Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1300: Cậu yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng

"Tông chủ An Lâm, từ lúc chia tay cậu vẫn khoả chứ?" Hắc Linh Xà cười thật tươi chào hỏi.

Mới vừa tách ra chưa tới nửa canh giờ, đã hỏi khoẻ không là sao chứ?

Trong lòng An Lâm khá hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh ngồi dậy.

Nắp quan tài đã bị hai gã ngốc Thạch Thông tộc mở ra, hắn đã có thể nhảy ra khỏi quan tài rồi.

"Tôi ấy à, khoẻ lắm, cảm ơn đạo hữu Hắc Linh Xà đã giúp đỡ nhé."

An Lâm chào hỏi một câu, sau đó đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói:

"Kỳ thật nếu cô ra tay chậm hơn chút nữa, hai người đó cũng không sống nổi đâu, sợ là sẽ còn bị nốc-ao thảm hơn nữa đấy!"

Có thể đánh thua nhưng không thể để thua khí thế!

Khoé miệng An Lâm run rẩy vài cái.

Trong lòng An Lâm không ngừng oán thầm, ngoài mặt thì không lộ vẻ gì cả, chỉ bình tĩnh lấy kiếm Thằng Tà của mình ra, khinh khỉnh: "Cô muốn đánh thật à? Cô sẽ phải hối hận đấy!"

Không vờ nỗi nữa rồi, phải làm sao đây...

Lấy thần khí ra là có ý gì? Có câu giết gà không cần dùng dao mổ trâu, bộ cô chưa nghe à?

"Đúng vậy, giờ tôi tìm được bàn đào rồi này." Đôi mắt xinh đẹp của Hắc Linh Xà nhìn chăm chú vào nhẫn không gian trên tay An Lâm, cười tới vô cùng ẩn ý.

Quả nhiên, Hắc Linh Xà vặn cái đuôi đen bóng của mình, nhếch môi: "Tôi sẽ không giết cậu ngay đâu, tôi sẽ cắt da thịt cậu từng kiếm từng kiếm một, để máu phủ kín người cậu, để cậu từ từ nhắm nháp nỗi đau này, để cậu cảm nhận được nỗi đau chưa từng có..."

Hắc Linh Xà nghe vậy nhướng mày lên, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không giấu nổi ý cười: "Oa a, tông chủ An Lâm giỏi quá nhỉ, không thì, chúng ta cứ luận bàn thử nhé?"

"Được rồi An Lâm, đừng giả bộ nữa, tôi sắp đau lòng giùm cậu luôn rồi nè." Hắc Linh Xà quơ Thanh kiếm to trong tay, thanh kiếm nọ toả ra ánh sáng vàng chói loà: "Yên tâm đi, tôi sẽ rất dịu dàng..."

An Lâm: "..."

"Luận bàn thì để sau đã, giờ đâu phải lúc, chuyện quan trọng giờ là tìm bà đào mà..." An Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, phân tích khá đúng lý hợp tình.

Xử lý một phế nhân như tôi thôi, có còn làm quá tới vậy không?!

Con mẹ nó, còn dịu dàng nữa chứ!!

Hắc Linh Xà im lặng lấy cây Thanh kiếm to của mình ra, tuy có hơi tục nhưng An Lâm biết, nó có một cái tên rất khí phách, vì nó là thần khí, tên là kiếm Sáng Thế Tru Tà!

Rốt cuộc là có thù oán lớn tới chừng nào chứ!?

An Lâm ngớ ra, Hắc Linh Xà có tiếng tàn ác bảo muốn dịu dàng đối xử với hắn à?

Cô gái cười dịu dàng, nhưng câu nói của cô ta bay vào tai An Lâm lại như sấm rền bên tai, lạnh tới tận xương.

Tuy rằng An Lâm đánh không lại, nhưng vẫn quát to một tiếng, cầm kiếm Thắng Tà chém về phía Hắc Linh Xà.

"Được lắm, cậu đừng có nể nang gì tôi cả." Hắc Linh Xà vung đuôi rắn một cái, lắc người lấy tốc độ xé gió phóng thẳng về phía An Lâm, đồng thời Thanh kiếm to trong tay cô ta cũng toả ra ánh sáng màu vàng lạnh tanh!

Một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện!

Cô ta thật muốn chém An Lâm hắn từng kiếm từng kiếm một.

Mọi chuyện chỉ phát sinh trong một tích tắc.

Rốt cuộc An Lâm hết vờ nổi nữa rồi, còn tiếp tục nữa hắn sẽ bị ngược chết luôn, nhìn dáng vẻ của Hắc Linh Xà không giống đang nói giỡn chút nào!

"Xoẹt!"

Đường kiếm chợt loé lên rồi biến mất.

Hai đồng tử của Hắc Linh Xà co lại, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, nụ cười trên môi vẫn còn y nguyên.

"Tôi nói cho cô biết nhé, nếu cô xông lại đây thật, vậy tôi sẽ không nể cô nữa đâu..." An Lâm nắm chặt kiếm Thắng Tà, gượng mở miệng.

Đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn, thân thể nhỏ bé, đôi mắt trong ngần đen láy, khuôn mặt tròn tròn nhỏ xíu...

Đúng vậy, đó là một cô bé trong cực kì đáng yêu.

Cô gái nhỏ vươn bàn tay trắng muốn nhỏ xíu của mình ra, cầm bàn tay đang nắm kiếm Thắng Tà của An Lâm, như đang dạy An Lâm dùng kiếm, rồi vung một đường, tốc độ của kiếm Thắng Tà đột nhiên tăng lên gấp cả trăm lần!

Quá nhanh, An Lâm hoàn toàn không có đường trốn.

Chợt có cơn gió thổi ngang qua.

Nhưng mà, Thanh kiếm to của cô ta còn chưa chém xuống hẳn.

"Chậm rồi." Hắc Linh Xà bật cười ha hả. Lấy cái tốc độ này, trước khi An Lâm chém trúng cô ta, cô ta đã chém được hơn mười kiếm lên người An Lâm rồi.

Máu tươi vẩy ra.

Phần váy đen trước ngực Hắc Linh Xà đã bị rách một đường sâu hoắm, máu tươi vung vẫy ra ngoài.

Trên mặt Hắc Linh Xà đầy vẻ khó hiểu, lúc này cô ta chỉ biết ngớ người nhìn cô gái nhỏ vừa xuất hiện, nói bằng giọng đầy gian nan: "Đây... đây là cái quỷ gì thế?!"

Cô gái bĩu môi, dùng ngữ khí non nớt nhưng không kém phần khí phách nói: "Hừ, cô gặp qua con quỷ nào đáng yêu như bà đây chưa hả?"

Nói rồi cô bé chấp hai ngón tay lại thành kiếm, chém một đường về phía Hắc Linh Xà.

Keng...

Một tiếng kiếm chấn động vang lên.

"Xoẹt roẹt!" Chỗ Hắc Linh Xà bị kiếm Thắng Tà chém trúng, đột nhiên văng ra một lượng máu lớn.

Hoá ra một kiếm vừa nãy, không chỉ là một một kiếm mình thường, mà nó còn chôn mầm mòng kiếm khí vào trong người Hắc Linh Xà! Chỉ chờ giây phút nó mọc rễ nảy mầm, rồi nở ra đoá hoa máu xinh đẹp nhất!!

Toàn bộ các đại năng đều bàn tán xôn xao.

Vào lúc này, trên đại điện Vòm Trời.

Cô ta chỉ kịp để lại câu nói đó thì đã bị truyền tống ra ngoài, biến mất khỏi vùng trời này.

Giọng nói đầy vẻ không cam của Hắc Linh Xà quanh quẩn giữa không trung.

"Nỗi đau hôm nay tôi phải chịu, ngày sau tôi sẽ trả lại cho cậu gắp trăm lần!!"

"An Lâm... cậu chờ đó cho tôi!!"

"..." Hắc Linh Xà như bị chọc tức, khoé miệng chảy xuống một đường máu.

"An Lâm... cậu..."

"Cậu gian lận...!"

Hốc mắt cô gái ửng đỏ, tức chết được mà, những giọt nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt cô ta.

Mỗi lần đánh với An Lâm, cô đều thua thê thảm.

Ở thế giới nhỏ Phượng Hoàng, trứng phượng hoàng của cô bị An Lâm cướp đi. Ở trái đất, cô bị cái chiêu Hạch Đạn quyền quái quỷ do An Lâm tự nghĩ ra đánh cho quần áo tả tơi. Ở trong thế giới Càn Khôn Ngộ Đạo, cô lại bị An Lâm chém một kiếm nốc-ao...

An Lâm phát hiện vị ra bị đại lão của Thần Xà tộc này sắp bị mình chọc khóc, vội vàng nói thêm vào: "Không sao hết, sau này cô thua thêm mấy lần nữa là quen ngay ấy mà."

Hắc Linh Xà: "..."

Tiểu Tà: "..."

Hắn khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Tôi đã nói rồi mà, bảo cô đừng có đánh với tôi, không thì tôi sẽ không nể nang gì đâu. Cô xem đi, giờ có phải bị tôi giết trong một chiêu rồi không?"

An Lâm lập tức chuyển từ vẻ ngẩn ngơ sang vẻ bình tĩnh, dù trong lòng có cả đống câu hỏi, nhưng không ảnh hưởng tới việc hắn chắp hai tay ra sau lưng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Hai mắt Hắc Linh Xà hiện lên vẻ khó hiểu, dường như cô ta còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Thua? Tôi cứ thế đã thua rồi à?"

Vùng đất Càn Khôn Ngộ Đạo đã phán rằng Hắc Linh Xà bị nốc-ao.

Vầng sáng bảo vệ màu vàng bao phủ toàn thân Hắc Linh Xà.

Hầu hết các đại lão đang theo dõi các trận chiến khác, cũng đều tập trung nhìn sang màn hình của An Lâm.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cô gái nhỏ mặc đồ đen vừa xuất hiện, đã hoàn toàn đảo điên tưởng tượng của họ, gây tiếng vang thật lớn trong toàn bộ đại điện.

"Trời ạ, cô gái này từ đâu chui ra vậy?"

"Mợ ơi... sức mạnh đáng sợ quá, giết Hắc Linh Xà trong một chiêu luôn kìa."

"Mợ ơi, đúng là chuyện gì quái tới đâu cũng có thể xảy ra trên người An Lâm được hết."

"Mà mọi người có phát hiện không, cố bé kia tuy có hơi kì lạ, nhưng rất đáng yêu."

"Ồ, nghe anh nói vậy tôi mới phát hiện nhé, thật muốn nhéo mặt con bé một cái quá."

Cô gái nhỏ vừa xuất hiện, đã làm cả đại điện Vòm Trời ồn ào.

Thậm chí có không ít đại năng, đã đoán ra được thân phận của cô gái nhỏ đó, chỉ là không dám chắc lắm mà thôi.

Trên bàn tiệc của Thiên Kiếm tông.

Chu San ngớ ra nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.

"Tại sao lại thế... tại sao lại thế..."

Cảnh tưởng Hắc Linh Xà tra tấn An Lâm mà bà ta đang chờ mong, không hề xuất hiện mà ngược lại sự thật vừa diễn ra còn như tát cho bà ta một bàn tay!

Tra tấn? Làm gì có? Chỉ một chiêu, An Lâm đã chém nốc-ao Hắc Linh Xà!!

Liễu Minh Hiên nhìn cô gái nhỏ mặc đồ đen nọ, hít sâu một hơi, nói vô cùng chắc chắn: "Đây là kiếm linh! Tuyệt đối là thế, bội kiếm của An Lâm cũng sinh ra linh tính, vả lại còn là kiếm linh có đẳng cấp cực cao!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận