Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1242: Bị đánh đến choáng váng

An Lâm vừa định mạnh mẽ tiến lên thì bị Tiểu Tà lạnh giọng quát lui.

Chủ nhân không muốn treo máy, nhưng linh kiếm lại cưỡng chế bắt chủ nhân treo máy.

"Nhóc cẩn thận một chút, yêu ma này không đơn giản." An Lâm nhắc nhở.

"Yên tâm, tôi còn mạnh hơn anh, tôi mà không xử lý được, vậy thì thật sự tiêu rồi." Tiểu Tà khẽ mở miệng nói, gương mặt trắng nõn non nớt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.

An Lâm: "..."

Mặc dù được che chở như vậy nhiều lần rồi, nhưng vì sao nghe vẫn có chút khó chịu.

Cánh tay của Đông Dương bắt đầu nổ tung, năng lượng màu xanh sẫm lưu chuyển giữa hai tay, ngưng tụ thành từng tô tem có hình dạng đặc thù, giống như hình xăm in dấu ở cánh tay, phóng thích ra từng luồng thần quang.

"Nếm thử quyền này của ta!"

Tiểu Tà bị sức mạnh kinh khủng tấn công khiến nó phải lui về phía sau liên tục, Đông Dương lại lộ ra một nụ cười khát máu, tiếp tục tiến lên phía trước, đuổi theo không buông!

Vừa bắt đầu, Tiểu Tà dường như đã rơi vào thế hạ phong.

Ầm!

Tiểu Tà chém rất mạnh, nhưng mỗi một kiếm chém ra, đều sẽ bị quyền thế kinh khủng cản trở.

Nói không hề khoa trương chút nào, nếu như là đại năng Phản Hư trung kỳ thông thường đỡ quyền này, thì sẽ bị nghiền đến mức một chút mảnh vụn cũng không còn.

Nhưng rất nhanh, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khiếp sợ.

Đông Dương chủ động đánh về phía Tiểu Tà, nắm đấm mang theo uy thế vô cùng kinh khủng giáng xuống.

Cái này thật ra cũng không sao.

Vẻ mặt của Tiểu Tà không thay đổi, mặc dù dáng người nhỏ bé, nhưng vung kiếm lại vô cùng thoải mái, vô cùng bá đạo, chém một phát về phía nắm đấm của Đông Dương như đá chọi với đá!

Thần quang khuấy động, hư không sụp đổ.

Lưỡi kiếm tung hoành, từng đường từng đường kiếm đen nhánh sắc bén chấn động hư không.

An Lâm há to miệng, hoảng sợ nói: "Tiểu Tà bị đánh đến khóc sao?!"

Quyền và kiếm va chạm, năng lượng cuồng bạo như bom nổ, điên cuồng đánh vào không gian xung quanh.

Tiểu Tà nghe thấy vậy nghiêng đầu tức giận nhìn về phía An Lâm, cắn chặt môi dưới, dường như muốn nhịn không khóc rống lên, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt không ngừng chảy, xem ra cực kỳ tủi thân và đáng thương.

An Lâm cảm thấy Tiểu Tà còn có đại chiêu chưa dùng, cũng không vội.

Tiểu Tà không ngừng dùng kiếm ngăn cản sự tấn công của Đông Dương, đôi mắt to hồng ngập nước mắt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống không ngừng, cái mũi nhỏ nhắn sụt sùi, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím lại một cách tủi thân.

Nhưng cũng vào thời khắc đó, trong lòng An Lâm đột nhiên cảm thấy đau khổ đến mức tê tâm liệt phế.

Nắm đấm đánh xuống.

An Lâm vừa khóc vừa quát.

Mặc kệ đây có phải là con mồi của Tiểu Tà hay không, hắn lập tức sử dụng hình thức Hỏa Thần, đánh vào Đông Dương một phát Kỳ Lân Tí Hỏa Thần quyền gấp bốn lần!

Cứ như vậy, An Lâm và Tiểu Tà vừa khóc vừa chiến đấu với Đông Dương.

"Mẹ nó! Dám bắt nạt Tiểu Tà của ta, đúng là tự tìm cái chết!" An Lâm giận dữ.

May mà, xem xét tình huống trước mắt, bởi vì có sự gia nhập của An Lâm, hai người hợp lực vẫn áp chế được Đông Dương, hai cánh của Đông Dương một cánh bị Tiểu Tà chém, một cánh bị An Lâm đập.

Cảnh tượng kia, nói thật, muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái.

Đại Bạch đứng ở xa nhìn thấy thì mắt trợn trừng như con chó ngốc.

"Cút ngay cho ta, dám bắt nạt Tiểu Tà!"

Đông Dương nhếch miệng cười một tiếng, bò dậy khỏi mặt đất, hai cánh vỗ vỗ, bỗng nhiên nhào về phía An Lâm, nắm đấm như đạn hạt nhân nổ tung, tiếp tục đánh đến!

Trong lòng An Lâm sợ hãi, vội vàng ra quyền ngăn lại, nhưng phát hiện thực lực của mình vì cảm xúc buồn rầu quá độ mà khiến cho cấp bậc giảm đáng kể.

"Tôi đến giúp anh!" Tiểu Tà cầm kiếm Thắng Tà trong tay chém về phía Đông Dương.

Đông Dương trực tiếp chống lại quyền này của An Lâm, bị nắm đấm khủng bố đánh cho rơi xuống đất, bàn tay đen kịt vặn vẹo dường như bị nứt toác, có thể thấy quyền này của An Lâm khủng bố đến mức nào.

"Hu hu hu... Rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta?!"

An Lâm rõ ràng chiếm ưu thế, nhưng vẫn khóc vô cùng thương tâm.

"Hu hu hu..." Hắn bắt đầu không ngừng rơi nước mắt.

"Chết đi cho ta!" An Lâm gào khóc, thuật Thần Giám hiện lên từ hai mắt, nắm đấm xuyên qua góc chết phòng ngự của Đông Dương, đánh vào cạnh eo của Đông Dương.

Ầm!

Eo của Đông Dương bị một quyền nện xuống đến mức lõm vào vặn vẹo.

Sóng trùng kích mà nắm đấm va chạm gây ra, khiến phạm vi mười dặm vỡ nát thành bột mịn.

"Phụt..." Đông Dương phun ra một ngụm máu đỏ tươi, liên tiếp lui về phía sau.

Lúc này Tiểu Tà đã vọt đến trước mặt hắn, ánh sáng đen nhánh của kiếm Thắng Tà lóe ra.

"Thuật Tà Kiếm, Ngự Thần Vương!"

Thế kiếm vô cùng bá đạo phóng lên tận trời, xé rách tầng nham thạch trên đỉnh đầu.

Ánh kiếm như Thần Vương thân chinh, chí cao vô thượng, không gì có thể cản!

Đại Bạch mở to mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt này, nghi mình xuất hiện ảo giác.

"Chúng ta cầu xin tha thứ đi..." An Lâm run lẩy bẩy.

"Đúng vậy, đối thủ thực sự quá mạnh mẽ, chúng ta cứ tiếp tục như vậy sẽ thua." Mắt Tiểu Tà đỏ lên, lau lau nước mắt, vô cùng tuyệt vọng nói.

"Xong rồi, Tiểu Tà, chúng ta đánh không lại nó!" An Lâm rơi đầy nước mắt nói.

Nhưng đúng vào lúc này, sắc mặt của An Lâm và Tiểu Tà lại vô cùng nghiêm nghị.

Đại Bạch nhìn thấy cảnh tượng này thì chết lặng: "Yêu ma này bị đánh đến mức choáng váng sao? Bị ngược đến mức không có sức chống đỡ, rõ ràng người tuyệt vọng phải là nó, có phải nói ngược rồi hay không?!"

"Tuyệt vọng cho ta!" Đông Dương hét lớn một tiếng, hai tay nắm lại, ánh sáng Thần Đạo hừng hực, liên tục đánh về phía An Lâm và Tiểu Tà.

An Lâm và Tiểu Tà cũng lấy đá chọi với đá đánh không chút lưu tình.

Một giây sau, Đông Dương lại bị đánh cho rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

"Các ngươi thua chắc rồi, không có chút phần thắng nào! Thứ các ngươi gặp phải chính là tuyệt vọng vô tận!" Đông Dương bò dậy từ trên mặt đất vừa bị đánh lõm xuống, tiếp tục nhào về phía An Lâm và Tiểu Tà.

Ba giây sau.

Ầm ầm!

Đông Dương lại bị hai người đánh cho rơi xuống mặt đất, toàn thân vết thương chồng chất.

"Khà khà khà... Các ngươi đánh không thắng được ta, tuyệt vọng rồi sao?"

Đông Dương phun ra một ngụm máu tươi, đắc ý cười.

Hai tay của Đông Dương lại tuôn ra ánh sáng Thần Đạo, lần này là ánh sáng vô cùng đen tối, khiến cánh tay đen kịt cứng rắn như sắt thép.

"Các ngươi cho rằng sẽ thắng ta sao? Không, cuối cùng người thua nhất định sẽ là các ngươi!"

Lúc này An Lâm và Tiểu Tà đuổi theo, ra sức đánh nhân lúc Đông Dương bị thương nặng!

Đông Dương kêu thảm lên một tiếng, ở trên ngực máu đỏ thẫm bắn ra, cả người tiếp tục lui về phía sau.

"A...!"

Trong lúc gấp gáp, Đông Dương tri triển lá chắn Thần Đạo, nhưng mũi kiếm vô cùng sắc bén chém đứt lá chắn, sau đó thân thể của Đông Dương cũng bị chém một phát

Đây là tình huống gì?

Vừa rồi An Lâm và Tiểu Tà đánh một trận mạnh mẽ như hổ, đánh cho đối phương không còn sức chống trả, không ngừng kêu cha gọi mẹ, kết quả bây giờ tình huống đột nhiên thay đổi, vẻ mặt tuyệt vọng nói đánh không thắng, muốn đầu hàng sao?!

"Ha ha ha... Các ngươi thua rồi, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!"

"Các ngươi một người cũng trốn không thoát đâu, đều chết hết ở đây cho ta, nhận lấy sự tuyệt vọng đi!"

Thần quang trên hai tay đen kịt của Đông Dương sáng chói, từng phù văn quỷ dị nhúc nhích trên da, tiếp tục xông về phía An Lâm và Tiểu Tà, hai nắm đấm đồng thời giáng xuống!

Ầm!

An Lâm và Tiểu Tà cùng nhau xuất chiêu.

Năng lượng chấn động nổ tung ra mấy ngàn mét!

"Phụt...!"

Đông Dương hộc máu tươi xuống mặt đất, bị lõm xuống cái hố lần thứ N.

An Lâm vô cùng hoảng hốt và tuyệt vọng: "Tiểu Tà, chúng ta không thể đánh thắng, tranh thủ thời gian tìm cơ hội chạy trốn đi!"

Hai chân của Tiểu Tà mềm oặt, đầu gối trắng nõn mượt mà khụy xuống, ngồi bệt trên mặt đất, lau nước mặt nói: "Xong rồi, Đông Dương mạnh mẽ như vậy, chúng ta không thể trốn thoát, chúng ta chết chắc rồi!"

Đại Bạch dùng móng vuốt tát mình một cái, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

"Khốn nạn, không phải nằm mơ!"

"Thì ra không phải Đông Dương bị đánh choáng váng, mà chính là anh An và Tiểu Tà bị đánh đến mức choáng váng!!! Gâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận