Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1228: Ân nhân cứu mạng

Tất cả đệ tử Thiên Kiếm tông đều nhìn về phía cảnh tượng chấn động lòng người này.

Phi kiếm màu vàng óng hóa thành biển ánh sáng mà rơi xuống, chúng xẹt qua bầu trời, chém về phía đám huyết nhân có hơi thở mạnh mẽ ở bên dưới. Những phi kiếm được tiếp thêm nguyên khí thần binh, có thể không một chút trở ngại mà cắt những huyết nhân kia thành hai nửa!

Số lượng huyết nhân quả thực rất nhiều, nhưng số lượng phi kiếm màu vàng óng lại còn nhiều đến mức khiến huyết nhân tuyệt vọng!

Những huyết nhân khiến mọi người cảm thấy khủng khiếp kia không ngoài dự tính đều bị phi kiếm chém thành mấy khúc, sau đó bị những thanh phi kiếm màu vàng óng nhiều không đếm xuể nuốt sống.

Không chỉ có vậy, phi kiếm rơi thẳng xuống vùng đất, cũng nghiền nát luôn cả hoa Mạn Đà Sa trải dài khắp mặt đất

Ầm ầm!

Cả vùng đất rộng lớn bắt đầu chấn động kịch liệt.

Nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông cứ như đang chứng kiến biển ánh sáng màu vàng từ trên trời rơi xuống, dọc đường nó đi qua đã chém đứt, nuốt sạch huyết nhân, nghiền nát những đóa hoa màu đỏ ngòm của đại trận, cuối cùng biến cả vùng đất rộng lớn thành biển kiếm màu vàng...

Động khẩu vặn vẹo biến ảo một lúc, sau đó biến ngược lại thành một sợi dây chuyền màu xanh lam.

Lại phát hiện ra đám đệ tử Thiên Kiếm tông đang nhìn mình bằng vẻ mặt đầy khiếp sợ, cứ như là vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau cảnh tượng mới vừa rồi.

Cả một vùng đất rộng lớn toàn là khe rãnh do bị kiếm khí phá ra, thay đổi hoàn toàn hình dạng vốn có.

An Lâm lắc đầu, cất kỳ sợi dây chuyền, sau đó nhìn về phía mọi người.

Đồng tử của Triệu Tư Minh co rụt lại: "An Lâm thế mà lại có thể dùng loại sức mạnh ngang ngược nhất để phá vỡ sát trận biển hoa! Thứ này là loại sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào!"

Về phần những đệ tử khác thì vẻ mặt cực kỳ phức tạp, có người xấu hổ, có người kính nể, cũng có cả người cảm kích... Dù sao thì, bất kể như thế nào An Lâm cũng vừa mới cứu được tính mạng của bọn họ mà!

Rắc rắc!

"Thật... Thật lợi hại..." Tuyết San quỷ xui thần khiến nói một câu.

Không cần nghiên cứu xem bất kỳ hoa văn và điểm thiếu hụt của đại trận, mà là dùng loại sức mạnh tuyệt đối, không thèm nói lý để phá vỡ sát trận thiên nhiên cực kỳ đáng sợ này!

Một tiếng vang cực mạnh truyền khắp trời đất, cứ như là có thứ đồ gì đó vỡ vụn triệt để.

"Thật đúng là không chịu nổi một kích mà."

An Lâm mỉm cười, cũng không biết là có nghe thấy hay không, chỉ quay người lại nhìn Tôn Vũ Lạc cả người nhuốm đầy máu, sau đó vứt cho cậu một viên linh đan cấp cao, cười nói: "Này, đừng phát ngốc ra thế nữa! Biểu hiện vừa nãy của cậu không tệ đâu, cho dù đồng môn vũ nhục cậu, xem thường cậu, nhưng cậu vẫn can đảm đối kháng trực diện với đám huyết nhân kinh khủng kia như trước, cố gắng tạo ra một con đường sống cho họ... Viên linh đan này thưởng cho cậu đấy!"

Phi kiếm bắt đầu bay trở về động khẩu không gian màu xanh lam.

Lúc này Tôn Vũ Lạc mới lấy lại tinh thần, nhận lấy viên linh đan, nhìn An Lâm bằng một vẻ mặt cực kỳ cuồng nhiệt: "An Lâm Kiếm Tiên, anh... vừa này anh thật sự quá đỉnh luôn!"

Còn đệ tử trước đó nói An Lâm nếu không chạy thì cũng sẽ bị trận pháp gạt bỏ thì xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào An Lâm, chỉ hiềm một nỗi không tìm ra được cái lỗ nào để chui xuống.

"Cảm ơn..." Có đệ tử nhỏ giọng mở miệng nói.

Trong ánh mắt bọn họ nhìn An Lâm có cả mấy phần xấu hổ, còn ánh mắt nhìn về phía Tôn Vũ Lạc thì sự xấu hổ đó lại càng gia tăng.

Hắn cảm nhận được sự bất phàm bên trong thần binh nguyên khí.

Tuy rằng cả An Lâm và Tôn Vũ Lạc đều không nói gì, nhưng nói thật, chỉ cần là người còn biết xấu hổ thì giờ phút này đều sẽ đứng ngồi không yên, không còn mặt mũi nào.

Quả nhiên chính là An Lâm phong thái siêu ngầu mà!

"Bọn họ cứ thế mà rời đi rồi kìa."

Cậu rất sùng bái An Lâm, nhưng vào lúc thật sự được chứng kiến cảnh An Lâm ra tay, cậu mới sâu sắc lĩnh ngộ được, sự sùng bái trước đó của cậu với An Lâm quả thật không hề sai chút nào!

"Haiz..." Triệu Tư Minh khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian, nhanh chóng tìm ra bằng được cổ kiếm đã trốn thoát của tông môn đi."

"Anh không cảm thấy là ngay cả một câu cũng không nói mới là trào phúng nhất sao?"

"Tôi còn tưởng họ sẽ trào phúng nói móc chúng ta vài câu nữa chứ."

"Đây chính là kiếm tiên mà Tôn Vũ Lạc kính nể nhất sao?" Triệu Tư Minh thì thào: "Kiếm ý tinh thuần cao thâm như thế, ở trong Thiên Kiếm tông, chỉ sợ ngoài tông chủ Liễu Minh Hiên ra thì không có người nào sánh được với hắn nữa..."

"Nguy hiểm đã được giải trừ, chúng ta đi thôi." An Lâm lại một lần nữa cưỡi lên lưng Đại Bạch.

"An Lâm Kiếm Tiên, chờ tôi chút đã." Tôn Vũ Lạc nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Sáu đệ tử Thiên Kiếm tông lẳng lặng nhìn theo bóng lưng rời đi của An Lâm và Tôn Vũ Lạc.

Cả đám đệ tử Thiên Kiếm tông vẫn đứng ngây người một chỗ, có vẻ như không biết nên làm thế nào.

Mặt mũi cũng bị vả sưng hết cả lên rồi...

Nhưng hiện giờ, vào lúc bọn họ gặp phải nguy cơ giữa sự sống và cái chết, Tôn Vũ Lạc lại liều mạng cứu bọn họ, không chỉ có vậy, thần tượng An Lâm của Tôn Vũ Lạc lại dùng tư thái vô địch ngăn chặn cơn sóng dữ, một chiêu giải trừ sạch sẽ nguy cơ.

Vì đối tượng Tôn Vũ Lạc kính nể chính là An Lâm nên bọn họ cực kỳ coi thường Tôn Vũ Lạc, thậm chí còn lên tiếng trào phúng nhục mạ.

Các đệ tử nghe thấy vậy đều gật nhẹ đầu, bây giờ tìm được cổ kiếm mới là chuyện cấp thiết.

Cùng lúc đó, An Lâm cưỡi Đại Bạch đột nhiên dừng lại ở một nơi nào đó.

"Làm sao vậy, An Lâm Kiếm Tiên?" Tôn Vũ Lạc hỏi.

"Lúc trước nơi này chính là trung tâm của sát trận biển hoa." Hai mắt An Lâm chợt xuất hiện một tia sáng trắng, mở miệng nói.

"Không phải sát trận biển hoa đã bị anh phá rồi sao? Chúng ta còn quan tâm đến trung tâm trận pháp làm gì nữa?" Tôn Vũ Lạc vẫn mang vẻ mặt khó hiểu.

"Chỉ cần là đại trận được tự nhiên tạo ra, cậu cảm thấy nó sẽ dựa vào thứ gì mà có thể duy trì được sự vận chuyển của một sát trận khủng bố như thế? Chỉ với mỗi hoa Mạn Đà Sa trải khắp nơi trên mặt đất thôi ư?" An Lâm từ từ đáp xuống đất.

Hai mắt Tôn Vũ Lạc ngay lập tức sáng lên, mặt lộ vẻ phấn chấn.

Bàn tay An Lâm quơ một cái trong hư không, bùn trên mặt đất bắt đầu nứt ra.

Sau một tiếng rung động mạnh mẽ, mũi nhọn đỏ thẫm như máy liền bộc phát, một thứ có hình dạng bông hoa bỗng bay ra ngoài, rơi vào trong tay An Lâm, phóng ra sóng năng lượng cực kỳ khủng bố, còn có cả tiếng động sụp đổ quái lạ vang lên từng đợt.

Thuật Thần Giám!

Minh Huyết Sát Thần Hoa: Sau khi máu tươi vô tận và oán khí ngập trời được nuôi dưỡng mấy vạn năm, sẽ tự động hình thành sát ý cực độ và nhị hoa tràn ngập khí chết chóc, là nguyên liệu cấp Thần.

An Lâm cười, lại là một nguyên liệu cấp Thần cơ đấy, lần xông pha máu này kiếm lời rồi!

"Đại Bạch, tiếp tục dẫn đường." An Lâm nói.

Đại Bạch nghe thấy vậy liền lè lưỡi, cẩn thận từng li từng tí hạ xuống phía sau lưng cậu nhóc.

"Đại Bạch, đi xuống đó xem thử một chút." An Lâm lên tiếng.

Tôn Vũ Lạc nhìn bản đồ một lúc, có vẻ hơi khẩn trương: "Cái hướng kia chính là khu vực thăm dò trên bản đồ - thành Bạch Nhạn, được đánh dấu là nơi có nguy hiểm ở đẳng cấp cao nhất..."

Họ đã tiến vào vùng trung tâm của vùng đất Tử Linh Ma, phải cẩn thận từng bước mới được.

"Không sao đâu, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Lại nói, trên bản đồ cho thấy chỗ kia có ngọn núi cao, cần phải cẩn thận ngắm nghía xem có phải Núi Phun Máu hay không." An Lâm vẫn mang vẻ mặt không có việc gì.

Không lâu sau, một tòa thành trì cực kỳ to lớn đã xuất hiện ở trước mắt.

Tịch diệt, rách nát, không có một thứ gì, chỉ có luồng gió âm u lạnh lẽo thấu xương là không ngừng quét qua.

Tôn Vũ Lạc run lẩy bẩy túm lấy đuôi của Đại Bạch, lướt qua tòa thành này ở trên cao.

Đột nhiên nhìn thấy bóng lưng của một cậu nhóc mặc áo gai màu vàng sẫm, đang không ngừng vẽ vòng tròn trên mặt đất.

"Hì hì, hề hề..." Tiếng cười ngây ngô quẩn quanh khắp khung cảnh tĩnh lặng, khiến người nghe cực kỳ hãi hùng.

An Lâm dùng thần thức dò xét đối phương, nhưng lại không nhìn ra được thực lực của cậu nhóc đó.

"Anh An, ở hướng kia, tôi ngửi thấy một loại mùi vị cực kỳ kích thích, gâu!" Đại Bạch tràn đầy phấn khởi bay về một hướng khác.

Đại Bạch này có khứu giác kinh người có thể ngửi được cả quỷ, ở một nơi như thế này cũng chính là Thần khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận