Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1265: Một tia sáng rọi vào

"Kẻ nào?!"

Bên trong đại điện, tất cả trưởng lão đều tức giận quát.

Tất cả mọi người biết người đến không có ý tốt, dù sao cũng không có ai đến đây trao đổi hữu nghị lại phá cửa mà vào.

"Mẹ nó, vị trí của chúng ta bị bại lộ rồi à?"

"Vội cái gì, Minh Vương của chúng ta chính là đại năng Phản Hư hậu kỳ, chẳng lẽ còn sợ một tu sĩ lỗ mãng xông vào hay sao?"

"Ha ha, đúng là đồ không biết sống chết, lại dám mạo phạm Thần Minh Đạo Tông của chúng ta."

Các trưởng lão nghị luận ầm ĩ, Đọa Thiên Minh Vương lại nhàn nhã bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ngai vàng xương khô, giống như chuyện dưới kia không liên quan đến mình. Trên thế giới này còn chưa có ai dám khiêu khích hắn.

Bởi vì những người từng khiêu khích hắn đều đã chết.

Lát sau, một chàng trai áo trắng tuấn tú chậm rãi đi vào, bên cạnh là một cô gái mặc thanh y.

Sắc xanh nhuộm đẫm như màu mực, dáng người hoàn mỹ, yểu điệu thướt tha, da thịt như tuyết như ngọc, đôi mắt lại sáng lạn rực rỡ như ánh sao, mọi động tác đều lộ ra thanh khiết và cao ngạo.

"Các người là ai, sao lại biết Minh Vương điện?" Tất cả các trưởng lão đều biến sắc.

Đẹp, thật sự rất đẹp!

"À này, xin cho tôi hỏi một chút, từ đây đến Minh Vương điện đi như thế nào?"

Nhưng còn chưa kịp nói gì thì Đọa Thiên Minh Vương đã mở miệng: "Từ hôm nay trở đi cô chính là người vợ thứ 999 của bổn vương, đương nhiên bổn vương sẽ ưu tiên cưng chiều cô, cô có thể hưởng thụ vinh dự lớn nhất, cũng như địa vị cao nhất trong hậu cung giống như bổn vương!"

Thân thể mềm mại của Hạng Thanh Nhã dừng lại một chút, theo bản năng cự tuyệt tinh huyết của Đọa Thiên Minh Vương, trong lòng dấy lên chút hi vọng, thế nhưng hy vọng đã bị lý trí dập tắt rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được người con gái thanh lệ thoát tục lại cao quý tao nhã như thế.

Một âm thanh trong trẻo lạnh nhạt đột nhiên truyền tới, vang vọng trong đại điện.

Đọa Thiên Minh Vương kinh khủng như vậy, ai có thể cứu được cô kia chứ?

Đọa Thiên Minh Vương vốn không có chút hứng thú nào với đám người đến đây tìm chết này, nhưng sau khi trông thấy cô gái mặc áo xanh kia thì đôi mắt lại trở nên sáng rực.

Đọa Thiên Minh Vương là một người háo sắc, giờ phút này lại nguyện ý đem địa vị cao nhất trong hậu cung ban cho một cô gái mới gặp lần đầu tiên, không thể không nói rằng hắn đặc biệt thích.

Minh Vương điện chính là cấm địa của Tân Thần Minh Đạo Tông bọn họ, cho dù là đệ tử của tông môn cũng không biết.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, trong hậu cung không có một ai có thể sánh với dung mạo và khí chất của người con gái này!

Hình như đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Đọa Thiên Minh Vương, chàng trai mặc đồ trắng khẽ cau mày.

Vừa dứt lời, tất cả trưởng lão đều giật mình hô lên.

"Nhưng cô gái áo xanh kia lại rất đẹp, làm chủ hậu cung cũng không sai đâu."

Các trưởng lão cũng mở miệng giễu cợt.

Toàn bộ sự chú ý của Đọa Thiên Minh Vương đều đặt lên người cô gái áo xanh của hắn, còn những con kiến hôi đang bò xung quanh ấy hả, cái thứ tiện tay giết cũng chết ấy, mất công để ý làm gì?

Còn An Lâm thì yên lặng lôi kiếm Thắng Tà ra.

Tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.

Đối mặt với những gì mà Đọa Thiên Minh Vương ban cho, cô gái áo xanh không nói gì mà nhìn lại hắn như thể đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

Một tiếng nổ rung trời động đất vang lên, kèm theo cả tiếng xương cốt máu thịt rạn nứt.

Rầm!

Không thể tránh nổi!

Đọa Thiên Minh Vương nhìn An Lâm đầy khinh thường: "Chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần mà cũng dám khiêu khích bổn vương? Mau quỳ xuống dập đầu sám hối đi, bổn vương sẽ để ngươi ra đi nhẹ nhàng hơn một chút!"

Hắn lẩm bẩm gì đó, lại thả ra một giọt tinh huyết, ánh mắt nóng bỏng: "Cô mau luyện hóa giọt máu tươi này, sau đó thành lập khế ước nô lệ với bổn vương..."

Hắn còn chưa nói xong, một cơn gió đột nhiên thổi tới.

Chớp mắt sau, một nắm đấm nhằm thẳng vào mặt hắn.

"Còn phá cửa mà vào nữa chứ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tu sĩ và một con chó cảnh giới Hóa Thần, thực lực như thế mà còn dám ngông cuồng ở đây."

Các trưởng lão bàn luận sôi nổi.

"Về phần tên đàn ông và con chó kia, chúng ta có thể tận sức làm nhục một lần, dù sao cũng không thể bỏ lỡ việc vui này..."

"Hừ, được Minh Vương nhà chúng ta nhìn trúng, cô ta đúng là có phúc."

Mặt của Đọa Thiên Minh Vương bị quả đấm đấm lõm xuống, quyền kính đẩy hắn rơi xuống đất, đụng nát ngai vàng xương khô sau lưng, sau đó là đất rung núi chuyển.

Ầm!!

Mặt đất lõm ra một cái hố to.

Năng lượng khuếch tán ra theo hình vòng tròn, gần như chấn nát cả đại điện, vô số trưởng lão bị đánh bay, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Bên trong hố, vẻ mặt của Đọa Thiên Minh Vương tràn đầy mê man và đau đớn.

Mặt hắn bị đấm lệch, dòng nước chảy ra từ khóe miệng còn lẫn theo cả máu tươi.

Mà người chỉ dùng một nắm đấm làm hắn bị thương lại chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần!

Tu sĩ cảnh giới Hóa Thần cái mịa nó chứ, chúng không có được lực lượng mạnh mẽ như thế này!

Các trưởng lão còn lại cũng giật mình khiếp sợ như thấy quỷ. Đây chính là người mà bọn họ coi như con kiến đấy ư? Sao lại biến thành Ma Thần một quyền đánh bay Minh Vương rồi?

Vô số trưởng lão bị cuốn vào cuộc chiến, hộc máu bay ngược ra.

Cung điện từng được gia cố bằng tinh thạch đặc thù bị xung kích đánh thành phế tích trong nháy mắt!

Lực lượng kinh khủng bùng nổ trong nháy mắt, Thần Viêm hòa tan tất cả, quyền kính chôn vùi tất cả.

Ngực hắn lõm xuống, nội tạng bị chấn động đến rách.

Trong vẻ mặt khiếp sợ của Đọa Thiên Minh Vương, quyền này nện lên ngực hắn, lực lượng to lớn như thần sơn, hòa tan đánh nát vạn vật!

Nhưng ngọn lửa đỏ vàng trên nắm đấm của An Lâm lại cháy rực lên như mặt trời, xé tan lực lượng thần đạo màu u lục.

Cuối cùng, cô vui vẻ thốt lên tên của người cô từng trông thấy trong bức tranh ở hoàng cung.

"An Lâm! Anh là An Lâm?!"

Thanh âm trong trẻo lại kích động của Hạng Thanh Nhã vang vọng trong đại điện.

Phải, người đến chính là mấy người An Lâm, Hứa Tiểu Lan.

"An Lâm? An Lâm là ai?" Đọa Thiên Minh Vương ngẩn ra...

Hắn tu luyện trong núi đã lâu, trong chốc lát không nhận ra thân phận của đối phương.

Có trưởng lão nhận ra cái tên này, bị dọa giật mình, vẻ mặt tái nhợt, hét to: "Minh Vương! An Lâm không dễ chọc đâu!!"

Lúc này, quyền thứ hai đã lao về phía Đọa Thiên Minh Vương.

"Đi chết đi!" Đọa Thiên Minh Vương nằm trên mặt đất giận tím mặt, lực lượng thần đạo màu u lục cũng phun ra, mang theo hơi thở của tử vong và mục nát, lan về phía An Lâm.

Cô càng nhìn càng thấy người kia quen mắt.

Chàng trai trước mắt này chẳng nói chẳng rằng xé rách thế giới tuyệt vọng không ánh sáng của cô, như một tia sáng mặt trời chiếu qua kẽ nứt.

Hạng Thanh Nhã ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Một tên rác rưởi như ngươi mà dám làm ầm ĩ ở trước mặt ông đây, còn dám nhòm ngó đạo lữ của ông, chán sống rồi à?" Nắm tay của An Lâm còn dính máu tươi, chậm rãi mở miệng nói với Đọa Thiên Minh Vương.

Đại năng Phản Hư hậu kỳ đỉnh cấp, người đứng đầu tân Thần Minh Đạo tông đó!!

Đây chính là Đọa Thiên Minh Vương đó!

Một tiểu tinh linh yên lặng mở kết giới ra, bảo vệ Hứa Tiểu Lan và Đại Bạch, còn có Hạng Thanh Nhã.

"Ngươi mới là người đang đi tìm chết, vào khoảnh khắc mà ngươi nói ra câu đó, ngươi đã là một người chết." An Lâm giống như Chiến Thần đi ra từ trong vạn lửa, vẻ mặt bễ nghễ nhìn xuống Đọa Thiên Minh Vương bị đánh cho máu me khắp người gằn lên từng chữ.

Đọa Thiên Minh Vương sắp tan vỡ mất rồi, chiêu vừa rồi hắn không hề nương tay nhưng nam tu cảnh giới Hóa Thần này lại dùng một quyền phá vỡ lực lượng thần đạo của hắn, điều này đã phá vỡ hiểu biết của hắn về thế giới tu tiên.

"Bổn vương..." Đọa Thiên Minh Vương muốn nói thêm hai câu.

An Lâm không có chút hào hứng nào đối với lời nói của Đọa Thiên Minh Vương.

Quyền thứ ba, lao đến như sấm đánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận