Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1241: Vương giả của yêu ma

Sau khi An Lâm nhảy vào trong hồ xanh biếc thì bắt đầu lặn xuống liên tục.

Đối với hắn mà nói lực lượng âm hàn cùng với sự ăn mòn của hồ nước không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho hắn, tất cả đều bị nguyên khí hộ thể của hắn ngăn cản.

Hồ nước có những tia sáng lờ mờ, ánh sáng kia dường như là từ dưới đáy hồ truyền lên.

Cứ như vậy, An Lâm liền đi về phía ánh sáng!

Sau khi lặn xuống hơn một nghìn mét.

Xung quanh truyền đến âm thành quỷ quái "Hu hu", như khóc như kể, ẩn chứa những cảm xúc tiêu cực đau khổ, tuyệt vọng, sa ngã. Đồng thời, một lực lượng như muốn đông kết thần hồn, không ngừng ăn mòn An Lâm.

An Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, lực lượng thần hồn vô cùng bá đạo lập tức lan rộng ra xung quanh, dùng phương thức vô cùng ngang ngược đánh tan lực lượng có thể đông kết thần hồn ở xung quanh.

Hắn cứ như vậy mà thuận lợi lặn xuống đáy hồ.

Xung quanh viên minh châu bố trí một trận pháp vô cùng tinh vi, đại năng Phản Hư tầm thường căn bản không có cách nào phá vỡ, nhưng An Lâm có thuật Thần Giám, phá vỡ nó dễ như trở bàn tay.

Trên mặt hồ, Tiểu Tà và Đại Bạch nhìn thấy cảnh này, biết rốt cục An Lâm đã gây chuyện rồi.

An Lâm lấy được tin tức này liền nở nụ cười.

An Lâm cong ngón tay búng ra một cái, trận pháp liền bị phá vỡ vang lên ầm ầm, toàn bộ hồ nước cũng sôi trào trong chớp mắt.

Thuật Thần Giam!

Rầm rầm rầm...

Trung tâm đáy hồ có một giá đỡ, phía trên trưng bày một hạt châu màu xanh lục.

Cũng tại thời khắc này, từ một nơi rất xa truyền đến một tiếng rống giận.

Phong Thiên Minh Vương Châu: Thu thập chín viên minh châu thất lạc trên thế gian, thì có thể tiến vào điện Minh Vương lấy được truyền thừa chính thức của Phong Thiên Minh Vương.

Hạt châu tản ra nguồn năng lượng đặc biệt, ẩn chứa sức mạnh có thể thay đổi bản chất của hồ nước.

"Ầm ầm!"

Một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh biếc chậm rãi đi đến, nhìn vào chậm rãi nhưng thực ra rất nhanh.

Viên minh châu thứ bảy đã đến tay rồi!

Dáng người của hắn cao gầy ngay thẳng, khuôn mặt đẹp trai rất có góc cạnh, đôi mắt đen huyền hiện lên ánh sáng sắc bén màu xanh sẫm, vô cùng bén nhọn.

"Là ai dám đánh vào nhà tắm của ta?!"

Năng lượng kinh khủng bao phủ đến.

Đông Dương khẽ lườm Đại Bạch một cái, giống như lười không muốn giải thích thêm gì, sau đó đưa mắt nhìn sang hồ nước màu xanh biếc, tức giận nói: "Dám đánh vào nơi tắm rửa của ta, đáng chết!"

Đại Bạch ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi: "Ngươi là vua của yêu ma? Không thể nào, ngươi rõ ràng là loài người, gâu!"

Bước đi của Đông Dương mạnh mẽ, thân thể nhanh chóng đi về phía hồ nước.

"Ngươi là ai? Gâu!" Đại Bạch nhìn thấy có người đến, lập tức cảnh giác hô lên.

Rầm rầm rầm!

Điều khiến người khác chú ý nhất là, đôi tay của hắn vặn vẹo đen kịt, một động tác bất kỳ cũng có thể khiến sinh vật ở không gian xung quanh run rẩy không thôi.

Cô không chút do dự cầm kiếm Thắng Tà trong tay chém về phía Đông Dương.

Hai con mắt của Tiểu Tà bộc phát ra ánh sáng, đối thủ này rất mạnh, chính là kẻ địch mà cô muốn tìm.

Năng lượng nổ tung, kiếm khí đủ để xé nát yêu ma cấp bậc Phản Hư lại bị bàn tay của hắn đập nát vụn. Đông Dương giống như một cái xe tăng hình người vậy, xông vào kiếm trận của Tiểu Tà.

"Ta là ai sao?" Người đàn ông ngẩng đầu lên, cười lạnh: "Ta là vua của yêu ma, Đông Dương."

Đúng lúc này, vô số ánh kiếm màu đen nhánh mang theo lực lượng hủy diệt chém về phía Đông Dương!

Tiểu Tà đã sớm bố trí kiếm trận, cuối cùng đã khởi động.

"Các ngươi muốn ngăn cản ta sao? Vậy chết cả đi!" Đông Dương nhìn thấy vậy liền duỗi ra đôi tay đen kịt vặn vẹo, giống như thứ vũ khí cứng rắn nhất, đánh về phía kiếm trận.

Không phải yêu ma đều là toàn thân đen kịt vặn vẹo, ma vật vô cùng điên cuồng, làm sao lại giống như người đàn ông trước mắt này chứ, nho nhã lễ độ, còn lộ ra hơi thở của loài người.

Người đàn ông này quả nhiên không phải là người!

Dùng hồ nước vừa kinh khủng vừa buồn nôn này làm bồn tắm sao?

Đại Bạch trừng đôi mắt chó ngốc nghếch nhìn Đông Dương.

"Cút ngay!" Đông Dương không thể kiên nhẫn mà đánh về phía Tiểu Tà, bàn tay đen kịt vặn vẹo mang theo lực lượng chôn vùi to lớn, như rồng gầm đánh ra, trong phút chốc có thể chôn vùi những kẻ địch có cấp bậc Phản Hư thành hư vô.

Nhưng điều hắn không ngờ đến chính là, một đường ánh kiếm đen nhánh lại dùng tư thái vô cùng bá đạo phá vỡ chưởng đánh của hắn, hạ xuống hai tay đen kịt vặn vẹo của hắn.

Một cảm giác như xé rách cùng với sự sắc nhọn khủng bố cuồn cuộn kéo đến.

"Đừng xem thường ta, ta chính là vua của toàn bộ vực sâu Vạn Ác!"

Đông Dương nổi giận gầm lên một tiếng, hai con ngươi màu xanh mang theo phẫn nộ cực điểm, hơi thở hủy diệt sa ngã tập trung vào hai tay, điên cuồng đánh vào lưỡi kiếm đen nhánh trước mặt.

Ầm!

Trong nguồn năng lượng nổ tung.

Tiểu Tà có thân hình nhỏ nhắn bị đánh bay ra xa vài trăm mét!

Đông Dương đứng bất động tại chỗ, nhìn cô bé dường như còn hưng phấn hơn ở cách đó không xa, hai tay run nhè nhẹ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

An Lâm nắm nắm đấm, đang bắt đầu tấn công.

Là lực lượng Thần Đạo độc nhất của yêu ma!

Lực lượng đó rất quỷ dị.

An Lâm cảm giác được thần hồn của mình trong hoàn cảnh này đang bị vấy bẩn!

Trong phút chốc trời đất biến đổi, trên mặt đất bắt đầu phủ kín máu tươi, trên đỉnh đầu hiện lên từng khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, tràn đầy oán hận nhìn về phía An Lâm, trăm triệu âm thanh gào thét thê thảm trong hư không.

Toàn thân của Đông Dương nâng lên, ánh sáng màu xanh sẫm từ da thịt bạo phát ra ngoài.

An Lâm nghe thấy vậy cũng không tức giận, ngược lại hai mắt sáng lên: "Thì ra ngươi chính là vua của yêu ma, nói như vậy, còn có một viên minh châu nằm trong tay của ngươi?"

Đông Dương nổi giận đùng đùng, hai con mắt dường như có thể phun ra lửa: "Ở trong tay ta, thì sao, ngươi còn muốn cướp nữa sao? Nhãi ranh ngu ngốc, còn không biết tự lượng sức mình! Ta thay đổi chủ ý rồi, ta muốn lấy thần hồn của ngươi ra rồi tra tấn nó ngàn vạn năm!"

"Không phải là cướp đi, minh châu này vốn là đồ vật của Phong Thiên Minh Vương, ta chỉ muốn để nó vật về chủ cũ mà thôi..." An Lâm mỉm cười, mặt không đổi sắc nói.

Đối phó với yêu ma tầm thường, ma vật tập hợp tâm trạng cô cùng tiêu cực thành một thể, hắn đương nhiên sẽ không khách khí như vậy, trực tiếp đánh là được rồi.

Nhưng tên Đông Dương này là vua của yêu ma, thực sự rất giống loài ngoài, vì vậy An Lâm mới nói nhiều hơn một chút.

"Vật về chủ cũ cái rắm! Lão tử nói cái này là của lão tử, thì chính là của lão tử!"

Đông Dương hét lớn một tiếng, sau lưng đột nhiên mở rộng ra đôi cánh màu đen vặn vẹo rộng đến trăm trượng.

Cánh đen rung lên, tà phong hủy diệt bao phủ hơn mười dặm. Trong thời khắc nguy hiểm Đại Bạch liền sử dụng đồ vật bảo mệnh, nhưng như vậy vẫn bị dư âm năng lượng của cánh đen rung động đánh bay.

An Lâm nắm nắm đấm, cũng bày ra vẻ mặt mỉm cười: "Ta thích dáng vẻ táo bạo như thế này của ngươi rồi đó, như thế này ta đánh với ngươi sẽ càng có cảm giác!"

Đông Dương tức giận nhìn về phía An Lâm: "Ta là vua của yêu ma Đông Dương! Đồ không biết sống chết, lại dám trộm minh châu của ta, lập tức bỏ ra cho ta, ta có thể cho ngươi được chết dứt khoát một chút!"

An Lâm xuất hiện trên mặt hồ, trên mặt tỏ ra vui vẻ: "Cuối cùng đã tìm được viên minh châu thứ bảy! Ơ? Ngươi là ai?"

Vừa dứt lời, hồ nước màu xanh biếc đột nhiên nổi lên vô số bọt nước.

Thực lực của Tiểu Tà quả thật quá mạnh mẽ, Đông Dương không thể không nghiêm túc.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Một chiêu vừa rồi, đó chính là một chiêu mà hắn phải sử dụng sức mạnh bản nguyên! Vậy mà cô bé trước mặt chỉ bị đánh bay, cũng không hề xuất hiện vết thương nào!

Tiểu Tà đứng cản phía trước An Lâm, hai con mắt nóng rực nhìn chăm chằm vào người đàn ông ở phía trước, mở miệng nói: "Anh đứng ở một bên đi, Đông Dương, là con mồi của tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận