Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1263: Không gì không làm được

Đề Na ngồi ở trên vai đột nhiên lên tiếng nói chuyện.

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang tinh linh nhỏ bé xinh xắn kia, vẻ mặt rất tò mò và mong chờ.

Đề Na suy nghĩ một lúc, chân thành nói: "Về chuyện có sinh linh đến được điểm cuối cùng của đạo hay không, và nếu đã tới được điểm cuối cùng của đạo, liệu có thể trở thành một vị thần, không gì không biết, không gì không làm được không, thì đáp án cuối cùng mà tôi có được chính là phủ định! Thật ra thì chuyện này rất dễ hiểu."

"Ồ? Dễ hiểu thế nào? " Người đá tỏ vẻ hứng thú.

Đề Na cười nói: "Nếu như trên thế giới tồn tại một vị thần không gì làm không được, như vậy thì vị thần này, có thể tạo ra được tấm màn chắn mà không ai có thể phá hỏng, đúng chứ? Nếu như không thể tạo ra, thế thì kẻ đó cũng không phải là không gì không làm được. Nếu như có thể tạo ra, vậy thì ngay cả kẻ đó cũng không thể phá hỏng tấm chắn, kẻ đó cũng không thể gọi là không gì không làm được!"

Tiểu Na buông tay ra: "Thế nên, trên cái thế giới này, căn bản là không có vị thần không gì không làm được."

An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Đại Bạch đều sợ ngây người, những lời này, quả thực không bới móc gì thêm được!

Người đá thi run rẩy toàn thân, hai mắt tuôn ra kim quang, kích động nói lời tán thưởng: "Sâu sắc lắm! Thật sự là rất sâu sắc! Cái vấn đề đã khiến tôi đau đầu suốt thời gian qua cuối cùng cũng được phá giải!"

"Lĩnh ngộ đạo, có thể nói là lĩnh ngộ cảnh giới và năng lực, đạo đi được càng xa, cảnh giới càng cao, năng lực càng mạnh, hình thái cuối cùng của cảnh giới và năng lực chính là không gì không làm được. Mà hình thái cuối cùng của đạo cũng có thể là không gì không làm được. Không có bất kỳ sinh linh có thể đạt tới khả năng không gì không làm được, cũng chính là bởi vì như thế, mà sẽ không có bất kỳ sinh linh, có thể đi tới điểm cuối cùng của đạo!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan thấy một màn như vậy, đều kinh hãi.

"Như vậy, phải chăng đã có sinh linh đã đi tới điểm cuối cùng của đạo rồi, việc này nên giải thích như thế nào?" Ngả Nhĩ hỏi.

Vừa nói, người đá cực kỳ cao lớn vừa cúi lạy với Tiểu Na thật.

"Hì hì, tôi tên là Đề Na, Ngả Nhĩ đạo hữu không cần như vậy, chúng ta chỉ đang thoải mái trao đổi quan điểm thôi mà." Đề Na cười dài nói, vẻ mặt biết điều và khiến người yêu thích.

Có vẻ là đã nhìn thấy vẻ mặt của An Lâm và Hứa Tiểu Lan, Ngả Nhĩ mỉm cười nói: "Ở Thạch Thông tộc chúng tôi, triết học và tư tưởng là đứng đầu, chúng tôi cũng thích trao tư tưởng với nhau, không kể đến tu vi."

Vừa nghĩ tới đây, nó lại cúi đầu thật thấp với tiểu tinh linh ở trên vai An Lâm, cảm kích nói: "Những lời của cô đã khai sáng đầu óc của Ngả Nhĩ tôi!"

Đại năng Thạch Thông tộc, lại có thể bỏ được mặt mũi mà làm vậy ư?

Nhưng trong lòng lại thầm nói, dầu gì Tiểu Na tôi cũng là Thần Sáng Thế của thế giới Kính Thần, đừng nói không gì không làm được rồi, ngay cả chuyện về đám Hư Linh tộc kia cũng đang khiến tôi phiền lòng không thôi đây, trên thế giới này đâu có vị thần nào toàn năng!

Người đá nói ra tên họ, điều này chứng minh quan điểm của Đề Na đã được hắn công nhận, thậm chí còn khiến hắn khuất phục.

Ngả Nhĩ bừng tỉnh ra, cung kính nói: "Những lời này của Đề Na tiền bối quả là lời vàng lời ngọc, khiến cho tôi được mở mang đầu óc, xin hãy nhận của tôi một lạy!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lập tức hiểu ra, sinh linh ở chủng tộc này, đều tôn sùng triết học!

Đề Na cười nói: "Hiển nhiên là không có rồi."

"Ngả Nhĩ, nếu như ngài hài lòng về câu trả lời của tôi, ngài phải trả lời vấn đề của người khổng lồ An Lâm đó." Đôi mắt màu xanh lục như bảo thạch của Đề Na nhìn thẳng về phía Ngả Nhĩ, trong ánh mắt ánh lên vẻ mong đợi, cũng có một loại khí thế của bậc bề trên hoàn toàn tự nhiên.

Còn có Đề Na, không sự là nghĩ tới cô lại cơ trí không ngờ, suy nghĩ về một vấn đề lại có thể sâu sắc đến như vậy, hôm nay An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã hoàn toàn nảy sinh ra một cái nhìn mới với Đề Na rồi.

"Ai nhiều kiến thức thì người đó là thầy, ai có thể giảng đạo lý thì người cũng là thầy! Hôm nay tôi làm sư phụ của người này, ngày mai người này cũng có thể làm sư phụ của tôi, thế nên chuyện này không có gì là kỳ quái cả."

Sau khi đi vào trong thác nước, con bươm bướm màu vàng kim lập tức tiêu tan.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đồng thời khom người nói cảm ơn: "Đa tạ tiền bối."

An Lâm cưỡi Đại Bạch bay về phía thác nước, đi xuyên qua màn nước như mang theo lực lượng của vạn quân rào rào đổ xuống, liền thấy được một cái hang động, phía cuối hang động là một cánh cổng khổng lồ màu đen.

"Theo con bướm này, lập tức có thể tìm tới địa phương mà các ngươi muốn tìm. Chẳng qua tôi phải nhắc lại một câu với các người, thế lực trong Thần Sơn đến tôi cũng không dám trêu vào, các người phải thật sự cẩn thận."

Hứa Tiểu Lan đã nắm chặt kiếm Long Tước trong tay: "Chúng ta phải cẩn thận một chút."

Bất ngờ là người đá lại không ghét loại khí thế này, gật đầu rất sảng khoái, nhấc đầu ngón tay lên, liền có một con bướm màu vàng kim xuất hiện ở trong hư không.

Hai mắt hắn mang màu xanh lục u ám, làn da sáng toát như sương tuyết, trong tay còn nắm một cây quyền trượng làm từ xương khô.

Một chàng trai khoác bộ áo giáp thạch anh tối tăm, đang ngồi ngay ngắn ở trên một cái ghế làm từ xương khô.

Giờ phút này, bên trong cánh cổng.

Ngả Nhĩ là đại năng Phản Hư trung kỳ, thế lực ấy hắn không dám chọc, việc đó cũng đủ để khiến cho bọn họ phải cảnh giác rồi.

Bên trái cánh cổng, là một bộ xương con người dính máu bị treo ngược lên.

Phía bên phải còn có một huyết cầu bay lơ lửng, đậm đặc mùi máu tanh, chứng tỏ máu còn rất tươi, rất có thể là vừa mới rút ra từ cơ thể không được bao lâu.

"Rất hợp với phong cách của Ma tông, chắc chắn là nơi này rồi." An Lâm cất giọng nói.

Hai người một con chó một tinh linh, đi con bươm bướm nhanh nhẹn bay múa ở phía trước, bay thẳng một đường tới Thần Sơn, lúc đến giữa sườn núi, nó dừng lại, sau đó bay về phía một cái thác nước khổng lồ.

"Thì ra là như vậy, thì ra là cái thác nước này bao bọc Thần Sơn, vón có một tia thần tính, có thể ngăn cách thần thức dò xét, phía sau thác nước, đích xác là một chỗ ẩn thân tuyệt diệu!"

An Lâm thoáng sửng sốt, sau đó bừng tỉnh ra.

"Thác nước ư?"

Thoạt nhìn chàng trai rất trẻ tuổi, cũng chính là người có địa vị tối cao trong Thần Minh Đạo tông!

Trước mặt của hắn, hơn mười vị trưởng lão hơi thở mạnh mẽ, đang cung kính đứng ở một bên.

"Đọa Thiên Minh Vương, lũ "chuột bạch" dùng để thí nghiệm ma công của tông môn chúng ta lại mới tăng lên một vạn người rồi, tất cả bọn chúng đều đã được sắp xếp ở trong Luyện Huyết Trì rồi." Một vị trưởng lão đi về phía trước, cung kính hành lễ nói.

"Làm sao, lần này chỉ có ít như vậy à?" Hai tròng mắt của chàng trai nửa mở nửa khép, hơi thở lơ đãng khuếch tán, làm cho hai chân trưởng lão mềm nhũn, suýt nữa quỳ ở trên mặt đất.

"Hừ! Chỉ có một vạn người, còn chưa đủ để Luân Hồi Huyết công mà tôi tu luyện tăng lên một bậc..." Trong giọng nói Đọa Thiên Minh Vương có vẻ không vui.

"Minh Vương tha mạng! Đây là vì hội Bàn Đào của Thiên Đình sắp được cử hành, lực lượng bảo vệ giới Cửu Châu lại tăng thêm một cấp bậc. Vì để tránh không bị lộ tiếng gió, thật sự là chúng tôi khó có thể bắt quá nhiều người về làm thí nghiệm!" Trưởng lão quỳ ở trên mặt đất, không ngừng dập đầu "cộc cộc".

Ông ta biết Đọa Thiên Minh Vương là một nhân vật buồn vui thất thường, nếu như chọc cho đối phương mất hứng, rất có thể là ông sẽ bị mất mạng ở ngay tại đây.

Hai mắt màu lục u ám của Đọa Thiên Minh Vương lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, hình như đang suy nghĩ xem nên xử trí vị trưởng lão trước mặt này như thế nào.

Một người trưởng lão khác có mái tóc màu vàng kim cười lạnh bỏ đá xuống giếng nói: "Nghe nói đội ngũ của Tống Thu trưởng lão còn bị đội thi hành của Tứ Cửu tiên tông tiêu diệt, hao binh tổn tướng nghiêm trọng, lại chẳng thu về được bao nhiêu..."

"Hương Lăng, cô...!" Tống Thu ngẩng đầu, nhìn Kim trưởng lão với vẻ mặt tức giận.

"Được rồi, đã chết bao nhiêu người cũng không quan trọng, tiếp theo Tống Thu ông tới giới Cửu Châu phải tìm đủ cho tôi trên mười vạn con chuột bạch! Về phần Tứ Cửu tiên tông, ha ha, đợi đến lúc Luôn Hồi Huyết công đột phá đến viên mãn, Hợp Đạo thành thần, thì tôi sẽ đạp nát cái tông môn kia chỉ với một cước!" Đọa Thiên Minh Vương hếch cằm, mặt lộ vẻ khinh thường nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận