Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1307: Tiểu Tà đâm vào tim

Người An Lâm và Tiểu Tà khẽ chuyển động, lão tổ Thần Đằng phản ứng lại ngay.

"Muốn chết à!" Lão tổ Thần Đằng vừa kinh ngạc vừa tức giận, đang muốn cắm gai độc vào cổ Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn.

Bời vì thay đổi sự chú ý, và dao động cảm xúc kịch liệt, nó không phát hiện ở sau lưng nó, không khí vặn vẹo, một tinh linh xinh xắn đáng yêu bắt đầu xuất hiện.

Đầu ngón tay của cô gảy nhẹ, hai cái gai độc bị năng lượng đột nhiên xuất hiện làm vỡ nát.

Cũng trong nháy mắt đó, một ánh trắng màu lam uốn cong xuyên qua hư không, tạo thành gợn sóng trong không gian, lờ mờ có sức mạnh bước nhảy không gian, tốc độ nhanh đến doạ người.

"Xoạt!"

Cây mây quấn quanh Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn, bị vòng ánh trăng sắc bén chặt đứt ở bên ngoài.

Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn rơi xuống mặt đất từ trên cây, bởi vì độc tố gây tê liệt của lão tổ Thần Đằng, bọn họ xụi lơ cả người, chỉ có thể nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

"Nguy rồi!" Sắc mặt Đề Na thay đổi, khua cung Băng Kiếm Như Nguyệt, phút chốc khí lạnh khuếch tán trăm mét, làm đông vạn vật, phần lớn châm độc đều bị Hàn Lực làm đông.

Đúng lúc này, Tiểu Tà đã vọt tới trước mặt lão tổ Thần Đằng, kiếm Thắng Tà gào thét mà ra.

Đề Na cũng tiến tới bên cạnh Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân, cầm kiếm Băng Liên Tâm trong tay, vung ra từng đường ánh kiếm mạnh mẽ, chém hết những nhánh cây lao tới.

Đề Na giật nảy mình.

Nó hét lớn một tiếng, nhánh cây cả người cứ như từng con rắn độc phóng ra, đánh về phía mọi người.

Từng luồng mũi kiếm kinh khủng không chút lưu tình rơi vào trên người của nó, khiến chấ lỏng diệp lục của nó cũng tràn ra, Thụ Nhân bị dọa đến mức vội vàng lui nhanh.

Lúc này lão tổ Thần Đằng mới biết được, thì ra An Lâm và Tiểu Tà lựa chọn động thủ, là bởi vì có những cường giả khác ẩn núp trong tối!

"Ha ha ha... Bạn bè của các ngươi đã trúng châm độc của ta rồi, các ngươi không muốn để cô ta chịu đau đớn sống không bằng chết, thì phải nghe theo ta..."

Tô Thiển Vân thấy thế lập tức triệu hồi vòng ánh trăng, chặt đứt tất cả nhánh cây lao tới.

Đúng vậy, người vừa tới chính là Đề Na và Tô Thiển Vân của Tứ Cửu Tiên tông!

Nhưng vẫn có một con cá lọt lưới, một cây châm độc vùng vẫy trong Hàn Lực, cuối cùng thoát khỏi trói buộc của Hàn Lực, đâm mạnh vào cổ của Liễu Thiên Huyễn.

Nó hoàn toàn không nghĩ đến, đám người An Lâm sẽ lựa chọn hoàn toàn khác lúc trước.

Nhưng cô không có chú ý là mấy cây châm độc đen kịt, nằm ẩn trong những nhánh cây vỡ vụn, chúng dùng tốc độ cực nhanh đâm về phía Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn đang nằm trên mặt đất không có cách nào né tránh được!

Quả nhiên, tiếng kêu thảm thiết do đau đớn của Liễu Thiên Huyễn đã truyền đến, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn bắt đầu phát xanh, bàn tay thanh tú nắm chặt, tựa như đang chịu đau đớn cực lớn.

"A a a a..."

"Các ngươi muốn chết sao? Bạn bè đau đớn như vậy mà cũng mặc kệ à? Loại độc này chỉ có ta có thể trị!" Lão tổ Thần Đằng hô lớn.

"A...!"

Tiểu Tà vung ra một kiếm.

Tiểu Tà không để ý đến nó, mà đi thẳng tới trước mặt Liễu Thiên Huyễn.

Còn chưa có nói xong, Tiểu Tà để ngoài tai, đã vọt tới trước mặt lão tổ Thần Đằng lần nữa, ánh kiếm kinh khủng màu đen xông phá trời đất, trời đất bỗng nhiên tối sầm lại.

Sau đó, Liễu Thiên Huyễn đang đau đớn kêu to thì biết ý của cô: "Tôi đã hiểu... Cô chém cho tôi bị loại, sau đó kích hoạt hiệu quả vầng sáng vàng bảo vệ thân thể sao? Ý kiến hay, nhanh lên... Mau chém tôi..."

Lão tổ Thần Đằng thấy thế, trên mặt bắt đầu hiện ra nụ cười tàn nhẫn: "Xem đi, nếu như các ngươi còn không thu tay lại, ta sẽ..."

Hiên Viên Thành và Đề Na như tỉnh ngộ: "Thì ra là thế, vầng sáng vàng có tác dụng ngăn cản tổn thương, đương nhiên cũng có thể ngăn cản đau đớn, truyền tống ra đến bên ngoài thì còn có rất nhiều đại năng, chẳng lẽ còn không giải được độc của đại lão Đạo Chi Thể cấp mười sao?"

Hơi thở dồn dập, đổ mồ hôi ào ào.

Liễu Thiên Huyễn thật sự đau đến không chịu nổi, thân thể co ro,

"Chết đi!"

"Em gái Tiểu Tà, làm sao bây giờ a? Thuật trị liệu của tôi không có tác dụng với cô ấy!" Khuôn mặt nhỏ của Đề Na tràn đầy vẻ kinh hoảng, dùng thuật trị liệu mãnh liệt, nhưng Liễu Thiên Huyễn vẫn hết sức đau đớn mà kêu rên.

"Chém cô ta là xong." Tiểu Tà nói một cách thản nhiên.

Vừa dứt lời, Hiên Viên Thành và Đề Na đều mờ mịt một chút.

Thân thể của lão tổ Thần Đằng bị mũi kiếm xé rách.

"Điên rồi, các ngươi thật sự điên rồi, các ngươi căn bản không biết bây giờ cô gái kia đau đớn cỡ nào..." Lão tổ Thần Đằng mang vẻ mặt kinh sợ nhìn mọi người trước mặt.

Cuối cùng, lá chắn màu vàng bảo vệ thân thể xuất hiện.

Kiếm khí tàn phá bừa bãi, thân cây bị chém ra một cái lỗ to lớn.

Lúc này, Tiểu Tà đã dùng một kiếm đâm vào cánh tay của Liễu Thiên Huyễn.

"A... Cô... Cô đâm chỗ đó làm gì?" Liễu Thiên Huyễn kêu to lên.

"Cái này... Lệch quá mức rồi đúng không?" Tô Thiển Vân chậm rãi chạy đến, che miệng hoảng sợ nói.

Hiên Viên Thành cũng kinh ngạc: "Thế thì làm sao kích hoạt vầng sáng vàng, đâm vào tim ấy!"

Ngoài đại điện Thiên Khung.

Mặt Liễu Minh Hiên xạm lại nhìn hình ảnh trước mặt.

Các đệ tử còn lại của Thiên Kiếm tông cũng không dám nói chuyện, cũng mang vẻ mặt khẩn trương nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp kia, giống như cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tiếng kêu thảm thiết và nỗi đau đớn của Liễu Thiên Huyễn.

Dưới tình huống đau đớn như vậy, Kiếm Linh của An Lâm lại còn đâm cánh tay của cô ấy, chuyện này có ý gì? Nếu như không có một lời giải thích hợp lý, chỉ sợ tông chủ của bọn họ cũng sẽ bùng nổ.

Liễu Thiên Huyễn cũng muốn khóc, dưới tình huống thê thảm như thế, Kiếm Linh của An Lâm lại còn đâm cô bậy bạ, đây là chuyện còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả bỏ đá xuống giếng.

Trên vùng trời Càn Khôn Ngộ Đạo.

"Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như thế này, không đúng..."

Lão tổ Thần Đằng nhìn hình ảnh này, tự thấy nghi ngờ bản thân sâu sắc.

Trên đại trận trị liệu của đại điện Thiên Khung.

"Tự vả tới nhanh như gió lốc vậy..."

"Chẳng phải lão tổ Thần Đằng đã nói, ngoại trừ nó ra, không ai có thể giải độc này sao?"

Liễu Thiên Huyễn hét lên một tiếng, nhảy dựng lên như con cá lật người, ôm chặt lấy cô gái trước mặt, vui vẻ nói: "Cảm ơn cô, Tiểu Tà, cô thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi!!"

"A... Cô buông ra..." Tiểu Tà đang giãy giụa.

Liễu Thiên Huyễn sao mà buông tay, cô ngấp nghé Tiểu Tà đã lâu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội ôm một cái, loại cơ hội ngàn năm có một này, cô quyết không thể bỏ qua!!

Thân thể ấm áp mềm mại, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt kỳ lạ...

Cảm giác thật tốt quá!

Trên đại điện Thiên Khung, đám cường giả đại năng chẳng biết vì sao lại hơi ghen ghét Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Minh Hiên mỉm cười, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mọi người Tứ Cửu Tiên tông thấy cảnh này thì đều thở phào một hơi.

"Tiểu Tà thật giỏi, ngay cả độc của lão tổ Thần Đằng mà cũng giải được."

"Xong... Xong rồi?" Lúc này Liễu Thiên Huyễn mới lấy lại tinh thần, duỗi người một chút, vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà nói, "A! Tôi thật sự khỏe rồi, thật thần kỳ!!"

Tiểu Tà rút thanh kiếm đâm vào tay Liễu Thiên Huyễn ra, kiếm Thắng Tà biến từ màu trắng thuần sang đen nhánh lần nữa, cô thản nhiên nói: "Xong rồi."

Liễu Thiên Huyễn nhìn đến ngây dại, hoàn toàn quên đi đau đớn.

Kiếm trở nên thuần túy không tì vết, giống như là vật tốt đẹp thánh khiết nhất trên thế gian, khiến người ta nhìn tới mức hoa mắt mê mẩn, tự ti mặc cảm, không dám ra tay vấy bẩn.

Còn là màu trắng thuần khiết, không dính chút bụi bặm nào.

Nhưng cũng vào lúc này, kiếm Thắng Tà đột nhiên biến thành màu trắng.

"Tiểu Tà, cô là tuyệt nhất!" Tiểu Tà vừa mới trốn khỏi thủ đoạn hiểm độc của Liễu Thiên Huyễn, thì lại rơi vào anh vuốt ma quỷ của An Lâm.

Tiểu Tà diệt trừ độc tố của Liễu Thiên Huyễn, là do dùng chiêu thức thứ hai của Lăng Thiên Thắng Tà, Tịnh Hóa! Chém ra một kiếm, thì có thể lọc sạch tất cả hiệu ứng xấu của mục tiêu sinh linh!

"Tiếp theo, chúng ta đi nhổ cây Bàn Đào ra đi!" An Lâm đưa mắt nhìn sang cây Bàn Đào trong kết giới.

Mọi người không chần chờ nữa, cưỡng ép phá vỡ kết giới trở nên yếu ớt, nhổ tận gốc cây Bàn Đào, cất toàn bộ vào trong nhẫn không gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận