Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1234: Người trong lòng tôi

Trận pháp của Tiểu Tà bị phá vỡ bằng một phương thức cực kỳ bạo lực.

Đối phương tất nhiên chính là một người từ cảnh giới Phản Hư hậu kỳ trở lên đã lĩnh ngộ được sức mạnh Thần Đạo.

Mọi người đưa mắt nhìn về phía nhát kiếm phát ra, chỉ thấy một vị kiếm tiên mặc áo lam chân đạp trên không khí đang đến.

Dáng người hắn nhanh nhẹn, một tay cầm tiên kiếm màu vàng nhạt, tay còn lại cầm la bàn chỉ âm, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, đệ lộ vẻ đẹp trai lạnh lùng với góc cạnh rõ ràng, đôi mắt lóe lên ánh sao lạnh lẽo, khí thế cực kỳ bức người.

Chỉ với một ánh mắt, An Lâm đã cảm thấy người này rất có phong phạm kiếm tiên, nhìn lần thứ hai liền cảm thấy người này có thực lực bất phàm.

Sau khi nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông nhìn thấy người đàn ông kia liền lập tức trở nên hưng phấn.

"Là đại sư huynh Âu Dương Hạ!"

"Tốt quá rồi, đại sư huynh Âu Dương Hạ là kiếm tiên Phản Hư đỉnh của đỉnh, huynh ấy đến rồi thì nhất định có thể xử lý tốt chuyện này!

"Cổ kiếm sinh kiếm linh ngàn năm mới có một thanh, cho dù tôi có trắng trợn cướp đoạt thì đã làm sao?" Vẻ mặt Âu Dương Hạ cực kỳ ngạo nghễ, thái độ kiêu kỳ nói.

An Lâm nhoáng một cái đã đứng phía trước Tiểu Tà, mỉm cười nói: "Muốn đoạt kiếm sao? Trước phải qua được cửa ải của tôi đã!"

Âu Dương Hạ lạnh lùng liếc An Lâm một cái, giọng điệu cường ngạnh, nói: "Nó vốn thuộc về Thiên Kiếm tông, thì vĩnh viễn sẽ là của Thiên Kiếm tông, ai cũng không được phép đoạt đi!"

Âu Dương Hạ thấy vậy liền biến sắc: "Dừng tay!"

Hắn đối diện Tiểu Tà, thản nhiên mở miệng nói: "Thả cổ kiếm Lam Mộng ra, nó là của Thiên Kiếm tông chúng tôi."

"Mau chấp nhận khế ước của tôi." Tiểu Tà thản nhiên nói.

"Cổ kiếm Lam Mộng của chúng ta, có thể đoạt về rồi."

"Đừng có mà tưởng rằng cậu đánh bại được Ngao Mông thì đã cảm thấy những đại năng Phản Hư đỉnh phong ai cũng đều giống lão, lúc này đây tôi sẽ cho cậu thấy rõ ràng, đối với tôi, cậu nhỏ bé đến mức độ nào!"

An Lâm chen miệng: "Này, cổ kiếm đã sinh ra kiếm linh thì cũng đã thành một sinh mệnh hoàn chỉnh, theo như thường lệ của các tông môn trên đại lục Thái Sơ, nếu như nó trốn được khỏi, thuộc về người nào thì cũng đều không còn dưới quyền định đoạt của Thiên Kiếm tông mấy người nữa, tới trước được trước, đồng thời lấy ý nguyện của cổ kiếm làm chủ."

Nhóm đệ tử xôn xao nghị luận, Âu Dương Hạ thì bước từng bước về phía Tiểu Tà.

Lúc này, Tiểu Tà đã khắc họa xong một hình thần phù trong không khí, từng đợt mũi nhọn màu đen nổi lên, không ngừng chuyển động trong không khí hình thành nên từng luồng kiếm khí lưu chuyển.

"Cút cho ta!" Âu Dương Hạ tức giận quát to một tiếng, khua kiếm chém về phía Tiểu Tà.

An Lâm đen mặt: "Vì giành một thanh cổ kiếm đã sinh kiếm linh mà ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa sao?"

Kiếm khí màu vàng óng trải rộng đất trời, hệt như một vầng trăng khuyết màu vàng, ẩn chứa sức mạnh Thần Đạo bá đạo vô tận, đủ để đánh nát phá hủy vạn vật!

Tiên kiếm màu vàng của Âu Dương Hạ phát ra ánh sáng thần đạo cực kỳ lóa mắt, trong lúc kiếm khí khuấy động, không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo rồi nứt ra.

Kiếm Lam Mộng run lẩy bẩy, sau khi nó cảm nhận được sự tồn tại của Âu Dương Hạ cũng liền bớt đi được mấy phần do dự, sau đó nhào về phía thần phù màu đen kia.

Nhưng, dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người, màu sắc bao phủ cả đất trời của Âu Dương Hạ, trong khoảnh khắc nhát chém bá đạo đến cực hạn kia chạm đến người An Lâm, liền thay đổi phương hướng phản xạ một cách kỳ quái.

Âu Dương Hạ nhìn thấy cảnh này liền nổi giận đùng đùng, cảm thấy mình đã bị vũ nhục.

Vị đại sư huynh này của Thiên Kiếm tông bị chiêu kiếm của mình chém bay ngàn mét trong nháy mắt, khí huyết bên trong cơ thể cuồn cuộn, kiếm khí tàn phá bừa bãi, khóe miệng không khỏi từ từ chảy ra máu tươi.

Với thực lực của bản thân Tiểu Tà, rất có thể sẽ không có cách nào chính diện chịu được một kích này.

Cũng đúng lúc này, một tiếng oong oong cực kỳ thanh thúy liền vang lên.

Đây là nhát kiếm còn khủng bố hơn cả nhát chém đã phá vỡ trận pháp phòng ngự của Tiểu Tà! Là một kích toàn lực của Âu Dương Hạ!

Mũi nhọn màu vàng vô cùng vô tận do thanh tiên kiếm trong tay hắn bộc phát ra lại một lần nữa phóng về phía Tiểu Tà.

"Không!" Âu Dương Hạ nhìn về phía Tiểu Tà bằng vẻ mặt kinh sợ.

Kiếm Lam Mộng chính thức trở thành tiểu đệ của Tiểu Tà!

An Lâm ngăn phía trước người Tiểu Tà, cực kỳ lạnh nhạt lấy Chu Tước cảnh ra, thậm chí còn rảnh rỗi quay đầu thúc giục Tiểu Tà: "Nhanh lên đi, ký có cái khế ước mà cũng làm đến lằng nhà lằng nhằng."

Nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông trợn tròn mắt, trong lòng họ biết đại sư huynh của mình cực kỳ cường đại, vậy mà lại bị một chiêu thức bắn ngược của An Lâm đả thương nặng?!

"Đáng giận, đây là cái thứ quỷ quái gì vậy?"

Âu Dương Hạ nhìn về phái An Lâm bằng ánh mắt cực kỳ kiêng kỵ, hắn thấy An Lâm lôi một chiếc gương ra.

Cái giá của việc cuồng vọng một cách ngu xuẩn, cũng chỉ có chết!

Mũi nhọn của kiếm khí màu vàng như bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, thế tới không gì đỡ được.

Nhưng mà một kích do giận dữ được nén lại của hắn phát ra làm sao có thể ngăn cản một cách đơn giản như vậy được.

Trái tim Âu Dương Hạ đập thịch một cái, lập tức giơ kiếm chắn trước người.

Xung quanh An Lâm được bao phủ bởi thần hỏa và thánh hỏa, thi triển hình thức Hỏa Thần đánh về phía Âu Dương Hạ.

"Gấp bốn lần, Kỳ Lân Tí Hỏa Thần Quyền!"

Lửa nóng chói mắt tựa như mặt thời từ nắm đấm phát ra, những nơi mà chiêu quyền đi qua, không gian cũng vặn vẹo đến nứt ra, vạn vật dung hòa vào hư vô!

Âu Dương Hạ lại cảm nhận được một luồng hơi thở cực độ nguy hiểm qua nắm đấm của An Lâm.

Hắn chém một kiếm về phía An Lâm, sức mạnh Thần Đạo mãnh liệt, ánh vàng nhiếp hồn.

Nhưng nắm đấm của An Lâm lại dùng thứ sức mạnh cực kỳ khủng bố đập vào kiếm mang của Âu Dương Hạ, đè ép khiến nó phải thay hình đổi dạng, thế tới của cự lực như sóng to gió lớn, chỉ phút chốc đã lan khắp toàn thân Âu Dương Hạ.

"Phụt..." Âu Dương Hạ lại tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược về phía sau.

Nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông trợn tròn mắt nhìn, đại sư huynh của bọn họ lại bị hai chiêu thức của An Lâm đánh bay!

"Chẳng phải An Lâm kiếm tiên am hiểu dùng kiếm sao? Sao mà nắm đấm cũng mạnh mẽ đến mức như vậy?" Tôn Vũ Lạc thì thào mở miệng.

Bé trai khẽ gật đầu, lè lưỡi ra, tiếp tục liếm liếm cổ Tôn Vũ Lạc!

Tiểu Tà nhìn Tôn Vũ Lạc với ánh mắt kỳ quái, khó khăn lắm mới thốt lên lời: "Cậu nói là cậu ta?"

Hai chân cậu mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất, quay về phía Tiểu Tà kêu cứu.

"Cứu... Cứu mạng với!"

Tôn Vũ Lạc phát ra tiếng hét chói tai lên đến mấy trăm đề-xi-ben, ngay cả thần hồn trong người cũng sắp bị dọa sợ phải chui ra ngoài luôn!

"Á...!!!"

Tiểu Tà mỉm cười, nói: "Tuy cậu và tôi đã lập ra khế ước chủ tớ giữa kiếm linh, nhưng vẫn còn có thể được một người nào đó luyện hóa, để hắn có thể trở thành chủ nhân của cậu, cậu cảm thấy An Lâm nhà tôi thế nào?"

Kiếm Lam Mộng nghiêng nghiêng thân kiếm: "Coong coong coong coong ong ong!"

"Ồ? Cậu nói là An Lâm không hiểu lòng cậu sao? Cậu còn có người trong lòng?" Tiểu Tà hơi nghiền ngẫm, cười hỏi.

Kiếm Lam Mộng giật chuôi kiếm một cái, tỏ vẻ đồng ý.

"Hắn là ai?" Tiểu Tà tò mò hỏi.

Tôn Vũ Lạc đang ngẩng đầu chiêm ngưỡng cảnh chiến đấu của thần tượng, đột nhiên liền cảm thấy phần lưng mình hơi man mát.

Thứ gì vậy nhỉ?

Cậu quay đầu lại, phát hiện ra một đứa bé trai đang bám cả hai tay hai chân vào trên lưng mình, khuôn mặt màu u lam xuất hiện một nụ cười chuẩn 180 độ, hai mắt nhô lên, lè lưỡi liếm liếm khuôn mặt cậu.

Tôn Vũ Lạc: "..."

Kiếm Lam Mộng khẽ run lên, tiếp đó liền không ngừng nịnh nọt bay vòng vòng quanh người Tiểu Tà.

Sau đó, cô bé lại chuyển mắt nhìn sang kiếm Lam Mộng.

Tiểu Tà nhìn An Lâm đang ở trên trời, khuôn mặt non nớt xuất hiện một chút ý cười: "Vẫn khá đáng tin đấy nhỉ."

Ánh kiếm sắc bén chói mắt, thần hỏa thiêu đốt sạch sẽ không khí, hai thứ lại một lần nữa va chạm với nhau trên không trung! Ầm ầm ầm... Sóng năng lượng khuấy động khắp mười mấy dặm, luồng sáng chiếu rọi cả đất trời mờ tối của Tử Linh Ma Địa.

Âu Dương Hạ hít thở dồn dập, cắn răng nhìn về phía An Lâm, gầm nhẹ: "Tiếp tục!"

Khí tức của An Lâm sôi trào mãnh liệt, hệt như Hỏa Thần giáng thế từng bước hướng về phía Âu Dương Hạ: "Không phải anh nói, đối với anh tôi chỉ là đồ nhỏ bé không đáng kể sao? Sao anh lại cứ liên tục phun máu thế này, là do trong người không khỏe đấy à?"

Toàn thân Tôn Vũ Lạc run lên, bị xúc cảm vừa quen thuộc vừa kinh khủng này dọa đến mức khiến cả người cậu như nhũn ra.

Tiểu Tà: "..., đúng là loại hứng thú tà ác đấy nhỉ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận