Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1223: Tôn Vũ Lạc thức tỉnh

"A..." Cuối cùng Tôn Vũ Lạc cũng không chịu nổi hét ầm lên, chỉ vào đầu của tên đồ tể, run rẩy nói: "Đầu... Đầu..."

"Đầu?" Tên đồ tể xoay người, tay nắm chặt đầu, hai mắt trừng lớn, liên tục nhìn bốn phía, nói: "Ở đâu, đầu của tôi ở chỗ nào, sao tôi không thấy đầu của mình?"

An Lâm và Đại Bạch: "..."

Tên quỷ này có trở ngại về trí tuệ sao?

Không có gương thì ai có thể trông thấy đầu của mình được chứ?

Có thể nhìn thấy được mới đúng là gặp quỷ!

Không đúng, bây giờ hắn đã là quỷ rồi nhưng vẫn không thấy đầu của mình được...

Đồ tể không nhìn thấy đầu mình thì trợn mắt nhìn Tôn Vũ Lạc: "Cậu gạt tôi!"

Thình thịch!

Nhưng đồ tể cũng bị thương nặng, lui về phía sau vài bước, máu tươi và ruột rơi vãi trên mặt đất, vết máu loang lổ trên dao mổ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vết rách.

Nó nói xong thì mạnh mẽ chém một đao về phía tên đồ tể.

Công kích của Đại Bạch bị đồ tể một đao chém tan!

Tôn Vũ Lạc nghe vậy thì hai chân mềm nhũn, muốn cưỡi kiếm chạy trốn.

Trong chốc lát, ma quỷ khóc than, gió lạnh rất lớn.

"Tôi không có!" Đầu Tôn Vũ Lạc quay như trống lắc, chỉ vào tay của đồ tể run rẩy nói: "Đầu... Đầu thật sự ở trên tay anh!"

"Hả? Có thể ngăn được một đao của Đại Bạch, tên quỷ này cũng rất lợi hại." An Lâm trêu chọc.

Lúc này, Đại Bạch lại ra tay một lần nữa: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đánh thẳng tay là được, ẳng!"

Cái đầu trong tay đồ tể nhìn thấy cơ thể bản thân không có đầu, giận tím mặt nói: "Cậu nói bậy, tôi rõ ràng không nhìn thấy! Dám gạt tôi cậu phải trả giá đắt, tôi sẽ chém đầu cậu lắp vào cổ của tôi!"

Năng lượng nổ tung.

Chúng có hình dạng khác nhau, chắc là oán linh bị đồ tể giết chết, chúng cười quỷ dị, mở cái miệng đầy răng trắng ra, mạnh mẽ tấn công đám người An Lâm.

Đồ tể phản ứng rất nhanh, dao mổ trong tay đánh thẳng vào một đao kia.

"Đây là loại công kích thần hồn, gâu!" Đại Bạch lập tức phát huy sở trường, vô số lưỡi đao màu trắng bạc chuyển động trên không trung, hình thành một trận gió, có khả năng tiêu diệt tất cả.

"Dám ra tay làm ta bị thương, ta sẽ ăn ngươi!" Ánh mắt đồ tể tàn nhẫn, hắn bỗng nhảy lên cao, cái đầu trong tay phát ra từng luồng lực lượng màu đỏ tươi, năng lượng quỷ dị tràn ngập không trung.

Một đám đầu đầy máu tươi xuất hiện.

Đại Bạch lập tức hiểu ý, hủy bỏ lực lượng.

"Nhưng... Nhưng vừa thấy chúng nó tôi đã sợ tới nỗi không dám rút kiếm..." Tôn Vũ Lạc nhìn thấy ở phía xa đám đầu hung dữ liên tục tấn công thì cơ thể liền run rẩy.

Vô số đầu trên không trung rất phấn khích, mở to miệng muốn cắn Tôn Vũ Lạc.

Tôn Vũ Lạc run rẩy trốn sau lưng An Lâm.

Đầu trên hư không va chạm với kiếm quang, không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào đã tan biến thành khói đen. Kiếm quang màu trắng phá tan tất cả vật cản, va chạm với dao mổ của đồ tể.

Đám đầu bị cơn gió màu trắng bạc chém thành tro bụi.

An Lâm và Đại Bạch cũng sợ hãi hô một tiếng.

"Thành công... Tôi thành công rồi!" Tôn Vũ Lạc lẩm bẩm, cơ thể cậu bồng bềnh rơi xuống đất, dường như không tin bản thân có thể đánh quỷ.

Răng rắc! Kiếm quang nhanh nhẹn, khéo léo, chém nát dao mổ, chém đồ tể thành hai mảnh!

An Lâm chịu không được nói: "Sao cậu lại vô dụng như vậy chứ, nếu sợ thì lấy kiếm ra giết hết chúng nó. Trốn thì có ích gì hả?"

"Xuất kiếm!" An Lâm hét lớn.

Tôn Vũ Lạc nhìn thấy đầu quỷ dữ tợn đập vào mặt, cuối cùng cũng thét chói tai, rút kiếm ra khỏi vỏ. Trong chốc lát, đất trời xuất hiện vô sỗ mũi nhọn màu trắng!

Một đạo kiếm quang rạch ngang trời, chém đứt rất nhiều yêu ma quỷ quái.

"Nghe lời tôi, chiến thắng nỗi sợ trong lòng, thử chém ra một kiếm xem..." An Lâm khích lệ, sau đó liếc Đại Bạch một cái.

"A..." Tôn Vũ Lạc sợ tới nỗi hét ầm lên.

Tôn Vũ Lạc bị An Lâm ném về phía đồ tể.

An Lâm túm lấy Tôn Vũ Lạc, ném mạnh lên cao: "Đi đi!"

"Anh An, Tôn Vũ Lạc này... Thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, ẳng!" Đại Bạch nói.

"Tiểu Tôn, xem đi, chỉ cần vượt qua nỗi sợ hãi, không có gì là không thể chém!" An Lâm rất vui mừng, mở miệng khen ngợi.

Đồ tể bị xé làm hai mảnh, máu tươi và nội tạng rơi đầy đất, đầu trong tay cũng rơi xuống, dần dần thối rữa, rõ ràng đã không xong rồi.

"Ha ha... Thì ra tôi có thể chém... Ọe..."

Tôn Vũ Lạc chưa vui vẻ bao lâu, nhìn thấy cảnh kinh khủng này thì lập tức nôn ra.

An Lâm và Đại Bạch: "..."

"Nhát gan như thế này sao có thể làm kiếm tiên chứ?" Đại Bạch bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Có thể cậu ấy là một người luyện kiếm ngu ngốc, sợ quỷ cũng là bình thường." An Lâm vuốt cằm nói.

Tôn Vũ Lạc nghe An Lâm nói vậy thì vô cùng tuyệt vọng.

Mặt Tôn Vũ Lạc đỏ bừng: "Anh... Không phải như các anh nghĩ đâu, tôi... Tôi... Nhưng cô gái này thật sự không đáng sợ!"

An Lâm cười khẽ, nói: "Xem ra quỷ có đáng sợ hay không cũng phải nhìn mặt đã... Tiểu Tôn, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu rồi, cậu thật háo sắc!"

Đại Bạch liếc Tôn Vũ Lạc: "Ngươi không phải sợ ma sao? Bây giờ sao lại không hét lên? Gâu!"

"Đẹp quá..." Tôn Vũ Lạc không nhịn được mở miệng.

Mấy người An Lâm tò mò, bay lên tường thành, thấy một cô gái mặc đồ đỏ, tay áo chuyển động, múa uyển chuyển, trong đêm tối như bươm bướm làm say lòng người.

Phía trên tường thành bỗng truyền đến tiếng hát êm tai.

Có Tôn Vũ Lạc ra tay, Đại Bạch thoải mái hơn nhiều.

Họ đi dạo một vòng quanh thành.

Không có thu hoạch gì đặc biệt, gặp không ít những thứ dọa người, giữa đường gặp cỏ thuộc tính âm cấp không, Tôn Vũ Lạc mừng như điên, An Lâm và Đại Bạch ngoảnh mặt xem thường.

Bảo vật cấp không có giá trị lắm sao?

Bình thường chúng đều là đồ ăn vặt.

Tuy Tôn Vũ Lạc rất phấn khích nhưng vẫn dâng cho An Lâm đầu tiên.

An Lâm lại thưởng cho Tôn Vũ Lạc, là thù lao vì cậu đã biểu hiện xuất sắc.

"Được rồi, ở trong thành này không có gì, chúng ta đi thôi!" An Lâm nói.

Đại Bạch nâng An Lâm, đi một mạch ra cổng thành.

Sau đó, Tôn Vũ Lạc thật sự đã gan dạ hơn rất nhiều, dù bị dọa run rẩy, sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch cậu vẫn giơ kiếm lên chém ma quỷ.

Tiểu Tôn trưởng thành rồi... An Lâm nghe vậy lại càng vui vẻ.

Mặc dù rất sợ nhưng cậu vẫn quyết tâm!

Tôn Vũ Lạc nắm chặt trường kiếm màu trắng trong tay, nói: "An Lâm Kiếm Tiên, tôi cũng muốn tham gia chiến đấu! Tôi sẽ cống hiến sức lực của mình để chém giết ma quỷ!"

Cậu phải khẳng định bản thân trước mặt An Lâm!

Cậu có thể không để ý lời của Đại Bạch nhưng bị An Lâm khinh thường thì cậu cảm thấy rất khó chịu.

Cậu cũng không biết nên nói gì nữa.

Tôn Vũ Lạc vì muốn chứng minh mà rút kiếm ra chém nữ quỷ.

Cô gái kia nhìn Tôn Vũ Lạc, da trắng như tuyết, đồng tử như nước mùa thu có sóng nhẹ chuyển động, dịu dàng nói: "Vị công tử này, tôi múa có đẹp không?"

"Đẹp... Đẹp..." Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tôn Vũ Lạc lại trả lời.

An Lâm và Đại Bạch: "..."

Tôn Vũ Lạc sợ quỷ cuối cùng lại bị quỷ dụ dỗ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận