Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1289: Cuộc chiến giữa các thế lực bùng nổ

Năm người An Lâm, Hiên Viên Thành, Liễu Thiên Huyễn, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân tụ lại cùng nhau, lẳng lặng ngồi trên mặt đất, khôi phục thương thế trên người mình.

Sau trận chiến vừa rồi với Mễ Già Lặc, sức mạnh của họ đã gần như cạn kiệt hoàn toàn, An Lâm thì không khác gì phế nhân luôn rồi, nếu còn không tranh thủ nghỉ ngơi, thì sợ là bất kì một đại lão Hợp Đạo nào cũng có thể giết họ được.

Chỉ có trạng thái tốt nhất, mới có thể nghênh đón những thử thách càng lớn mạnh hơn!

Lại nói, giờ họ đã lấy được hai cây bàn đào, xem như cũng có chút thành tựu rồi, cho nên mới có thể kiềm nén kích động, không cần phải quá vội vàng đi tiếp nữa.

"Khụ khụ khụ... An Lâm, mọi người không sao cả chứ? Cả Mễ Già Lặc cũng bị mọi người đánh bại luôn rồi à? Đúng là giỏi quá đi!" Một người đá khập khiễng đi về phía đám người An Lâm, nói bằng cái giọng vô cùng ngạc nhiên.

An Lâm thì hơi nghi ngờ liếc nhìn người đá nọ, rồi mới hỏi một câu: "Hồng Đấu, từ nãy tới giờ cậu đã đi đâu vậy hả?"

Đúng vậy, người đá trong vô cùng chật vật đang lắc nhắc bước về phía họ, chính là Hồng Đấu.

Nếu không phải Hồng Đấu đột nhiên nhảy ra nói chuyện, An Lâm sắp quên trong đội mình còn có người này rồi!

Mười ngón tay của Hồng Đấu quấn hết vào nhau, hai ngón tay cái to mộng không ngừng chọc chọc lẫn nhau, vô cùng uất ức, nói: "Tôi có lòng muốn giúp đỡ mọi người, không có công lao thì cũng có khổ lao mà, mấy cây bàn đào mới giành được đó..."

Liễu Thiên Huyễn thì không thèm che dấu vẻ khinh thường trong mắt mình luôn, cô nói: "Một con cự thú dung nham y hệt bao cỏ lúc đánh nhau chỉ biết cuộn mình lại trốn trong góc, một kỹ năng cũng không dùng thì đã bị mấy đòn đánh phạm vi lớn của đối thủ làm bị thương, còn dám mở miệng đòi bàn đào à? Mặt cậu đúng là còn dày hơn cả nham thạch đấy!!"

"Tiếp sau nữa, tôi không dám hiện thân, sợ sẽ bị Mễ Già Lặc phát hiện, nên chỉ im lặng nằm tại chỗ... Ai ngờ được bị cái chiêu Vũ Hoá Thiên Quốc đánh trúng thêm lần nữa, thiếu chút đã bị đánh cho xuất hiện kim quang hộ thể luôn rồi..." Hồng Đấu càng nói thấy uất ức.

Hứa Tiểu Lan nhướng cao đôi mày liễu của mình, chỉ nghiến răng phun ra một từ: "Cút!"

"Sau đó, tôi... vận khí tôi không được tốt lắm, bị đường kiếm thánh quang của Thánh thiên sứ Mễ Già Lạc đánh trúng, thiếu chút nữa là bị một kiếm đó chém chết rồi!" Hồng Đấu lộ ra vẻ mặt vô cùng uất ức chỉ vào trước ngực mình.

Ở một ngọn đồi xa xa.

Hồng Đấu lộ ra ra vẻ mặt xấu hổ, lắp bắp giải thích: "À.. ừm... Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, tôi vốn dĩ định dụng thuật biến hoá thành đá, để làm một cục đá lặng lẽ di chuyển lại gần Mễ Già Lặc, chờ cơ hội để có thể bất ngờ giáng cho hắn một đòn."

Hồng Đấu bị mọi người mỉa mai tới thương tích đầy mình, không dám nói thêm câu nào, ngồi một bên buồn bực.

Chỗ đó có một vết rạn lớn, dung nham nóng cháy đang không ngừng trào ra từ đó.

"Rồi sau đó thế nào?" An Lâm truy hỏi.

An Lâm: "Ha hả."

Bọn chúng núp đằng sau một gốc cây đại thụ, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm về hướng đám người An Lâm đang nghỉ ngơi.

An Lâm thì càng nghe mặt càng đen: "Thế hoá ra cậu còn chưa làm được gì đã, chỉ bỏ chạy thôi đã bị đánh thành thế này, đúng không?"

"Gâu! Giờ họ chắc không còn bao nhiêu sức chiến đâu, đại nhân Lạp Miện, chúng ta có cần xông lên làm thịt họ luôn không?" Con chó đen mở miệng xin chỉ thỉ.

Mọi người thì tiếp tục ngồi dưỡng thương, lấy lại sức mạnh.

Có một con chó đen và một chén mì sợi đang đứng.

Trên một ngọn đồi khác.

"Kỳ thật, chuyện này nếu làm tốt một chút, nói không chừng, hắn sẽ trở thành mấu chốt quan trọng giúp chúng ta đạt thành mục đích đấy." Chén mì sợi như đang nghĩ tới gì đó, nói một câu đầy thâm ý, "Hồng Đấu đó, chưa chắc không giúp ích gì được cho chúng ta."

Hứa Tiểu Lan vác quan tài, đi theo đám người Hiên Viên Thành tiếp tục đi về trước.

Con chó đen nghe vậy ngoan ngoãn nằm sấp một bên, tiếp tục lẳng lặng nhìn mấy bóng người đằng xa.

Họ chỉ tuỳ duyên đi chung quanh tìm kiếm gốc cây bàn đào.

"Không cần vội, kẻ có thể đánh bại Thánh thiên sứ Mễ Già Lặc, thì cẩn thận thế nào cũng thấy không đủ. Lại nói, muốn cướp lấy cây bàn đào trước khi đánh bọn chúng nặng tới mức xuất hiện kim quang hộ thể, là chuyện không hề dễ dàng gì cả, tôi còn phải suy nghĩ cho kỹ đã.

Tóm lại dọc theo đường đi cũng xem như là thuận lợi.

Lúc gặp phải cảnh cần chiến đấu, nếu đối thủ yếu thì trực tiếp gạt bỏ đối thủ, gặp được kẻ địch mạnh thì tuỳ cơ hành động, hoặc là cẩn thận từng tí, hoặc là ra sức bổ đao.

Thi thoảng lại trèo lên một ngọn núi cao để nhìn về đằng xa quan sát tình hình.

"Hừ, cái gã Hồng Đấu đó, lại gia nhập với đám người Tứ Cửu Tiên tông kia, xem hắn ân cần thế nào kìa, đúng là làm chó cũng thấy trơ trẽn mà!" Hắc khuyển hừ lạnh một tiếng, nói.

An Lâm đã như mong muốn được Hứa Tiểu Lan cõng đi, chỉ tiếc là giữa hai người lại cách nhau một cái quan tài.

An Lâm chàm vào vách quan tài lạnh băng, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác gần trong gang tấc mà cách xa tận chân trời, rõ ràng là họ cách nhau gần tới thế, vậy mà hắn lại không thể nào cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tiểu Lan, đúng là quá bi ai.

Trong cái thế giới này, không cách nào phân biệt được đâu là trung tâm đâu là bờ rìa.

Hai mắt con chó đen bỗng rực sắc, nó vội hỏi "Ồ, ý của ngài là..."

Tiên khí Ngọc Quan làm từ Huyết Hồn, ít nhiều cũng có tác dụng chữa khỏi cực kì hiệu quả.

Còn về phần An Lâm, hắn vẫn còn là phế nhân, chờ tới khi hắn khôi phục được chiến lực, không biết phải tới ngày nào tháng nào, nên họ quyết định bỏ hắn vào trong quan tài vác đi.

Đám người Hiên Viên Thành đã dưỡng thương và nghỉ ngơi xong, họ quyết định tiếp tục hành trình của mình.

Trong lúc này họ còn gặp được những thành viên của các tiên tông đứng đầu giới Cửu Châu, đối phương vừa biết họ là thế lực của Tứ Cửu tiên tông, thì ngay lập tức lẩn trốn thật xa

Hai bên sẽ không xông vào đánh nhau, nhưng cũng sẽ không tiếp xúc với nhau quá nhiều.

"Chúng ta hình như đã đi lệch rồi, có vẻ đây là điểm cuối của nơi này thì phải." Hiên Viên Thành đứng trên một đỉnh núi cao, nhìn về phía giới hạn không gian nơi trời đất nối tiếp nhau, mở miệng nói.

"Nè! Mọi người mau nhìn qua bên kia đi!" Liễu Thiên Huyễn chỉ về một hướng khác, vui vẻ reo to: "Bên đó đang có chiến đấu kìa, vả lại thực lực hai bên hình như không kém nhau là mấy cả."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Liễu Thiên Huyễn đang chỉ, khoảng chừng bốn năm mươi dặm đằng xa, có một nơi đang bùng nổ chiến đấu, rõ là ban ngày ban mặt, nhưng họ đứng từ đây cũng có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ các thuật pháp.

"Một trận chiến kịch liệt như vậy, rất có thể chính là vì cây bàn đào đấy, với chúng ta mà nói, cũng là một cơ hội!" Hứa Tiểu Lan đã vô cùng nóng lòng muốn thử.

"Nhưng từ đây quá đó không gần chút nào hết." Hồng Đấu thở hổn hển, mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Đợi tới lúc chúng ta chạy tới được đó, thì sợ là cuộc chiến cũng đã kết thúc từ lâu rồi."

Hiện giờ họ chỉ là tu sĩ Đạo Chi Thể, không thể sử dụng các thuật pháp bay lượn, khoảng cách bốn năm mươi dặm lại không phải khoảng cách ngắn ngủi gì.

"Thời gian gấp rút, chúng ta mau chóng chạy qua đó thôi!"

"Được, dốc hết sức chạy qua đó nào!"

Mọi người thống nhất ý kiến, bắt đầu dốc hết sức chạy về phía cuộc chiến.

Hồng Đấu: "..."

Những lời Hồng Đấu nói, căn bản họ không thèm để tâm tới, hắn đúng là không hổ danh người có địa vị tồn tại thấp nhất trong nhóm, chuyện này cũng làm Hồng Đấu rất khó chịu.

Hắn quyết định dùng thực lực của mình, để chứng minh giá trị tồn tại của mình trong nhóm này!

Mọi người không ngừng ra sức chạy, sau khi vượt qua mấy chục ngọn núi, lướt qua vô số con sông, họ rốt cuộc đi tới một khe sâu, tiếng vũ khí va chạm ầm ầm đã vang lên bên tai họ.

Có một con sông uốn lượn với dòng nước chảy xiết, chảy xuyên qua khe sâu, trong như một con rồng khổng lồ đang giương mình gào thét.

Tiếng chiến đấu ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, hiển nhiên tình hình chiến đấu đang cực kì căng thẳng.

"Xem ra, lần này có không ít thế lực đã tập trung ở đây." Hàng lông mày như hai thanh kiếm sắc của Hiên Viên Thành nhếch lên, đôi mắt sáng ngời cảnh giác nhìn chung quanh.

Hứa Tiểu Lan thì lại cầm chặt kiếm Long Tước trong tay, kiếm khí lồng lộng, cô nhìn chung quanh, nghiêm túc nói: "Có tổng cộng mười hai thế lực, sáu mươi lăm người, trong đó có tám thế lực đang chiến đấu, bốn thế lực đang ẩn núp."

"Còn cả những kẻ địch đang trên đường chạy đến đây nữa." Liễu Thiên Huyễn cũng nghiêm túc bổ sung vào.

Trong lòng mọi người đều đã hiểu, khu vực này sắp bùng nổ một cuộc hỗn chiến cực kì đáng sợ!!

Không vì bất kì nguyên nhân nào khác.

Chỉ là vì bên trong khe sâu, có một rừng đào đang khoe sắc rực rỡ.

Mà chính giữa khu rừng đào đó, đằng sau tầng tầng lớp lớp kết giới, có ba gốc cây bàn đào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận