Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1306: Bắt con tin uy hiếp

Trên đại điện Thiên Khung.

Hình ảnh một mình Tiểu Tà liên tiếp đánh bại bốn vị đại năng siêu cấp Hợp Đạo, gây náo động lần nữa.

Vô số đại năng cường giả, dồn dập đưa mắt nhìn sang cô gái có dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, trên mặt là vẻ kinh ngạc khó nén.

"Thì ra trong hoạt động đoạt Bàn Đào này, kẻ đáng yêu nhất, mới là kẻ kinh khủng nhất."

"Xong đời rồi, tỷ lệ cướp được Bàn Đào lần này của tông môn ta là không rồi, cô gái kia đáng sợ như vậy, có người nào trong chúng ta đánh thắng được?"

"Kiếm Linh của An Lâm tông chủ kinh khủng như thế, chúng ta tố cáo được không?"

"Trước khi hỏi câu này, không bằng ngươi trao đổi với Chu San đạo hữu một chút trước đi?"

"... vậy quên đi."

Bọn họ cảm thấy nếu như có Kiếm Linh xịn như thế trong đời thì chỉ sợ là không còn tiếc nuối gì.

"Có thể vui vẻ ăn Bàn Đào một lần rồi, ha ha ha..."

Chu San xanh cả mặt, dáng vẻ thành công của đám người An Lâm vào giờ phút này giống như đang xòe tay ra kéo mạnh lấy trái tim của cô, cô vừa cảm thấy đau đớn vừa xấu hổ.

"Tuyệt vời quá, lần này anh An muốn đi ngược với trời rồi!"

Tức giận!!

Trong vùng trời Càn Khôn Ngộ Đạo.

Một đám đại năng vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ mà nhìn qua An Lâm.

"Vui ghê, lại đây, chúng ta cụng một ly!"

"Trong loại tình huống đó mà Kiếm Linh cũng có thể phát huy ra sức mạnh cỡ này..." Lông mày của Liễu Minh Hiên nhíu lại thật sâu, trên mặt giống như có vẻ khó hiểu.

Vì sao cái tên An Lâm này vừa đẹp trai vừa có tiền lại vừa có thực lực, mà còn có được Kiếm Linh xịn như thế chứ?

Thành viên của Tứ Cửu Tiên tông, reo hò vì tông chủ tuy thân tàn nhưng ý chí vẫn kiên cường.

"Tiểu Tà hay lắm!"

Nhưng những đệ tử còn lại của Thiên Kiếm tông lại ít hoặc nhiều có vẻ mặt hâm mộ và khát khao.

"Cô thật sự là quá tuyệt vời!"

Mọi người bắt đầu chúc mừng sớm.

Tiểu Tà trải qua cuộc chiến đấu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà, trở nên có mấy phần tái nhợt.

"Tàm tạm, vừa mới dùng sức quá mạnh, dùng sức mạnh mà cảnh giới Dục Linh vốn không nên dùng, cho nên bị một số phản phệ." Giọng điệu của Tiểu Tà lạnh lùng mà nói.

Bây giờ hắn còn không có sức mạnh để đùa giỡn Tiểu Tà.

An Lâm mang vẻ mặt nghiêm túc: "Cô cảm thấy cô có thể phá vỡ nó không? Không biết sau khi cưỡng ép phá vỡ kết giới thì có phải chịu hiệu quả phản phệ của nó không nữa?"

"Anh cút nhanh cho tôi!" Tiểu Tà nổi giận đùng đùng mà nói.

Đột nhiên có tiếng bạo động truyền từ phía sau rừng hoa đào đến.

An Lâm vội vàng đi qua hỏi han ân cần, xoa bụng bóp mặt.

Nương theo tiếng cành lá hoa đào đứt gãy và rơi xuống đất.

Răng rắc răng rắc...

Rầm rầm.

An Lâm hậm hực thu tay lại.

Tiểu Tà cầm kiếm chọc chọc kết giới trước mặt, nói: "Coi như có phản phệ, tôi chém hết những năng lượng phản phệ đó, không được sao?"

An Lâm không phản đối.

Tiểu Tà cầm kiếm khoa tay múa chân trước mặt kết giới một chút, đang muốn chém một kiếm xuống.

"Trạng thái của cô bây giờ thế nào, cảm giác cô có hơi không ổn." An Lâm hỏi.

Hai người tới phía trước kết giới bao bọc ba cây đào.

Tiểu Tà: "Cút!"

An Lâm có chút đau lòng: "Đến đây, để tôi sờ sờ..."

Một quái vật khổng lồ bắt đầu xuất hiện cách đó không xa.

Thân thể của nó là thân cây cực kỳ thô to, phái dưới là những cái rễ như vô số cái chân, đang nhanh chóng nhúc nhích, đầu nó có hai mắt màu vàng, trên nữa là tàng cây trổ lá xanh mơn mởn.

Con quái vật này chính là lão tổ Thần Đằng của giới Xuân Thần Thụ!

"Ha ha ha... An Lâm, nếu không muốn bạn bè của ngươi chịu tội, vậy thì cút ngay cho ta!"

Lão tổ THẦN ĐẰNG cười ha ha, hàng loạt nhánh cây màu xanh lục trên cây đang múa một cách linh hoạt.

Điểm mấu chốt nhất chính là, nhánh cây đang quấn quanh lấy Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn!!

Lão tổ Thần Đằng vốn định dùng hai người kia làm con tin, để đổi Bàn Đào trong tay Tứ Cửu Tiên tông, lại không nghĩ rằng, cướp lấy ba cây Bàn Đào trong rừng hoa đào thì có tác dụng lớn hơn.

Liễu Thiên Huyễn mở ra cặp mắt màu tím, gian nan mở miệng nói: "An Lâm, cậu đừng để ý đến bọn tôi, lấy cây Bàn Đào trước đi, cùng lắm thì bọn tôi cũng bị loại, không có vấn đề gì!"

Dù Hiên Viên Thành lộ vẻ thống khổ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý nói: "Đừng do dự, những cường giả phía sau sẽ lần lượt đến, chúng ta khó lắm mới cướp được tiên cơ, đừng lãng phí!"

Ở bàn tiệc của Thiên Kiếm tông.

"Đúng vậy, lúc đầu dựa vào sức mạnh Kiếm Linh của hắn, là có thể chiếm lấy Bàn Đào không chút khó khăn, chỉ sợ trong quá trình tranh đấu, lão tổ Thần Đằng thả ra độc tố, khiến hai người kia chịu tra tấn."

"An Lâm thật sự sẽ lui bước vì thành viên tông môn, chuyện này thật sự khiến ta bất ngờ."

"Suy nghĩ của đám đại lão thật khác biệt, thế mà cũng tính đến tình huống này."

"Ta đã nói là vì sao sau cuộc chiến, lão tổ Thần Đằng không trực tiếp khiến bọn họ bị loại, hoá ra là vì màn kịch này."

Biến cố này, khiến các đại năng ở đại điện Thiên Khung bất ngờ trở tay không kịp, một đợt không yên, một đợt lại lên, cực kỳ thỏa mãn tâm tình ăn dưa của nhóm quần chúng ăn dưa.

"An Lâm! Cậu đừng để ý đến bọn tôi! Cũng đâu phải tôi chưa từng chịu đau!" Hiên Viên Thành lớn tiếng nói.

Hắn không muốn trở thành gánh nặng của An Lâm hoặc là Tứ Cửu Tiên tông

"Lấy Bàn Đào đi, đau một chút có là gì, tôi muốn ăn Bàn Đào!" Liễu Thiên Huyễn cũng hét lớn.

An Lâm không nói gì, mà yên lặng dời bước chân, cách xa kết giới.

Tiểu Tà chần chờ một lát, vẫn đi theo.

"Đừng ra tay với bạn bè của ta, nếu không ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết." An Lâm nghiêm túc nói.

"Ha ha ha... Ngươi yên tâm, ta chỉ cần Bàn Đào." Lão tổ thần đằng hồi hộp, mấy bông hoa màu phấn hồng nở rộ trên nhánh cây, vô cùng vui mừng.

Ba cây Bàn Đào tự nhiên chui tới cửa!

Xem ra người thắng lớn nhất trong cướp Bàn Đào, không phải ai khác ngoài Xuân Thần Thụ giới.

An Lâm sẽ không vì Bàn Đào, để bạn bè của mình chịu tra tấn.

Trên thực tế, cũng đúng là như thế.

An Lâm bao che khuyết điểm có tiếng, chuyện trơ mắt nhìn thành viên trong tông môn bị tra tấn, nó không tin An Lâm làm được.

"Nhưng chất độc này, không gây hại nhiều đến sinh mạng, bởi vậy sẽ không phát động vòng bảo hộ kim quang..." Lão tổ Thần Đằng cười ha ha nói : "Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Bọn họ sẽ hết sức đau đớn, nói chính xác một chút, là đau đến không muốn sống!!"

"Ngươi chắc chắn muốn làm như thế sao? Ta sẽ thả ra một loại độc tố trong thân thể của bọn chúng,

Chu san thấy cảnh này thì cực kỳ vui.

Nhưng mà dáng vẻ kia của cô lại bị Liễu Minh Hiên trừng mắt liếc, thế là đành phải thu lại nụ cười trên mặt.

An Lâm lựa chọn dùng loại cách này để cứu Liễu Thiên Huyễn, cũng là cảnh Liễu Minh Hiên hi vọng nhìn thấy, đương nhiên Chu San không thể biểu hiện quá vui vẻ được.

Lão tổ Thần Đằng hừ hừ một bài ca dao không biết tên, chậm rãi đi tới kết giới.

Cây mây màu xanh vẫn quấn chặt lấy Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn, một cây gai độc lơ lửng ở cạnh cổ hai người, An Lâm vừa chuyển động, thì nó sẽ cắm mạnh vào.

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bay vào trong tai An Lâm...

Ngay sau đó, lại có một giọng nói truyền đến.

"Tiểu Tà, tôi có một suy nghĩ to gan..."

An Lâm vụng trộm truyền âm nói.

Hai mắt trong veo của Tiểu Tà nhìn về phía An Lâm, ra hiệu hắn nói tiếp.

An Lâm: "Như thế này rồi như thế, như vậy rồi như vậy."

Hai mắt của Tiểu Tà hơi sáng lên, khẽ gật đầu.

Ầm ầm!

Một tiếng vang long trời lở đất truyền đến.

Lão tổ Thần Đằng hét lớn một tiếng, cây mây trên đầy như trường đao màu xanh lục, chém xuống phái ngoài kết giới cực kỳ thô bạo, sau đó xé rách kết giới bằng cách cực kỳ bạo lực.

Ngay vào lúc lão tổ Thần Đằng xé rách kết giới.

"Ra tay!"

An Lâm và Tiểu Tà nhanh chóng bắt đầu chuyển động!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận