Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1236: Mỗi người đều có một cảnh ngộ không giống nhau

Tôn Vũ Lạc nghe xong lời An Lâm nói, hốc mắt liền ửng đỏ.

Vào lúc cậu không còn nơi nào có thể đi, thần tượng của cậu lại nói rằng cậu có một chỗ có thể đến.

Tứ Cửu tiên tông có thể che gió che mưa cho cậu!

"Tôn Vũ Lạc, cậu có bằng lòng gia nhập Tứ Cửu tiên tông không?" An Lâm hỏi.

Tôn Vũ Lạc nắm chặt trường kiếm, kích động nói: "Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng gia nhập Tứ Cửu tiên tông!"

Cậu có thể nhịn được cái cảm giác vì kính nể một người mà bị cả tông môn xa lánh, cậu cũng có thể chịu đựng được sự nhục mạ mà liều mạng chiến đấu vì an nguy của đệ tử trong tông môn. Nhưng tương tự, dưới tình cảnh bị người trong tông môn coi thường, bị trục xuất ra khỏi tông môn, cậu cũng có thể lựa chọn cho bản thân một tông môn mình yêu thích!

"Tốt lắm, vậy thì bắt đầu từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà rồi." An Lâm mỉm cười, nói.

Tôn Vũ Lạc có một cảm giác như chính mình đang nằm mơ, bất tri bất giác cậu liền thu được kiếm linh của cổ kiếm Lam Mộng, đồng thời còn gia nhập Tứ Cửu tiên tông, trở thành người nhà với thần tượng mà mình kính nể nhất...

Trận chiến trên bầu trời cũng sắp sửa kết thúc.

"Đáng giận... Chúng ta rút lui trước!" Cuối cùng Chúc Vân Sơn cũng không chịu nổi nữa, la lớn.

"Hi hi hi, hì hì... Chơi vui quá." Cậu bé cười sung sướng.

Đại đệ tử Âu Dương Hạ của Thiên Kiếm tông trước đó đã xuất hiện với khí thế bức người cũng bị An Lâm khiến bại lui liên tục, rõ ràng là thua trận rồi.

Cậu bé cũng cười với cậu, đôi mắt có máu thịt không ngừng bắn ra ngoài, cọ cọ liên hồi trên khuôn mặt Tôn Vũ Lạc, vừa trợn lại vừa mát...

Âu Dương Hạ tức đến mức uất ứ ở ngực, hung hăng trừng mắt với Tôn Vũ Lạc, sau đó mới quay người rời đi.

"Vui vẻ không?" Giọng nói của cậu bé truyền đến từ phía sau lưng.

Sắc mặt Âu Dương Hạ âm trầm, chém một kiếm về phía người thanh niên đang lao tới chỗ mình, cả người không ngừng lui về phía sau, giọng nói lạnh lùng: "An Lâm, cậu nhớ kỹ cho tôi, cổ kiếm Lam Mộng là của Thiên Kiếm tông chúng tôi, Tôn Vũ Lạc phải chết! Món nợ này, sớm muộn gì Thiên Kiếm tông cũng sẽ đòi lại!"

"Á...!!!" Tôn Vũ Lạc hét rầm lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ cực độ, hai tròng mắt đảo qua đảo lại, thân thể nghiêng sang một bên, hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, đúng là bị dọa đến suýt nữa mất hồn.

"Quá bất ngờ, trong lòng còn có một cảm giác vui sướng lạ kỳ..." Tôn Vũ Lạc cười dịu dàng, quay người nhìn về phía cậu bé đang nằm úp sấp trên lưng mình.

Tam trưởng lão Chúc Vân Sơn bị Tiểu Tà ngược cho một trận, trên người chồng chất vết thương.

Cứ như vậy, Tôn Vũ Lạc liền trở thành kẻ địch không đội trời chung của họ.

Tôn Vũ Lạc sau khi hoàn hồn liền rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc thì cậu đã thu kiếm linh quái quỷ gì về vậy trời?

Chuyện này khiến trong lòng họ cảm thấy cực kỳ phức tạp.

An Lâm nhún vai: "Nói xong mấy lời xã giao rồi thì mau lượn đi cho tôi."

Dám Triệu Tư Minh từ đầu đến cuối vẫn im lặng đứng hóng hớt một bên cũng thoáng nhìn về phía An Lâm và Tôn Vũ Lạc bằng ánh mắt phức tạp, sau đó mới bay về phía xa.

Trên mặt Tôn Vũ Lạc lộ rõ vẻ sùng kính: 'An Lâm kiếm tiên, Âu Dương Hạ chính là kiếm tiên đứng đầu trong đám đệ tử của tông môn chúng tôi, cũng chính là đồ đệ đắc ý nhất của tông chut Liễu Minh Hiên, không ngờ rằng anh ta chỉ xứng trở thành đối tượng luyện tay của anh mà thôi!"

Số mệnh trêu người mà...

"Xin lỗi, An Lâm kiếm tiên, tôi lại rước thêm phiền phức cho anh nữa rồi."

Họ còn nghĩ rằng, có lẽ sau khi trở về tông môn, quan hệ giữa đôi bên có thể cải thiện được thêm phần nào.

Tuy rằng tư chất của cậu rất tốt, từng là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Kiếm tông, thế nhưng Tứ Cửu tiên tông lại là nơi không bao giờ thiếu yêu nghiệt kinh tài tuyệt diễm...

Trong sát trận biển hóa trước đó, cảnh tượng Tôn Vũ Lạc liều chết chiến đấu với huyết nhân vì mạng sống của họ vẫn không thể xóa đi khỏi tâm trí họ.

An Lâm cười nói: "Trừ chuyện đó ra, cậu còn có rất nhiều ưu điểm, tuyệt đối đừng bao giờ coi nhẹ bản thân, tôi rất xem trọng cậu đấy, cố lên nhé!"

"Hóa ra là nguyên nhân này..." Tôn Vũ Lạc ngơ ngác nhìn An Lâm, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn không dứt.

An Lâm gật đầu khẳng định, nói: "Một người mà dù có bị tông môn bài xích đến mức độ nào, bị những đệ tử khác xem thường đến thế nào, nhưng ở trong thời điểm quan trọng lại vẫn có thể vì người trong tông môn mà dùng hết sức không ngại hi sinh bản thân, ai lại không yêu thích cho được?"

Nhưng lại không ngờ tới, mới chưa qua được bao lâu mà giữa họ cũng đã trở thành kẻ địch không cùng tông môn...

Trên mặt Tôn Vũ Lạc có vẻ ngượng ngùng, giọng nói cảm kích: "Tôi thu được cổ kiếm Lam Mộng là đã nhận được chỗ tốt cực lớn, cuối cùng vẫn phải khiến anh đối đầu với áp lực của Thiên Kiếm tông, tôi... Vì sao anh lại đối xử với tôi tốt đến vậy?"

An Lâm vỗ vỗ ba vai Tôn Vũ Lạc: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, Thiên Kiếm tông có ra sao tôi đều không quan tâm đến, tôi đối tốt với cậu như vậy là vì nhìn trúng con người của cậu!"

"Nhìn trúng con người tôi?" Tôn Vũ Lạc cảm thấy hơi khó hiểu.

An Lâm đáp xuống mặt đất, hơi duỗi duỗi người: "Phù... Trận đánh này thoải mái quá đi mất, Âu Dương Hạ cũng được coi như một đối tượng luyện tay cực kỳ được."

Quả nhiên không hổ là người mà cậu kính nể, quá bá đạo!

Tôn Vũ Lạc nghe xong, trong lòng lại cảm thấy tôn kính.

Vẻ mặt An Lâm cực kỳ thản nhiên: "Anh ta có thể giúp tôi luyện tay, đó là vinh hạnh của anh ta."

Hốc mắt Tôn Vũ Lạc có nước mắt, nặng nề gật đầu: "Vâng, An Lâm tông chủ, tôi nhất định sẽ không phụ lại sự mong đợi của anh!"

Hai người một chó bay lên trên không, bước vào con đường quay trở về.

Hai kiếm linh thì có vẻ đều yêu thích hoàn cảnh của vùng đất Tử Linh Ma, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi dạo vài vòng.

Tiểu Tà thu được một đứa em mới, tâm trạng không tồi, ngôi bên trên đầu chó của Đại Bạch mà khẽ hừ hừ theo câu hát dân gian êm tai.

Giọng hát tuy non nớt, nhưng lại vô cùng trong trẻo, giai điệu cũng cực kỳ rung động lòng người.

An Lâm nghe mà cảm thấy hưởng thụ.

Sau lưng Tôn Vũ Lạc, một cậu bé đang nằm úp sấp cũng ngâm nga hát theo.

"Máu màu đỏ tươi í a... nhiễm đỏ cả tường... Một cái đầu nho nhỏ í i... Lăn đến dưới giường..."

Giai điệu kỳ quái, ca từ kinh khủng.

Tôn Vũ Lạc bịt chặt lấy lỗ tai mà không ngừng thét lớn, nước mắt ròng ròng.

Vì sao cùng là kiếm linh, mà chênh lệch lại lớn đến như vậy?

Cậu sắp sửa sụp đổ mất rồi!!

Tiểu Tà nhìn An Lâm một cái, thản nhiên nói: "Đây chính là số mệnh."

"Hai người này hoàn toàn thuộc mệnh xung khắc, tại sao lại có thể nhập hội với nhau được nhỉ?" An Lâm cũng cảm thấy thật thần kỳ.

"Tiểu Tôn thật đáng thương, gâu!" Đại Bạch cảm thấy hơi đau lòng.

"Có... có thể... đừng... đừng hát nữa.. được không?" Tôn Vũ Lạc bị dọa đến mức giọng nói cũng không còn liền mạch được nữa.

"Có thể chứ..." Cậu bé mỉm cười, cái lưỡi cực dài liền từ sau lưng vươn ra, quấn quanh cổ Tôn Vũ Lạc...

Hai mắt Tôn Vũ Lạc trắng dã, ngất đi.

Một giây trước khi hôn mê, cậu còn đang cảm khái về cuộc đời.

Chỉ nói riêng về chuyện thu phục kiếm linh thôi, mỗi người đứng là có một cảnh ngộ khác biệt, An Lâm và cậu, một thiên đường, một địa ngục...

Sau khi dọa ngất Tôn Vũ Lạc, cậu bé lại không còn cảm thấy thú vị nữa, tiếp tục biến lại thành cổ kiếm màu u lam, im lặng dựa vào sau lưng Tôn Vũ Lạc, còn cực kỳ quan tâm mà phóng thích khí âm hàn ra để làm dịu kinh mạch của Tôn Vũ Lạc.

Vốn dĩ đây chính là chuyện tốt.

Nhưng khí âm hàn xâm nhập thân thể dường như lại có tác dụng phụ.

Tôn Vũ Lạc nằm mơ thấy ác mộng, rõ ràng là trạng thái hôn mê nhưng hai dòng nước mắt lại lăn xuống từ chỗ khóe mắt, thỉnh thoảng còn hét lên và hô to: "Đừng, đừng!". Hiển nhiên là vì sợ quá mà khóc!

Cậu bé Lam Mộng cũng hát xong, rồi ghé trên lưng Tôn Vũ Lạc, hỏi một câu bằng giọng âm u xa xăm: "Tôi... hát... có hay không..."

Nhưng mà sự khinh bỉ cộng thêm vẻ mặt trợn trắng mắt này lại càng khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu hơn!

"Tiểu Tà hát hay quá!" An Lâm cực kỳ vui vẻ khen ngợi, còn không kìm nổi mà vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao mũm mĩm của Tiểu Tà, sau đó rước lấy sự khinh bỉ của Tiểu Tà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận