn nảy ra cả suy nghĩ muốn chết.

Là kiếm tiên kiêu ngạo, khiến cho cậu có một loại tinh thần không chịu thua không từ bỏ. Giờ phút này bị một con chó giễu cợt vứt ở phía sau, còn bị đánh cho một phát rắm, khiến cho cậu cảm giác vô cùng nhục nhã.

Tốc độ của nó lần nữa tăng vọt!

"Ha ha ha... Bằng cái mảnh sắt vụn kia của cậu, mà cũng dám so tốc độ với cẩu giaư? Có bị phi cẩu kiểu phun khí của tôi khiến cho sợ hãi chưa?" Đại Bạch xoay cái mông về phía kiếm tu ở đằng sau.

Mặt kiếm tu biến sắc, điên cuồng thúc dục phi kiếm dưới chân, nhưng tốc độ của phi kiếm đã lên tới cực hạn, không cách nào nữa tiếp tục tăng tốc nữa. Rốt cuộc, Đại Bạch bay qua bên cạnh kiếm tu, để lại kiếm tu lắc lư ở phía sau!

Đại Bạch cách kiếm tu càng ngày càng gần.

Đại Bạch vượt qua tên kiếm tu kia, vẫn giữ vững khoảng cách tương đối, không xa cũng không gần, thỉnh thoảng còn thưởng cho kiếm tu kia một phát rắm chó.

Một phút đã trôi qua.

"Anh An, nghị lực của tên này thật kinh người, cho tới bây giờ vẫn không ngừng đuổi theo chúng ta, gâu!" Trên mặt Đại Bạch hiện lên vẻ tán thưởng hiếm có.

An Lâm cũng liếc mắt nhìn chàng trai đang đuổi theo không ngừng ở phía sau, cảm thấy có chút khó tin, biết rõ là đuổi không kịp, vì sao còn cố chấp như thế? Đây chính là kiêu ngạo của một kiếm tiên sao?

"Đừng suy nghĩ nhiều, tiếp tục thả rắm chó của cậu đi." An Lâm nói.

Đại Bạch nhếch miệng: "Anh An, lời này của anh, sao tôi nghe cứ như đang mắng chửi người cậy? Gâu!"

Dứt lời, một tiếng "Phụt!" lại vang lên, một cái khí lưu có mùi liền trùng kích về phía kiếm tu ở đằng sau...

"Quá đáng!" Kiếm tu nổi giận gầm lên một tiếng, rồi lại không thể làm gì.

Điên rồi à, tại sao vẫn không đi, tại sao cứ một hai phải chặn ở trước mặt của tôi?

Tõ ràng là chúng ta không cùng đường!

Kiếm tu đều sắp sụp đổ đến nơi rồi, cậu điên cuồng phỉ nhổ trong lòng.

Con chó ở phía trước kia không thể chủ động rời đi sao? Thế thì mình có thể lấy lý do con đường bất đồng, không đuổi theo bắt con chó này nữa, như vậy thì đạo tâm của minhg cũng sẽ không bị nhục rồi...

Nam kiếm tu há to miệng, hít vào một hơi, sau đó có phần gấp gáp nói: "Mẹ kiếp... thế mà chúng ta lại cùng đường!"

"Đi vùng đất Tử Linh Ma đó, gâu! " Đại Bạch không hề giấu diếm nói.

Nhưng rất nhanh, cậu liền ngẫm lại những lời mà Đại Bạch nói: "Đợi một chút, cậu nói tôi cùng đường với các cậu ư? Các cậu muốn đi đâu?"

Thực tế thì, Đại Bạch đã không phóng rắm chó nữa rồi.

Nam kiếm tu cực kỳ phẫn nộ: "Vì nhục nhã tôi, không tiếc lãng phí thời gian của mình, đi cả chặng đường xa như vậy, các hạ thật sự là lòng dạ bao la mà!"

Đại Bạch nghe vậy thì không khỏi sửng sốt: "Con mẹ nó chứ, cậu đang kể chuyện cười à? Rõ ràng là cậu không phục, đi theo tôi cả một đoạn đường, bây giờ ngược lại còn bắt đền ở trên đầu của tôi? Gâu!"

Nam kiếm tu trừng trừng hai mắt: "Cậu thối lắm!"

"Cái yêu cầu này của cậu, thật là tham lam!"

"Tôi đã cho cạu bao nhiêu cái rắm rồi, bây giờ không có nữa đâu, gâu!"

Đại Bạch bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói.

Nam kiếm tu: "..."

Nam kiếm tu bị chọc cho tức đến mức cơ tim tắc nghẽn.

Đại Bạch quay đầu nhìn về phía kiếm tu ở đằng sau, kính nể từ tận đáy lòng, nó nói: "Tôi thấy cậu rất là đàn ông, cậu nhận thua đi, chỉ cần cậu nhận thua, thì tôi sẽ không cho cậu ăn rắm thối nữa. Gâu!"

Một phút tiếp theo lại trôi qua.

Vì sao lại cứ cố ý gây khó dễ cho tôi chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận