Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1304: Muốn tất cả đều bị xử không?

Trên gò đất có ba gốc cây bàn đào đứng sừng sững nơi đó phất phới đón gió.

Từng cây bàn đào hiện ra vầng sáng mờ nhạt, hơi lung lay theo gió, phần thân cây cũng đung đưa tới mê người, khiến người ta không nhịn được mà muốn lấy hết bọn chúng đem đi.

"Ồ? Lại có người mới đến đây?"

Một âm thanh mê hoặc như có như không đột nhiên truyền đến.

An Lâm xoay người, phát hiện một chàng trai có thân thể trắng sữa trong suốt, động tác như gió ngồi trên không trung nhìn về phía mình.

Hai con mắt của chàng trai đó giống như ngọn lửa màu xanh lam, cơ thể thấp thoáng như gió, chỉ lờ mờ nhìn thấy đường nét bóng dáng, còn có thể nhìn thấy bên trong cơ thể có những chiếc lá cùng những hạt cát đang không ngừng lắc lư theo gió.

Sinh vật kỳ quái này là Phong Hành Giả, siêu cao thủ cảnh giới Hợp Đạo của điện Sáng Thế!

"Đây là người đầu tiên không phải cao thủ cảnh giới Hợp Đạo, lại tới được đây đó." Một chàng trai khác hai tay cầm kiếm, dáng vẻ tuấn tú, gương mặt lộ nụ cười nói.

"An Lâm diện kiến các vị tiền bối."

Hắn nhìn rất kỹ, hình như cách đó không xa còn có một người đá vô cùng bình thường.

Bây giờ nhìn lại, các phương diện mà người này thể hiện ra, đều khiến ông vô cùng hài lòng!

Vốn dĩ hắn còn cho rằng, bản thân mình là người đầu tiên đến chỗ ba gốc cây bàn đào, nhưng thật không ngờ rằng, đã có rất nhiều đại lão đã ngồi xổm ở đây chờ sẵn.

"Tông chủ An Lâm quả nhiên là người tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, trước đó không lâu vẫn còn nằm quan tài, bây giờ lại là người dẫn đầu trong số tất cả những người tham gia hoạt động, đến được tận nơi này." Chu Húc Trạch cũng cất tiếng nói, ánh mắt hắn nhìn về phía An Lâm, mang theo sự khen ngợi và tán thành của những bậc trưởng bối.

Nói cách khác, trên sân ngoại trừ hắn ra, còn có tận bốn vị siêu cao thủ Hợp Đạo.

An Lâm nhìn về phía cách đó không xa, trong lòng lại nảy lên một nhịp.

Người đá đang im lặng ngẩng đầu nhìn lên trời, nếu không phải trên đầu nó có đôi mắt đen láy, không chừng cũng chẳng phát hiện ra nó là sinh vật sống.

Là người yêu của cháu ngoại, tất nhiên ông phải kiểm tra thật kỹ.

Tông chủ của Vạn Linh Tiên tông, Hiên Viên Luân, cũng đã đến đây rồi cơ à?

An Lâm bị cảnh tượng náo nhiệt xung quanh làm cho giật mình, nhanh chóng ổn định tâm thần, chủ động chào hỏi.

An Lâm thoáng giật mình, thì ra bốn vị lão đại này đứng ở ngoài là bởi vì không vào được.

An Lâm thân tàn nhưng chí không nhụt, dựa vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân, vượt qua tất cả cường giả cao thủ khác, đến điểm cuối, kỳ công sáng tạo ra một kỳ tích khó tin, điều này chẳng lẽ không khiến người ta cảm động và bái phục sao?

"Vậy phải làm sao bây giờ?" An Lâm hỏi lại.

An Lâm trước đó ở hội bàn đào đã từng gặp nó, Bội Luận Đại Đế của tộc Thạch Thông!

"Ngoài ba gốc cây bàn đào, có một cái bình chướng có năng lượng rất khủng khiếp, tôi không thể bào phá vỡ." Tiểu Tà cau mày, nói khẽ.

Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy vị đại lão đều biến đổi.

Cậu em của bố vợ tra hỏi, An Lâm tất nhiên phải khách khí trả lời.

Chu Húc Trạch vẫn giữ nụ cười thiện cảm, nhìn An Lâm thế nào cũng thấy rất vừa mắt, hỏi: "Kiếm linh của cậu rất đáng yêu, tôi có thể ôm kiếm linh của cậu một cái được không?"

An Lâm nhìn thoáng qua các lão đại xung quanh, trong lòng nghĩ chỉ sợ bọn họ cũng đang có ý nghĩ này?

An Lâm: "..."

"Cái nguồn năng lượng này đang rút đi từ từ như thủy triều, tôi nghĩ, nó sẽ trở nên yếu đi, đến khi ấy thì tôi có thể phá tan nó." Tiểu Tà tiếp tục nói.

Đây chính là cơ hội tốt để nịnh nọt cậu em của bố vợ, kết quả lại bị Tiểu Tà làm ra như thế, An Lâm như sắp muốn khóc, vội vàng lại nói xin lỗi với Chu Húc Trạch

Cuối cùng vẫn chậm một bước rồi..

Chu Húc Trạch: "..."

"Này, An Lâm tiểu hữu, cô gái kia nhìn rất thú vị, trước đây tôi chưa từng trông thấy cô ta, cô ta là kiếm linh à?" Chu Húc Trạch hơi tò mò hỏi thăm.

An Lâm nghe thấy vậy toàn thân run lên, đang định đưa tay che lấy miếng Tiểu Tà.

Tiểu Tà cười lạnh nói: "Cút!"

Một tiếng này "Cút" vang vọng khắp đất trời, kinh động cả không trung.

"Đây là kiếm linh của cháu, tên là Tiểu Tà. Cô ấy khá là lợi hại, có thể hoạt động độc lập đấy ạ." An Lâm cất lời giải thích.

"Vẫn cứ cảm thấy cô bé này càng ngày càng đáng yêu."

"Kiếm linh này e rằng rất mạnh."

"Cái này quả không đơn giản..."

Ngược lại Chu Húc Trạch rất dễ nói chuyện, còn cười rất vui vẻ, nói Tiểu Tà có cá tính, lâu lắm rồi mới có người mắng ông như vậy, ông lại cảm thấy khá thoải mái.

Tiểu Tà nghe thấy mấy câu này, càng thêm ghét bỏ cái dáng vẻ nho nhã của ông chú này...

Không lâu sau.

Rầm rầm rầm...

Kết giới của ba gốc cây đào đang khe khẽ rung lên, phóng ra những gợn sóng màu trắng lăn tăn, cũng ngày càng trở nên mỏng hơn.

Lúc này, cả đám người siêu cao thủ Hợp Đạo đều đề cao tinh thần canh chừng.

Sức mạnh của kết giới đang trở nên yếu đi rồi!

"Ha ha... Lát nữa, các người cũng đừng trách tôi, mọi người cứ tự dựa vào thực lực của mình đi." Hiên Viên Luân mỉm cười ôn hòa cất tiếng nói.

"An Lâm tiểu hữu, lát nữa cũng đừng trách tôi ra tay quá nặng nha, cậu muốn tham gia tranh đoạt, thì cũng phải chuẩn bị thật kỹ việc bị tôi đánh trọng thương khiến cậu bị loại đấy." Chu Húc Trạch vẫn mang vẻ mặt tươi cười, trong đôi mắt hé lộ ra sự tự tin tuyệt đối.

Tiểu Tà cầm kiếm Thắng Tà trong tay, nói: "Vậy ông ra chiêu trước đi, lên nào."

"Khẩu vị của cô cũng khá lớn đấy, cẩn thận lại khiến bản thân mình chết no." Chu Húc Trạch không nhịn được cười nói.

Sao lại có cảm giác như cuộc đối thoại của An Lâm và Tiểu Tà, đều đem việc có tiêu diệt bọn họ không làm đề tài bàn tán? An Lâm với kiếm linh này điên rồi sao?!

Mấy vị siêu cao thủ còn lại, biểu cảm trên mặt càng thêm kinh ngạc.

An Lâm bị cứng họng, không phản bác được.

"Chờ ư? Dù sao thì chờ một chút bọn họ cũng sẽ không khách khí với chúng ta. Đến lúc bọn họ không còn cách tranh đoạt cây bàn đào với chúng ta, thì sớm tiêu diệt hết bọn họ không phải tốt hơn sao?" Tiểu Tà hỏi ngược lại.

Xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Mấy vị cao thủ đưa mắt nhìn sang cô bé đứng bên cạnh An Lâm, gương mặt hiện lên đầy vẻ khó tin.

"Cô ta đang nói cái gì?"

"Khục khục... Cô ta nói muốn tiêu diệt chúng ta..."

"Ừm, An Lâm tiểu hữu, kiếm linh của cậu bề ngoài có hơi, ừm, ngây thơ rồi."

Chu Húc Trạch không nghĩ ra từ nào tốt hơn, đành phải dùng từ ngây thơ để hình dung về Tiểu Tà.

"Muốn tìm cái chết thì cứ xông tới đi." Phong Hành Giả nhìn Tiểu Tà với vẻ mặt coi thường.

Trong mắt hắn, An Lâm và Tiểu Tà đứng trước mặt này, chẳng qua đều là những sự tồn tại có vẻ thú vị mà thôi, không có chút sức uy hiếp nào đối với nó.

An Lâm cũng căng thẳng: "Làm gì mà lại khơi mào chiến đấu ở thời điểm này, không chờ một chút được sao?"

"An Lâm, trước tiên chúng ta phải loại trừ mấy cái trở ngại chướng mắt này đã."

Một giọng nói bá đạo lại non nớt đột nhiên vang lên.

Tất cả siêu cao thủ, đều trong thế trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Đại đế Bội Luận cũng trong tư thế ngửa mặt nhìn lên trời lấy lại tinh thần, quét mắt liếc nhìn xung quanh một cái, rồi cũng dồn toàn lực chú ý vào cây bàn đào.

Xét về tốc độ, xét về việc tranh cướp đồ vật, không ai hơn được hắn cả!

Phong Hành Giả không nói gì, hắn chỉ đang cao ngạo nhìn về phía ba gốc cây bàn đào.

Bình thường đối với kẻ địch, Tiểu Tà đều không nói hai lời, trực tiếp chiến đấu.

Nhưng Chu Húc Trạch lại là thân thích tương lai của An Lâm, cô đành nể mặt, nói mấy lời xã giao trước.

Chu Húc Trạch bị chọc cười, ngoắc ngón tay, nói: "Các người cùng lên đi, tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng."

An Lâm cười khoát tay áo: "Cháu không lên đâu."

Bây giờ vớ đại một người hắn cũng đánh không nổi, lên cái rắm gì mà lên chứ!

Ôm chặt lấy Tiểu Tà mới là điều đúng đắn nhất!

"Vèo!"

Mũi chân Tiểu Tà đạp trên mặt đất, khắp nơi vang lên tiếng nứt, cơ thể hóa thành tàn ảnh phóng tới Chu Húc Trạch, kiếm Thắng Tà như sấm chớp đen láy, rít lên rồi đâm về phía trái tim Chu Húc Trạch.

Rất nhanh!

Sắc mặt Chu Húc Trạch bỗng nhiên biến đổi, búng tay một cái về phía Tiểu Tà đang vọt tới.

Ầm ầm!

Chu Tước Thánh Hỏa màu trắng nổ tung lên.

Hỏa diễm vừa sáng lại thanh khiết hòa tan cả vùng đất trong phạm vi trăm mứt, đập nát mặt đất trong phạm vi hàng trăm mét. An Lâm ở phía xa xa liên tục lùi lại, suýt nữa bị dư chấn của đòn tấn công hất tung khỏi mặt đất.

Sức mạnh này, có thể đánh cho một người ở cảnh giới Dục Linh tan thành tro bụi!

Khóe miệng Chu Húc Trạch khẽ nhếch lên: "Thật ngại quá, cô gái nhỏ, thật không cẩn thận đã nặng tay rồi."

Thánh hỏa nóng rực khiến cho không khí cũng bị bóp méo, đột nhiên bị một đường kiếm đen kịt xé rách.

"Cái gì?!" Sắc mặt của Chu Húc Trạch thay đổi rõ ràng, đang muốn sử dụng thân pháp xê dịch.

Toàn thân Tiểu Tà được một lớp áo choàng năng lượng màu đen bao phủ, ngăn cản thánh hỏa xâm nhập, cứ thế phóng tới chỗ Chu Húc Trạch không chút kiêng dè, tốc độ không giảm chút nào, nhanh như sấm chớp.

Nhanh quá! Chu Húc Trạch căn bản không có cách nào né tránh, kiếm Thắng Tà cũng lao xuống vô tình!!

Xoạt!

Kiếm khí màu đen xẹt qua không trung, chém cho thánh hỏa đang thiêu đốt khắp nơi thành hai mảnh

Đi theo âm thanh xé rách của huyết nhục, màng chắn màu vàng cũng bộc phát ra.

Tiểu Tà phun ra một ngụm khí đục, thánh hỏa bị diệt hết, người đàn ông ngã lăn xuống đất.

"Người thứ nhất, giải quyết xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận