Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1302: Tiêu diệt cả đoàn một cách vô cùng đơn giản

"Giết ư! Lối đi này, chắc chắn là của hoàng tộc Thần Nông bọn tôi rồi!"

Một chàng trai trên người mặc chiếc áo màu xanh lam hét lớn, ba thành viên còn lại cũng theo đó hét to lên.

"Hoàng tộc Thần Nông là cái rắm gì chứ, Long Đình Đông Hải của tôi đây từ trước tới giờ không sợ gì hết!" Một người đàn ông với bộ dạng uy nghiêm, dáng vẻ trong hơi già nua, trên đầu có hai chiếc sừng cũng hét lớn, bốn thành viên Long Tộc theo sau cũng rống to, xong vào chém giết với đám người hoàng tộc Thần Nông.

Bọn họ có năm người, hoàng tộc Thần Nông có bốn người, phần thắng của bọn họ lớn hơn!

"Ồ, đây không phải là Ngao Mông đạo hữu sao?."

An Lâm nhìn thấy thủ lĩnh của đám người Long Đình kia thì cất tiếng chào hỏi.

Hắn nhìn thoáng qua năm người của Long Đình, Ngao Tiểu Vũ không tham gia hoạt động này, bốn người Phản Hư phía trước, một người Hóa Thần, Ngao Tinh Ngọc cũng có mặt.

Trong lòng An Lâm có chút căm tức.

"Là An Lâm, trong tay An Lâm có cây bàn đào!"

Bốn tên cường giả hoàng tộc Thần Nông đánh về phía An Lâm.

An Lâm không ngừng oán thầm, nhìn thấy vẻ mặt tham lam của Ngao Mông, liền biết là hắn không đổi được tính ăn phân, dứt khoát không thèm quan tâm đến hắn.

"Đánh hắn!"

Mặt của An Lâm đen ngòm luôn rối, tại sao ai cũng biết được trong tay mình có cây bàn đào?

Về phần cô gái nhỏ đứng canh An Lâm, dáng dấp rất đáng yêu, nhưng không có cây bàn đào đáng yêu, cho nên bọn họ chọn cách không để ý đến mục tiêu này.

Vì sao bọn họ đều có thể tập hợp đồng đội đến, còn đồng đội của mình giờ đang ở đâu?

Ngao Mông thấy thế tất nhiên không chịu yếu thế, lập tức hét lớn lên: "Mau lên, mau đoạt lấy An Lâm, tuyệt đối đừng để phí bảo vệ cây bàn đào của chúng ta bị bọn họ cướp mất!"

Còn phải giao bàn đào để làm phí bảo vệ? Coi tôi là tên ngốc hay gì?

Ngao Mông nhìn thấy An Lâm trước tiên là giật mình kêu lên, sau đó sắc mặt trở nên mừng như điên: "An Lâm đạo hữu, tôi có thể cảm giác được, tình trạng của cậu bây giờ rất kém. Chi bằng thế này đi, cậu đưa cây bàn đào trong nhẫn không gian cho tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu, phải biết, hoàng tộc Thần Nông rất hung hãn..."

"Ha ha ha... Cây bàn đào là của chúng ta."

Trong chốc lát, ánh kiếm hóa thành từng luồng tàn ảnh màu đen, máu tươi nở rộ như hoa!

Ngao Mông còn chưa có hành động gì, cường giả của hoàng tộc Thần Nông đã bắt đầu kích động.

Dáng dấp vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn của cô gái nhanh như chớp nhoáng, lưỡi kiếm như ác ma cắn người. Từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên! Tốc độ rất nhanh, kiếm thế quá kinh khủng, bọn họ dường như không hề có bất kì khả năng phản kháng nào!

Đám người Long Đình cùng hoàng tộc Thần Nông cứ vậy mà bổ nhào về phía An Lâm.

Tiểu Tà tất nhiên cũng sẽ không so đo tính toán mấy chuyện này làm gì, chỉ cười mỉm nhấc kiếm Thắng Tà lên đứng phía trước An Lâm, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

"Chiếc váy màu đen, chẳng lẽ là Hắc Linh Xà?"

"Đây... Đây là yêu nghiệt từ nơi nào tới?!"

Ngao Tinh Ngọc hoảng sợ nói: "Không đúng, tôi nhớ ra rồi, cô ta không phải là cô bé trong Thái Sơ Cổ Long Vực sao?"

Ngao Mông, Ngao Tinh Ngọc cùng một tên con trai của hoàng tộc Thần Nông khác, bọn họ là những tuyển thủ còn sót lại mà không bị chém cho văng kim quang bảo vệ ra, nhưng lúc này cũng đang bị thương nghiêm trọng, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía trước.

Mọi người vẫn đang hoài nghi.

Tốc độ của Tiểu Tà rất nhanh, khi cô quay trở về bên cạnh An Lâm, thì trước mặt của cô, chín tên cường giả đã chảy máu lên láng, có sáu tên còn bị đánh cho văng ra kim quang bảo vệ.

Ngao Tinh Ngọc còn chưa kịp hành động, một lưỡi kiếm màu đen đã xuất hiện trước mặt, hiện lên sự sắc bén đến kinh người

"Chạy mau!" Ngao Mông hô lớn một tiếng.

Lúc này, Tiểu Tà lại biến mất thêm lần nữa.

Bọn họ chẳng thể nào ngờ được, cô gái mà trước đó bọn họ còn xem nhẹ, lại biến thành sinh vật đáng sợ chỉ trong chớp mắt như vậy, thậm chí có thể giết chết bọn họ trong vòng một nốt nhạc, tình cảnh trái ngược thế này khiến mọi người cảm thấy rất hoang đường.

Ngao Mông cũng bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng, cô ta là kiếm linh đó!"

"Thế nhưng sao Kiếm Linh lại mạnh như vậy được?"

"Không phải là ở đây kiếm linh không thể hóa hình sao?"

"Kiếm thuật thật khủng khiếp, cô, cô rốt cuộc là ai?"

Mọi người lại hít vào một ngụm khí lạnh.

"Cái gì..."

Đối diện với những câu chất vấn của mọi người, Tiểu Tà chỉ nhíu sống mũi nhỏ, nói: "Hắc Linh Xà? Cô ta đã bị tôi chặt đứt rồi."

Dù sao hắn cũng là Phản Hư hậu kì, đệ nhất tiên kiếm của Long Đình, phản xạ rất nhanh chóng, lúc này hắn rút kiếm đánh về phía lưỡi kiếm đang xông về phía trước kia.

Nhưng lưỡi kiếm đen đang trên đường đánh tới, lại đột ngột phát sinh biến hóa hết sức kì lạ, giữa không gian méo mó, lưỡi kiếm cũng méo mó theo, kiếm của Ngao Tinh Ngọc cứ thế đâm xuyên qua kiếm Thắng Tà.

Không xong rồi! Ngao tinh Ngọc thầm kêu một không ổn, đang định nhanh chóng rút lui.

Nhưng kiếm Thắng Tà nhanh chóng biến thành vật thể thực, lập tức chém xuống một cái!

Xoẹt! Cơ thể của Ngao Tinh Ngọc lại bị chém thêm một kiếm nữa.

Lá chắn bảo vệ màu vàng khởi động trong chớp mắt.

Nếu là không có lá chắn bảo vệ, cơ thể của hắn có thể đã bị Tiểu Tà chém thành hai mảnh.

Chênh lệch thật sự quá lớn, căn bản là không cùng một đẳng cấp...

Tiểu Tà không có ý định ngừng lại, mũi chân nhân cơ hội đạp mạnh, cơ thể lao về phía Ngao Mông.

Hai người không chần chờ chút nào, đi vào bên trong loạn hoa đạo.

Tiểu Tà cũng cảm thấy là như thế này: "Chẳng trách, Long Đình cùng hoàng tộc Thần Nông lại đánh nhau, thì ra là có giới hạn số người..."

"Năm người loạn hoa đạo là ý nói chỉ có năm người có thể đi vào sao? Chấm sáng kia là biểu thị đã có một người đi vào?" An Lâm suy đoán nói.

Lối vào của con đường nhỏ, còn có sóng kết giới trận pháp lăn tăn, trên không trung lơ lửng năm cái chấm tròn, một cái trong đó đã phát sáng lên.

Khu đất trống này nối liền với sáu con đường hoa đào, con đường ngay phía trước, có mấy chữ do cánh hoa tạo thành, trên đó viết "Năm người loạn hoa đạo"..

" y..." An Lâm có chút lúng túng thả tay ra, ánh mắt nhìn về con đường phía trước.

"Tiểu Tà, giỏi lắm! Một đao một bạn nhỏ, thiên hạ vô địch đúng không?"

Tiểu Tà khẽ hừ một tiếng kiêu ngạo, rút kiếm lại nói: "Đi thôi."

"Ngao! An Lâm, đồ của cậu bật chế độ hack!" Ngao Mông không cam lòng rống lên tức giận.

"Dựa vào con gái mà thì coi anh hùng gì chứ? Ăn bám, đồ mặt trắng!" Ngao Tinh Ngọc cũng tức giận nói.

An Lâm nhìn hai người bên trong tấm chắn màu vàng, tỏ ra vô cùng vui vẻ, một tay ôm lấy Tiểu Tà vào trong ngực, cười nói: "Cô ấy là kiếm linh của tôi, có bản lĩnh cậu cũng đi bồi dưỡng được kiếm linh lợi hại thế này đi!"

Cái dáng vẻ không biết xấu hổ ấy, Ngao Mông bị chọc tức tới mức cả mũi cũng lệch hẳn sang một bên rồi.

Bọn họ còn chưa kịp nói tiếp, thì sức mạnh không gian đã di chuyển bọn họ rời xa thế giới này.

"Chậc chậc chậc, đối thủ không đỡ nổi một đòn." An Lâm làm vẻ mặt cao thủ cô đơn nói.

Tiểu Tà nằm trong ngực An Lâm vùng vẫy một lúc, dùng đôi mắt cá chết liếc xéo An Lâm một cái, mắt không chút biểu cảm nói: "Cậu ôm đủ chưa?"

An Lâm thấy cảnh tượng này, nhìn đến ngây người, không nhịn được vỗ tay lên.

Bốn người trong đám hoàng tộc Thần Nông bị tiêu diệt hết

Thân thủ của cô gái rất tinh quái, hóa thành từng tàn ảnh, tránh né được tất cả đòn tấn công của hắn mà không bị thương dù chỉ một cọng tóc, vọt tới trước mặt hắn, lại chém một kiếm xuống.

Người đàn ông mặc áo bào xanh, điên cuồng phóng ra vô số dây leo và gai độc đâm về phía cô gái áo đen.

Đoàn quân năm người của Long Đình Đông Hải đều bị tiêu diệt.

Một tiếng hét thảm thiết truyền đến.

Tâm trạng của Tiểu Tà là lão nương thiên hạ vô địch, còn phải sợ ai chứ.

Tâm trạng của An Lâm là Tiểu Tà nhà ta thiên hạ vô địch, còn phải sợ ai chứ.

Bọn họ đi vào loạn hoa đạo.

Vừa mới xuyên qua kết giới, cảnh tượng liền bắt đầu xuất hiện thay đổi, con đường trở nên như thật như ảo, sau đó giống như cây lớn đâm cành mọc lá, phân thanh vô số con đường chằng chịt khắp nơi.

Từ bầu trời truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng bay bổng.

"Khốn trận mạnh nhất, hoa bay tán loạn hoa che mắt người nhìn, khởi động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận