Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1244: Đông Dương tuyệt vọng

Yêu ma Đông Dương từ trên mặt đất bò dậy, sau khi trải qua giây phút thất thần ngắn ngủi, lại cháy lên ý chí chiến đấu, ánh sáng tuyệt vọng trên hai tay đen kịt càng nhiều hơn so với lúc trước, trở nên vô cùng u ám, giống như có thể cắn xé linh hồn của con người.

"Làm cho ta tuyệt vọng sao? Không, các ngươi không thắng được ta đâu, cảm nhận sợ hãi, cảm nhận tuyệt vọng đi!"

Đông Dương hét lớn lên một tiếng, chủ động phóng về phía An Lâm và Tiểu Tà.

"Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng." An Lâm chảy nước mắt nói.

"Ừm." Vành mắt của Tiểu Tà đỏ hoe, nhẹ gật đầu.

Tay phải của An Lâm biến thành màu đỏ thẫm, ánh lửa kinh khủng liên tục kích phát ra tiềm năng trên cánh tay phải.

Cánh tay phải dần dần phồng lên, uy thế tăng vọt liên tục, mạch máu nổi lên, chính là màu sắc của Thánh hỏa. Toàn bộ cánh tay phải đều phát sáng lên, giống như mặt trời xuất hiện bên trong vực sâu đen kịt, chiếu sáng vạn vật!

Gấp năm lần: Kỳ Lân Tí Hỏa Thần quyền!

Hai bên va chạm cắn xé lẫn nhau, giống như hai màu sáng tối đang dần ăn mòn nhau.

"Đánh nhau như thế này thật kinh khủng, là muốn phá hủy vực sâu này sao? Gâu!"

Năng lượng va chạm chấn động bóp méo không gian.

Đại Bạch rõ ràng đứng ở phía xa quan sát trận chiến, cũng sử dụng lá chắn Thắng Lợi Thệ Ước, nhưng cả thân chó cũng bị dư âm của chưởng này bắn bay xa hơn nghìn mét, phun ra một ngụm máu chó.

Đây chính là va chạm giữa ánh sáng và bóng tối.

Dưới sự công kích tạo thành từ nhiệt độ và lực lượng của An Lâm, bóng tối dần dần bị cắn xé!

Một quyền của An Lâm giáng xuống người Đông Dương.

Đại Bạch nhìn vào trung tâm của cuộc va chạm, vô cùng khiếp sợ chửi bậy.

Ầm ầm!

Nếu như nói sự công kích của An Lâm là thái dương, vậy thì sự công kích của Đông Dương chính là bóng tối tuyệt vọng.

Năng lượng mạnh mẽ bao phủ hơn trăm dặm, mặt đất khắp lõm xuống tan thành mưa bụi.

Loại lực lượng kinh khủng này, không hề dừng lại, vẫn cứ lan đến cánh tay, cuối cùng đánh cho toàn bộ cánh tay của hắn thành hư vô.

Trên không trung là một mặt trời đè xuống, dưới mặt đất là bóng tối của vực sâu dâng lên.

Đông Dương kêu thảm một tiếng rơi xuống từ trên không trung.

Trung tâm va chạm.

Nắm đấm đen kịt vặn vẹo của Đông Dương dần dần bị hòa tan vỡ nát.

Máu tươi bắn mạnh, vết máu rải rác khắp thân thể, không thể nhìn thấy được các bộ phận hoàn chỉnh rồi.

Từng ánh kiếm vô cùng sắc bén xé rách không gian đánh về phía thân thể Đông Dương vừa rơi xuống, mỗi một đòn đều đủ để phá núi tách biển, hủy thần diệt hồn!

"Các ngươi... các ngươi... cảm nhận tuyệt vọng đi..."

"Cảm nhận tuyệt vọng đi."

Đông Dương: "..."

Một bóng dáng bé nhỏ nhanh chóng bay đến, lưỡi kiếm đen kịt mở ra răng nanh khát máu.

"Xem ra công dụng của Muốn Bạn Khóc đã hết, lại thêm một lần."

Trong chớp mắt, An Lâm bỗng nhiên tăng thêm chút sợ hãi và hoảng hốt.

"Ta sẽ không chết, ta là yêu ma mạnh mẽ, kinh khủng nhất, ta chính là bất tử bất diệt, ta sẽ điên cuồng trả thù, điều cuối cùng các ngươi đối mặt cũng chỉ là sự tuyệt vọng tử vong vô tận" Giọng nói của Đông Dương quanh quẩn bên tai, kéo dài không dứt, mang theo lực lượng khiến người khác sa ngã.

Khóe miệng của Tiểu Tà hơi cong lên, bên trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo và tuyệt tình.

Đông Dương vẫn không khuất phục, mở miệng nói một cách chậm rãi.

An Lâm và Tiểu Tà đứng trước mặt hắn, cười lạnh.

"Ta cảm nhận được sự tuyệt vọng của ngươi rồi." An Lâm vui vẻ mở miệng nói.

Đông Dương dưới trạng thái khi bị An Lâm đánh rơi xuống mặt đất, căn bản không ngăn cản được nhiều ánh kiếm đánh đến như vậy, trong nháy mắt thân thể hiện ra rất nhiều vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Bây giờ hắn vô cùng thê thảm, máu thịt be bét, nội tạng vỡ nát, nếu không phải có sinh lực vô cùng ngoan cường, thì đại năng Phản Hư bị thương tích như thế này cũng có thể chết mười lần trăm lần rồi.

Thân thể Đông Dương rơi xuống đất, toàn bộ mặt đất cũng chấn động theo.

Ầm ầm!

An Lâm nhìn vào cô bé ở bên cạnh, bỗng nhiên trừng mắt một cái!

"Oa oa...!" Tiểu Tà đột nhiên cảm thấy vô cùng đau buồn, lại gào khóc lên lần nữa.

"Mẹ nó anh hết tác dụng, tôi chưa hết tác dụng! Anh làm tôi khóc để làm gì? Oa oa oa..." Tiểu Tà xấu hổ giận dữ giơ kiếm Thắng Tà lên, chém về phía An Lâm!

An Lâm vội vàng né tránh, móc ra kính Chu Tước, lại nhìn vào gương mặt đẹp trai của mình khóc thêm lần nữa.

"Oa oa!" An Lâm lệ rơi đầy mặt: "Tôi làm vậy không phải là để an toàn thêm sao?"

Hai người vừa khóc vừa bắt đầu cãi lộn, phong cách vô cùng quỷ dị.

Đại Bạch cẩn thận từng li từng tí một đến gần, nhìn thấy hai người đang khóc lớn, mặt chó biến đổi, kinh hoảng nói: "Các ngươi khóc tang cho Đông Dương sao? Gâu!"

Đông Dương: "..."

An Lâm và Tiểu Tà: "..."

Khí thế này, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được trên người của Tử Vi và Thiên Đế.

Sắc mặt của An Lâm và Tiểu Tà lập tức biến đổi.

Khí tức kia mênh mông vĩnh viễn, thâm thúy u ám, giống như đêm tối vĩnh hằng buông xuống thế gian vậy.

Nói xong, một luồng khí tức vô cùng kinh khủng từ thân thể của hắn phóng ra.

Dừng mấy giây, Dạ Đế nói tiếp: "Tôi thật sự là chúa tể của vực sâu Vạn Ác."

Dạ Đế: "..."

Nhưng ngay trong lúc này.

Một hình bóng màu đen như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt Đông Dương, hắn khẽ giơ tay lên một cái.

Một chiêu kiếm vô cùng mạnh mẽ này của Tiểu Tà trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.

Là không thấy theo đúng nghĩa đen, cho dù là kiếm ý hay là năng lượng kiếm khí, tất cả đều biến mất, không còn bất kỳ dấu vết nào trên thế gian, dường như từ "Có" đã hoàn toàn biến thành từ "Không."

Sắc mặt của An Lâm và Tiểu Tà bỗng nhiên biến đổi, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Ông là ai?" An Lâm lặng lẽ thôi thúc lực lượng thân thể, toàn thân căng thẳng.

Bóng hình màu đen mở ra hai con mắt rực rỡ như sao, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi là Dạ Đế, là chúa tể của vực sâu Vạn Ác."

"Ha ha... lại một thằng cha tự xưng là đế vương đến." An Lâm không nhịn được cười ra tiếng: "Đây đã là người thứ ba rồi, ai cũng muốn làm lão đại, điều này thật thú vị."

"Mua một tặng một, bây giờ có thể chém cả hai tên rồi." Khóe miệng của Tiểu Tà giật giật, vô cùng khinh bỉ mở miệng nói.

Đông Dương trong trạng thái này đã không thể lấy ra quá nhiều sức mạnh để chống đỡ, có thể thấy trước, lúc ánh kiếm chém đến, cũng chính là lúc hắn ngã xuống.

Nói xong, kiếm Thắng Tà trong tay đã chém ra một phát vô cùng khủng bố.

Tiểu Tà với đôi mắt vô hồn, giơ kiếm trong tay lên: "Đừng phí lời nữa, để tôi làm thịt hắn!"

Gân xanh của An Lâm nổi lên đầy mặt: "Cái thứ này vẫn đang nằm mơ sao?"

Đông Dương thở hổn hển, cười lạnh nói: "Ta cần gì nói những chuyện này với kẻ sắp chết chứ? Cảm nhận tuyệt vọng đi..."

"Được rồi, giải quyết chuyện trước mắt đã." An Lâm nhìn Đông Dương trên mặt đất nói: "Một viên minh châu còn lại đang ở đâu?"

Đối phương là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo!!!

Nụ cười của An Lâm cứng ngắc lại, hít sâu một hơi, lúc này mới cung kính nói: "Chúa tể vực sâu Vạn Ác tôn kính, Dạ Đế tiền bối, xin hỏi ngài đến nơi này vì chuyện gì?"

Dạ Đế nhìn An Lâm rất hiểu chuyện, gương mặt hơi ngẩn ra, lúc này mới nói tiếp: "Tên Đông Dương này không thể chết, hắn là người thí nghiệm quan trọng nhất của tôi."

"Người thí nghiệm?" An Lâm khiếp sợ nhìn về phía Dạ Đế.

Dùng yêu ma đã lĩnh ngộ lực lượng Thần Đạo làm người thí nghiệm sao? Điều này thật quá khoa trương!

"Thế nhưng..." An Lâm có chút chần chờ nói.

"Cậu đến đây là vì minh châu sao? Tôi có thể cho cậu." Dạ Đế dường như nhìn thấu tâm tư của An Lâm, lòng bàn tay hướng về phía Đông Dương trên mặt đất, năm ngón tay mở ra, bóng tối quỷ dị hiện ra.

Bỗng nhiên, một hạt châu màu đen trong suốt xuất hiện trong tay.

Dạ Đế vô cùng sảng khoái vứt hạt châu cho An Lâm: "Cho cậu."

An Lâm nhận lấy minh châu, cả người có chút ngây ngốc.

Dạ Đế thật dễ nói chuyện...

Nhưng bỗng nhiên hắn nhớ đế một chuyện, kinh ngạc nói: "Vì sao ông biết tôi muốn có minh châu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận