Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1275: Gặp người quen

Tất cả mọi người của Tứ Cửu tiên tông đều rất kích động.

"Chờ chút nữa, chúng ta là có thể nhìn thấy các cường giả đến từ các nơi trên thế giới hả?" Long Ngạo Thiên mang chiến ý mãnh liệt, nói với vẻ mặt kích động.

"Bản thân tôi muốn xem thử, cái đại lục Thái Sơ mới này, còn có bao nhiêu khuôn mặt quen thuộc." Tiêu Đồ cũng hết sức tò mò, trên mặt nở nụ cười hiền hòa.

"Thật không hổ là Thiên Đình mà, thế lực đứng đầu chính là không giống bình thường." Đường Tây Môn cảm thán nói.

"Nếu là Tứ Cửu tiên tông chúng ta cũng có thể cử hành buổi lễ với cấp bậc như thế này, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây." Hai mắt Tiêu Trạch tỏa sáng.

An Lâm hít sâu một hơi, cũng hưng phấn nói: "Sợ rằng chỉ thu quà biếu thôi, cũng phải gần một trăm triệu ấy chứ!"

"Không chỉ thế thôi đâu, nếu như chúng ta có thể mở rộng phạm vi khách mời, tổ chức thêm nhiều hoạt động, thu vào sẽ dễ dàng vượt hơn một trăm triệu đấy." Liễu Thiên Huyễn kích động nói.

"Bây giờ chúng ta có nghĩ đến những chuyện này cũng vô dụng, còn cần phải cố gắng để cho tông môn trở nên mạnh mẽ hơn." Hiên Viên Thành như dấy lên ý chí chiến đấu, ngẩng đầu nhìn trời, khát khao cao tận mây xanh.

Lâm Quân Quân: "..."

Mục tiêu của mấy người đâu? Liêm sỉ của mấy người đâu?

"Cố gắng lên!"

Đang ca ngợi và hâm mộ Thiên Đình cơ mà? Sao thoáng cái chuyển sang đề tài làm thế nào để kiếm thì thông qua lễ mừng vậy?

Tô Thiển Vân giơ quả đấm nhỏ lên, yếu ớt cất giọng nói.

Mọi người tiếp tục du ngoạn ở trên đảo Tiểu Lục Bì.

"Con đường làm giàu của tông môn đang ở trước mắt, chúng ta còn cần phấn đấu không ngừng, dựng xây một đế chế huy hoàng!" An Lâm là tông chủ lên tiếng tổng kết lại.

Lâm Quân Quân không ngừng gầm thét trong lòng, trên mặt vẫn treo mỉm cười nhã nhặn như cũ.

"Cố gắng lên!"

"Cố gắng lên!"

Có phải vấn đề được thảo luận hơi lệch lạc rồi không? Tại sao chuyện lại phát triển theo hướng mà cô không hề nghĩ tới vậy?

Ở dưới sự hướng dẫn của Lâm Quân Quân, một đường đi một đường chơi, qua chẳng bao lâu, bọn họ đã dạo chơi hết tất cả các địa điểm thú vị ở đảo Tiểu Lục Bì.

Các thành viên còn lại của tông môn cùng nhau hô lớn, cổ vũ chính mình.

"Phía trước chính là đại điện Thiên Khung, là địa điểm chính diễn ra hội Bàn Đào, đây chính là buổi lễ khó quên nhất trong cuộc đời mọi người!" Lâm Quân Quân giới thiệu.

Hội Bàn Đào còn chưa chính thức bắt đầu.

Ăn xong trái cây ở vườn vạn quả, lại đến Thiên Khung Trì nghịch nước, đi núi Kim Dương phơi nắng, tới tháp Huyền Băng ăn kem...

"Nhạc Đấu tiền bối!" Hắn vội vàng chào hỏi, đồng thời nở nụ cười như có như không nhìn Hồng Đấu, nói, "Hồng Đấu, thế mà tên nhóc cậu cũng có thể tham gia hội Bàn Đào à?"

"Này, An Lâm, lại gặp nhau rồi!" Phía sau đột nhiên truyền đến những tiếng rầm rầm chấn động.

An Lâm nhìn thân thể Lạp Diện quái được đựng trong một cái bát màu đỏ trắng giống như quần áo, nước canh bên trong sóng sáng, kinh ngạc hỏi: "Đây là?"

Toàn bộ tòa cung điện này được xây dựng từ tiên ngọc tinh xảo nhất, màu sắc chủ đạo là màu trắng và màu vàng kim, trông cực kỳ thánh khiết và trang nghiêm, độ cao đạt vài trăm thước, đất đai cực kỳ rộng lớn.

Toàn thân Lạp Diện thánh quân đều tản ra hương thơm của mì sợi, khiến người ta vô cùng thèm thuồng.

Trước mặt mọi người là một tòa cung điện cực kỳ to lớn.

Các thành viên còn lại của Tứ Cửu tiên tông có người thì khiếp sợ, có người thì nhìn bát mì sợi trước mặt với vẻ ngạc nhiên.

Đường Tây Môn tỏ vẻ tuyệt vọng, bây giờ ngay cả mì sợi hắn cũng không bằng rồi!

Đây hẳn là mùi thơm của cơ thể của nó.

An Lâm cảm thấy tòa cung điện này có thế dễ dàng chứa được mấy chục ngàn người, chứ không chỉ là mấy ngàn người.

Nhạc Đấu cười ha ha, giới thiệu nói: "Đã quên giới thiệu, vị này là Lạp Diện thánh quân, đại năng Phản Hư hậu kỳ đứng đầu điện Sáng Thế, là cường giả trong các mì sợi!"

An Lâm há to miệng, nhìn yêu quái mì sợi với vẻ mặt khiếp sợ: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ..."

Diệp Linh ở một bên chảy nước miếng: "Thơm quá!"

An Lâm xoay người nhìn lại, phát hiện có mấy người người đá đang tươi cười đi tới.

Lạp Diện (mì sợi) quái đứng ở bên cạnh vươn mì sợi ra quấn chặt lấy cổ Hồng Đấu, cười ha ha nói: "Là tôi nhìn tên nhóc Hồng Đấu này khôn lớn, mặc dù đột phá cảnh giới không tính là mau, nhưng cơ sở đạo căn cực kỳ vững chắc, bước từng bước một, ngày sau sẽ có hi vọng trở thành một đại năng đứng đầu!"

"Vâng vâng vâng, cậu chính là thiên tài." An Lâm nói có lệ.

Hồng Đấu bị nói cho mặt đỏ rần, ngọn lửa trước ngực bốc cháy lên hừng hực: "Bớt xem thường tôi, sao tôi lại không thể tham gia, tôi chính là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu tại lĩnh vực Tạo Hóa đấy!"

Chẳng qua thế giới rộng lớn, không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Ngay cả ốc sên cũng có thể trở thành thần thú, mì sợi đạt cảnh giới Phản Hư cũng không khó hiểu.

Bạch Mộ Vũ đại diện cho bộ tộc Bạch Hồ cũng tới.

Bà lôi kéo Bạch Dao nhỏ giọng trách cứ: "Con xem con đi, có phải là con lại bắt nạt Tiểu Sửu rồi không, con nhìn, Tiểu Sửu hắn lại gầy đi rồi!"

Mặt Bạch Dao đỏ bừng, ấp úng khẽ đáp lời.

An Lâm thấy một màn như vậy, như có điều suy nghĩ, kéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Tiểu Lan, nói: "Tiểu Lan, em xem, đai áo rộng dần không hận ý, vì ai nên nỗi thân tiều tụy(*)... Tiểu Sửu hạnh phúc quá, bao giờ anh mới hạnh phúc được như hắn đây?"

(*) Đai áo rộng dần không hận ý, Vì ai nên nỗi thân tiều tụy (Y đái tiệm khoan chung bất hối, Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy): Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ "Điệp luyến hoa" của Liễu Vĩnh. Giải nghĩa: Áo đai dần lỏng/rộng ra nhưng tuyệt không hối hận (ý là gầy đi). Vì người mà tiều tụy cũng cam tâm tình nguyện.

Tiểu Lan sửng sốt chớp mắt, lập tức hiểu ra.

Cô thoáng xiết chặt tay An Lâm, xấu hổ sắng giọng nói: "Xem cái đức hạnh này của anh đi! Hạ lưu! Không biết xấu hổ!"

"Trao đổi một chút mà thôi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa."

Cô không thích có người dùng khí thế đi uy hiếp bạn của cô ở trước mặt cô.

"Liễu Minh Hiên, nếu lần sau ông còn như thế, thì đừng tới hội Bàn Đào nữa." Lâm Quân Quân nở nụ cười băng giá, lạnh lùng cất giọng nói.

Rõ ràng là đoàn người của Thiên Kiếm tông, một trong tứ đại tông môn của giới Cửu Châu đã đến!

An Lâm chậm rãi xoay người, thấy một người đàn ông khá là đẹp trai, phong độ nhanh nhẹn suất lĩnh rồi gần ba mươi kiếm tu có hơi thở mạnh mẽ chậm rãi đi tới.

Áp lực chợt biến mất.

Hạng Thanh Nhã đi tới trước mặt hắn, tư thái ưu nhã, cung kính thi lễ một cái, dịu dàng nói: "An Lâm tông chủ, ơn huệ ngày đó, tôi còn chưa báo đáp đầy đủ. Hôm nay tôi mang đến một tí quà tặng, hi vọng anh có thể nhận lấy."

Vừa nói, cô vừa lấy ra một cái nhẫn không gian từ trong nhẫn không gian của mình rồi đưa cho An Lâm.

An Lâm không khách khí nhận lấy, bình thường ai tặng quà hắn cũng không từ chốID.

"Tôi là hoàng đế hoàng tộc Phong Minh, Hạng Phong Nghi, lần nữa cảm ơn An Lâm tông chủ ngày đó đã cứu tính mạng con gái tôi." Một chàng trai với dáng vẻ nho nhã, dẫn dắt mấy người còn lại cùng trịnh trọng gửi lời cảm ơn tới An Lâm, thái độ hết sức thân thiện.

An Lâm cũng rất vui vẻ khi kết thêm được nhiều đồng minh, khoái trá trò chuyện với họ.

Không bao lâu sau, một luồng khí thế cực kì khủng bố, đột nhiên khiến cho không khí xung quanh hơi đọng lại.

An Lâm lại như cảm giác được có người dùng kiếm chĩa vào trái tim của hắn!

Một mối uy hiếp tính mạng cực kỳ nguy hiểm, cực kì khủng bố!

An Lâm còn chưa bắt đầu ra động tác, giọng của Liễu Thiên Huyễn đã lập tức vang lên, gần như là tức giận mà hét lớn: "Liễu Minh Hiên, cha điên rồi sao? Nơi này là Thiên Đình, rốt cuộc thì cha muốn làm gì?"

"Hạng Thanh Nhã công chúa." An Lâm mỉm cười, coi như là bắt chuyện.

Một cô gái mặc váy tím đi ở đừng trước, mặt như đào mận, nụ cười sáng rỡ, phất phất tay với hắn.

An Lâm xoay người nhìn lại, thấy có mười người mặc trang phục cao quý đang đi về phía mình.

"An Lâm tông chủ." Nơi xa, truyền đến một tiếng la thanh thúy.

Chỉ có Đại Bạch ở bên cạnh là cười hì hì không ngừng, hứng thú nhìn bọn họ.

Đề Na và Diệp Linh ngơ ngác mà chớp chớp hai con mắt, không biết vì sao Hứa Tiểu Lan lại mắng An Lâm, An Lâm nói sai cái gì sao?

Liễu Minh Hiên sảng khoái cười một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang An Lâm.

"An Lâm tông chủ, lâu không gặp nhỉ, dạo này cậu vẫn ổn chứ?" Người đàn ông ôn hòa cười hỏi, giống như chuyện trước đó chưa hề xảy ra.

"Rất tốt, chỉ là gần đây tu sĩ muốn vào Tứ Cửu tiên tông quá nhiều, có phần bận bịu không thôi." An Lâm cũng mặt mỉm cười đáp lại.

"Ồ? Một đám tu sĩ tạp nham chạy tới, cũng khiến cậu phải lo? Gặp ai Tứ Cửu tiên tông cũng thu hết sao?" Liễu Minh Hiên tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Hữu giáo vô loại(**) nha, trong hạt cát cũng có vàng, tôi phải chọn lựa thật cẩn thận, ví dụ như loại kiếm tu có tư chất không tệ như Tôn Vũ Lạc, hay như đệ tử Kiếm Linh, mới có thể miễn cưỡng thu làm đệ tử." An Lâm thản nhiên nói.

(**) Hữu giáo vô loại: nghĩa là mọi người trong xã hội đều có quyền được học, được giáo dục, không phân biệt giầu, nghèo, sang, hèn, thiện, ác... Đây là một tư tưởng của Khổng Tử.

Liễu Minh Hiên nổi gân xanh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận