Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1221: Người hâm mộ của An Lâm

Cùng đường?

An Lâm và Đại Bạch bỗng hiểu ra.

Chẳng trách nam kiếm tu cứ bám theo họ mãi. Đại Bạch bay hướng nào cậu liền đuổi theo hướng đó, thì ra là cùng đường!

Nam kiếm tu khóc không ra nước mắt, chẳng trách bạch cẩu kia luôn chắn trước cậu thì ra hai bên đều có chung một mục đích, đây là đang ngược đãi cậu sao?

Đại bạch phấn khích, lắc lắc mông, hỏi: "Hối hận vì trước đây nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường rồi sao? Dám khinh thường cẩu gia, cẩu gia sẽ khiến cậu biết thế nào là tuyệt vọng!"

Nam kiếm tu chắp tay cung kính, nghiến răng nói với người đàn ông cưỡi chó trước mặt: "Trước đây tôi phạm lỗi nhiều lần, mạo phạm hai người, tại đây nhận lỗi với các cậu, thật sự xin lỗi!"

Bây giờ cậu biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Hiện tại phải đi chung đường, nếu gây thêm chuyện rắc rối thì thật không khôn ngoan.

Đại Bạch không dốc sức tăng tốc, cái đuôi to như cánh quạt, trắng như tuyết ngừng chuyển động, chậm rãi rơi xuống đất.

Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt mũi của tu sĩ cưỡi chó, mới đầu tu sĩ ngự kiếm hết sức ngạc nhiên, sau đó há to miệng, sợ tới nỗi thiếu chút nữa là theo phi kiếm rơi xuống dưới.

Trong lòng cậu đang nghĩ chờ sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này, nhất định phải ăn một bữa thịt chó no nê!

Cậu tò mò nhìn tu sĩ cưỡi chó, trước kia quá đắc ý không chú ý đến tướng mạo của tu sĩ cưỡi chó, bây giờ rất muốn nhìn thử rốt cuộc là người như thế nào mà khó khả năng đào tạo ra một con chó đê tiện như vậy!

Đại Bạch thấy đối phương xin lỗi cuối cùng cũng vừa lòng, lè lưỡi nói: "Như thế này sớm hơn có phải tốt không, cậu phải biết rằng tôi liên tục đánh rắm cũng mệt lắm đó!"

"Biết! Làm sao không biết được! Lúc tôi ở giới Cửu Châu đã được chiêm ngưỡng diện mạo của anh, chiêm ngưỡng rất nhiều lần!" Tâm trạng nam kiếm tu kích động đến nỗi run rẩy, ánh mắt nóng rực, đồng thời trong lòng cũng sợ hãi không thôi.

Hơn nữa trước đây là cậu sai, nhìn Đại Bạch với ánh mắt khiêu khích, sỉ nhục, nói xin lỗi cũng là chuyện nên làm.

"An... An Lâm!" Tu sĩ ngự kiếm hoảng sợ.

Khóe miệng nam kiếm tu hơi nhếch lên, không nói gì.

Cậu là người biết tiến biết lùi, bây giờ cậu cho rằng đây là cách giải quyết tốt nhất.

Thật là mệt, nam kiếm tu đuổi theo Đại Bạch.

An Lâm thấy giả tiên kiêu ngạo trong nháy mắt đã biến thành em trai bé bỏng thì sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn bình thản nói: "Phi hành gần như là một con đường, bản chất của ngự kiếm và ngự cẩu cũng khác nhau. Khi cậu luyện kiếm không nên để ý mấy thứ không thiết thực, đổi lại phải nghiên cứu nội tại, nhìn thấu được bản chất, hiểu được vì sao kiếm lại là kiếm chứ không phải khinh thường tất cả vật không phải là kiếm!"

Phi cẩu và phi kiếm đấu với nhau, kết thúc bằng chiến thắng tuyệt đối của phi cẩu.

Hai mắt nam kiếm tu sáng rực giống như được khơi thông ý thức, kích động hành lễ: "Cảm ơn An Lâm Kiếm Tiên đã chỉ điểm, nghe anh nói còn hơn mười năm luyện kiếm, vãn bối xin ghi nhớ!"

"Hả, cậu biết tôi sao?" An Lâm cười nhẹ.

Cậu vậy mà vừa dồn ép một vị kiếm tiên tuyệt thế! Thật đúng là chán sống!

"Hả... Cho hỏi cậu là ai?" An Lâm hỏi.

Cho dù không có đạo lý gì đối phương cũng sẽ giúp anh tìm ra đạo lý.

Thật ra hắn không để ý chuyện này, chuyển đề tài: "Vậy cậu đến vùng đất Tử Linh Ma làm gì?"

Những lời hắn vừa nói thuận miệng nói ra, quỷ mới biết tên này hiểu ra cái gì.

An Lâm bỗng hiểu ra, thì ra là cổ kiếm có linh hồn, chẳng phải là giống với Tiểu Tà hay sao?

An Lâm cười giễu.

An Lâm nói: "Tôi đến vùng đất Tử Linh Ma để tìm ngọn núi màu đỏ, cứ mười năm sẽ phun máu một lần, cậu có manh mối gì không?"

Thiên Kiếm tông là kiếm tông đứng đầu ở Cửu Châu, rất coi trọng kiếm có linh hồn, xuất động toàn bộ tông môn cũng không phải chuyện lạ.

Có rất ít chuyện về cổ kiếm có linh hồn.

Có đôi lúc là như vậy, lúc anh không có thành tựu gì thì nói đạo lý cũng chẳng ai để ý, nhưng lúc anh thành công thì cho dù là nói linh tinh cũng có rất nhiều người xem là chân lý.

Tôn Vũ Lạc nói: "Tôi tới vùng đất Tử Linh Ma là để kiếm cổ kiếm của tông môn trốn tới đây!"

"Cổ kiếm trốn đi sao?" An Lâm hết sức kinh ngạc.

Tôn Vũ Lạc gật gật đầu, miễn cưỡng cười, nói: "Cổ kiếm ở mộ phần vạn kiếm vốn là vật vô chủ, nó bỗng nhiên sinh ra linh hồn, bỏ chạy... Bởi vì kiếm có thuộc tính âm của vong linh nên chúng tôi suy đoán nó sẽ đến vùng đất Tử Linh Ma. Bây giờ đệ tử trong tông môn đều đã đi tìm."

"Không biết An Lâm Kiếm Tiên đến vùng đất Tử Linh Ma để làm gì? Nếu cần vãn bối giúp gì xin cứ nói ra!" Nam kiếm tu rất ân cần.

An Lâm biết Tôn Vũ Lạc nói như vậy là vì Tôn Vũ Lạc biết hắn và Liễu Minh Hiên mâu thuẫn với nhau.

Giống như sợ An Lâm giữ khoảng cách với mình, Tôn Vũ Lạc lập tức bổ sung: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tuy tôi là người của Thiên Kiếm tông nhưng hoàn toàn không có lòng thù địch với anh, tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh!"

"Suýt nữa đã quên tự giới thiệu." Nam kiếm tu lúng túng nói: "Tôi là đệ tử đời thứ mười tám của Thiên Kiếm tông, tên là Tôn Vũ Lạc."

"Núi phun máu sao?" Cả người Tôn Vũ Lạc run lên, khuôn mặt trắng bệch, nói: "Sao lại có ngọn núi đáng sợ như vậy chứ, anh đang kể chuyện ma quỷ ngày xưa sao? Tiền bối đừng hù dọa tôi!"

An Lâm: "..."

An Lâm nhận thấy dáng vẻ của Tôn Vũ Lạc không phải đang giả vờ, hắn thật sự sợ ma đến vậy sao?

Sợ ma như vậy đến vùng đất Tử Linh Ma không phải tự tìm khổ hay sao?

Phải biết rằng vùng đất Tử Linh Ma rất nổi tiếng về chuyện ma quỷ...

An Lâm lặng lẽ nhìn thoáng qua bản đồ trong nhẫn không gian, chỉ biết được ngọn núi phun máu kia ở giữa vùng đất Tử Linh Ma còn vị trí cụ thể phải tự đi tìm.

"Tôi tự tìm vậy." Đáng lẽ An Lâm không nên trông cậy vào Tôn Vũ Lạc.

Hai mắt Tôn Vũ Lạc nhìn An Lâm tha thiết: "Tiền bối! Xin cho tôi đi cùng! Tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa!"

"Không cần, cậu đang vội mà." An Lâm từ chối.

"Đừng mà, tôi rất ngưỡng mộ kiếm tiên, có thể cho tôi đi bên cạnh ngài chứ? Dù sao tất cả mọi người đều tìm kiếm không có phương hướng ở vùng đất Tử Linh Ma..." Tôn Vũ Lạc cầu xin.

Khóe miệng An Lâm giật giật: "Việc cậu ngưỡng mộ tôi có liên quan gì đến việc tôi có mang cậu theo hay không chứ? Có rất nhiều người ngưỡng mộ tôi nha..."

Tôn Vũ Lạc nhất thời nghẹn họng.

"Hơn nữa..." An Lâm cười như không cười nhìn Tôn Vũ Lạc: "Cậu là người của Thiên Kiếm tông lại không ngưỡng mộ Liễu Minh Hiên nhất, tôi... Sao có thể may mắn như cậu nói được!"

Tôn Vũ Lạc ngực, tròng mắt đỏ bừng, vô cùng nghiêm túc nói: "An Lâm Kiếm Tiên, tôi rất thật lòng! Trong mắt tôi anh còn nổi bật hơn cả tông chủ! Phải làm sao anh mới tin lời tôi nói?"

Đại Bạch chứng kiến cảnh cảm động lòng người này, thân thể chó run lên, tàn nhẫn nói: "Anh An, có muốn tăng tốc bỏ lại cậu ta không? Gâu!"

An Lâm chưa nói gì Tôn Vũ Lạc đã mở miệng níu kéo: "An Lâm Kiếm Tiên! Tôi đã thăm dò bản đồ vùng đất Tử Linh Ma rồi!"

An Lâm mỉm cười gật đầu: "Tiểu Tôn, thấy cậu thành thật như vậy cứ đi cùng tôi đi, nhiều bạn cũng không tệ!"

"Cảm ơn An Lâm Kiếm Tiên!" Vẻ mặt Tôn Vũ Lạc kích động, nói.

Đại Bạch: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận