Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1283: Cướp cây Bàn Đào đi

Viêm Lạc không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Hắn xoay người một cách khó khăn, lại phát hiện một người con trai mặc đồ trắng bay phấp phới cười với mình.

"Nếu như cậu lựa chọn chạy trốn, thật ra vẫn còn có thể tiếp tục tham gia hoạt động." An Lâm cười nói.

Viêm Lạc kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười đau khổ: "Nếu như tôi biết người tới là anh, tôi chắc chắn sẽ chọn chạy trốn trước..."

Kim quang hộ thể xuất hiện.

An Lâm không hề để ý tới Viêm Lạc, bắt đầu phóng về phía cây Bàn Đào.

"Gừm!" Phía sau truyền đến tiếng gầm gừ của rồng hai đầu.

Ngay sau đó phía sau truyền đến khí tức nóng rực, giống như muốn hòa tan cơ thể của hắn.

Trong ánh sáng xanh lục óng ánh, một chiếc mai rùa mỏng manh xuất hiện trên thân thể.

Ầm ầm!

Thật ra, nó chính là bị rồng hai đầu giết trong chớp mắt rồi.

Có điều vẫn may, sức phòng ngự của nó vẫn đứng đầu nhất.

Rừng cây nhỏ cách đó không xa, có một cái rãnh rất dài.

An Lâm chống lại sự công kích của rồng hai đầu.

Rồng hai đầu canh giữ cây Bàn Đào, ra tay với hắn rồi!

Long Viêm rơi xuống, đốt rừng cây trăm mét xung quanh thành tro bụi.

Phần cuối cái rãnh, là một người đầu đá đang thở hồng hộc. Nó đang nằm trên lớp đá vụn cháy đen, cảm khái nói: "An Lâm đạo hữu, tôi hết sức rồi!"

"Hồng Đấu này làm ăn kiểu gì vậy, không phải bảo hắn ngăn cản rồng hai đầu rồi sao?" Trong lòng An Lâm oán giận.

Nguyên khí không đủ, ngay cả mai rùa cũng không dày không xanh bằng trước đây nữa rồi.

"Nhanh, thừa dịp An Lâm bị rồng hai đầu nhốt lại, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi!"

Long Viêm nóng rực phả vào mặt, sức mạnh trước mắt của An Lâm vẫn còn chưa đủ để lơ là Long Viêm cấp độ này, hắn lập tức sử dụng thuật Đóa Quy Quy.

"Trần Phương, Mạc Bắc Vũ, hai người ngăn cản người của hoàng tộc Đại Đường."

Nhưng có một chiếc mai rùa lại đứng sừng sững không ngã!

Lúc này, mấy vị tu sĩ còn lại lại nắm lấy cơ hội này, nhanh chóng tới gần cây Bàn Đào!

"Ù oa!!"

Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy được một cảm giác tiêu chảy mãnh liệt, cùng với nỗi đau khổ chảy ngược thành sông.

An Lâm mặc kệ cô, trực tiếp dùng tay không chộp lấy thân cây Bàn Đào, hét lớn một tiếng, cơ nhục, bắp thịt nhô lên, sức mạnh khổng lồ trút ra, nhổ tận gốc cây Bàn Đào, thu vào trong nhẫn không gian!

Tốc độ của cô vô cùng nhanh, mấy vị tu sĩ còn lại căn bản không thể kéo được cô, vượt qua vị trí của An Lâm, trở thành người cách cây Bàn Đào gần nhất.

Chẳng biết vì sao, cô lại hồi tưởng lại nỗi hoảng sợ lúc ở trong Bảo Các của Bạch Hoa châu, bị An Lâm dùng một loại phương thức đặc biệt nào đó luyện hóa mấy đồ vật thời cổ xưa.

Một người con gái mặc chiếc áo màu đỏ dáng vẻ xinh đẹp, sau khi hét lớn một tiếng, bước chân đột nhiên đạp xuống mặt đất, ánh lửa nổ tung nâng lên ở dưới chân, sức mạnh khổng lồ thúc đẩy cơ thể cô, xé rách không khí mà bay về phía Bàn Đào.

Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, chín cây Bàn Đào, bây giờ chỉ bị lấy một cây, các cô chỉ cần bảo tồn sức mạnh, thì vẫn còn có hy vọng khác!!

"Trốn thôi, chúng ta rút lui mau!" Viêm Mộng đột nhiên hô lớn.

Có lẽ, An Lâm vốn không phải là người có thể suy đoán bằng lẽ thường.

"Hì hì, các người ăn đất cho Viêm Mộng tôi đi, cây Bàn Đào là của ta rồi!" Người con gái áo đỏ yêu kiều cười khẽ, tâm thế nhất định phải có được cây Bàn Đào cách đó không xa.

"Chuyện này..." Viêm Mộng bối rối, đôi mắt xinh đẹp lườm An Lâm, lẩm bẩm mở miệng nói, "Còn có thao tác này?"

Cô vốn cho rằng An Lâm sẽ đem hái từng quả từng quả Bàn Đào xuống, như vậy các cô có lẽ còn có cơ hội, cưỡng đoạt mấy quả Bàn Đào. Lại không nghĩ rằng, An Lâm lại thẳng thắn dứt khoát mà nhổ cả cây Bàn Đào!!

Đây là chuyện mà con người làm ra sao?!

"Phù...!"

"An Lâm! Tôi hận anh! Tôi rốt cuộc đã làm gì với anh?" Nước mắt Viêm Mộng rơi như mưa, ôm lấy bụng dưới, vẻ mặt giận dữ mà xấu hổ mở miệng nói.

"Ha ha, dám cướp bàn Đào của tôi, nằm mơ đi." Một bóng người màu trắng, nhanh như chim nhạn giật mình vỗ cánh bay đi, trong nháy mắt xẹt qua phía trên Viêm Mộng, đi tới phía trước cây Bàn Đào.

Phía sau Viêm Mộng nổ tung, nước mắt dâng trào, trực tiếp từ không trung lăn xuống mặt đất.

Hai thành viên hoàng tộc Viêm Hà hai mắt nhìn nhau một chút, rồi bỏ chạy về hướng xa xa.

Phi Long hai đầu rít gào một tiếng, tiếp tục nhào về phía An Lâm.

An Lâm cướp mất cây Bàn Đào, như vậy hắn chính là tử địch của Phi Long hai đầu!

Thành viên hoàng tộc Đại Đường chần chừ chốc lát, lựa chọn trốn ở phía sau Phi Long hai đầu, tùy lúc hành động, hiển nhiên là muốn kiểm lậu (*).

Thực lực An Lâm tuy mạnh, nhưng rồng hai đầu cũng không yếu, ở nơi Đạo Chi Thể cấp mười đầy rẫy, rồng hai đầu lại là Dục Linh trung kỳ! Hai người tranh chấp, tất nhiên cả hai bên đều sẽ tổn hại.

Dũng cảm mạo hiểm mới đạt được thứ mình muốn, họ lựa chọn thời điểm An Lâm bị thương rồi thêm cho hắn đòn chốt, cướp cây Bàn Đào trong nhẫn không gian của An Lâm đi!

An Lâm chiến đấu với Phi Long hai đầu, rất nhanh thôi sẽ sắp đột phá rồi.

Phi Long có cánh, bàn về tốc độ, thậm chí còn chạy nhanh hơn An Lâm. Bởi vậy, nếu An Lâm lựa chọn chạy trốn, kết cục có lẽ là bị Phi Long đánh đến chết.

Vì vậy, hắn sẽ không chạy, thậm chí chủ động đánh về phía rồng hai đầu.

Họ tự nhận là hai người hợp lực cũng không chắc chắn có thể đánh bại rồng hai đầu, An Lâm lại dùng một quyền đã có thể giết được rồng hai đầu, cái này có thể đánh được sao? Căn bản là không thể đánh được!

Căn bản không cần phải giao lưu qua lời nói hay ánh mắt, hai vị tu sĩ gần như đã cùng chọn một sự lựa chọn, đó chính là trốn!

Phi Long hai đầu dù sao cũng là linh thú cảnh giới Dục Linh trung kỳ, họ còn đang mong đợi nó sẽ có một trận long tranh hổ đấu với An Lâm, kết quả sao lại bị An Lâm một chiêu giết chết rồi?!

"Tại sao có thể như vậy?!"

"Giết... giết chết trong một giây?"

Hai thành viên của hoàng tộc Đại Đường trốn sau rồng hai đầu trợn tròn mắt.

Nắm đấm màu vàng óng cùng với thần hỏa, giống như phi quyền hỏa diễm, ầm ầm va chạm với thổ tức của Phi Long.

Trong nháy mắt của sự va chạm, hỏa diễm nóng rực nổ tung, hơi nóng bao phủ khắp bốn phía.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Phi Long hai đầu, thần hỏa mở đường, nắm đấm kim quang cấu xé thổ tức của nó, đập trúng ngực nó.

Oành!

Ngực của Long Lân bị nắm đấm vàng một đòn nổ xuyên, thần hỏa càng đi theo vết thương, một phát lan tràn đến toàn thân rồng hai đầu.

"Gào!"

Rồng hai đầu kêu thảm, giẫy giụa, thần hỏa không kiêng nể gì cả mà thiêu đốt thân thể cao lớn của nó.

Ầm ầm! Mặt đất rung động một hồi.

Rồng hai đầu rơi xuống mặt đất, cả người cháy đen, không nhúc nhích, nghiễm nhiên ngỏm rồi.

"Thần Hỏa Hám Sơn quyền!" An Lâm sừng sững không sợ, cuối cùng cũng ra quyền rồi.

Phi Long hai đầu lại phun hỏa diễm về phía An Lâm một lần nữa, hỏa diễm như hình trụ, nhiệt độ cực cao, thậm chí có thể hòa tan linh thú cảnh giới Dục Linh.

Bất giác, lại có thần hỏa đi kèm theo nắm đấm, khí thế lại tăng vọt lần nữa.

Địa Liên thần công của An Lâm thôi thúc toàn lực, sức mạnh của đại địa mênh mông như núi, bao phủ bên trên nắm đấm, kim quang hiển hách, gợn sóng dũng mãnh khuếch tán trong hư không.

"Ăn một quyền của ta đi!"

Cây Bàn Đào đã cướp đi rồi, hắn bây giờ, không kiêng dè gì, đúng lúc có thể ra tay hết sức, kiểm nghiệm một chút sức mạnh khi mình toàn lực ra tay, rốt cuộc có thể đạt đến trình độ ra sao!

Nhưng lúc hai người hốt hoảng chạy trốn, phía trước đột nhiên có một mảnh đất ầm ầm nhô lên, hình thành một bức tường to lớn, ngăn cản con đường chạy trốn của hai người.

Một người đầu đá đứng trên bức tường, hai tay ôm ngực, dáng người cao to hùng tráng.

"Muốn chạy trốn sao? Đã từng hỏi trước xem Hồng Đấu đại gia của ngươi có đồng ý hay không chưa!"

(*) Kiểm lậu: đại khái là đồ tốt mà người khác không để ý, mình đến nhặt
Bạn cần đăng nhập để bình luận