Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1309: Chia Bàn Đào nào! Chia Bàn Đào nào!

Câu trả lời này khiến An Lâm sững sờ hết ba giây.

Hắn vẫn chờ đợi các đồng bạn khen ngợi mình, kết quả người bọn họ khen lại là Tiểu Tà!

"Không đúng... tại sao lại là Tiểu Tà, người có công lao lớn nhất không phải là tôi sao? Tôi chính là chủ nhân của Tiểu Tà đó!" An Lâm dùng lý lẽ tranh luận.

"Tiểu Tà là Tiểu Tà, cậu là cậu, Tiểu Tà đã hóa hình thành công, cũng là một cơ thể sống độc lập rồi." Liễu Thiên Huyễn cười hì hì nói.

Ôm Tiểu Tà thích như vậy, bây giờ cô muốn tăng thêm nhiều hảo cảm, tranh thủ lần tiếp theo được ôm nữa.

Mọi người đồng thời gật đầu, rõ ràng rất đồng ý với quan điểm của Liễu Thiên Huyễn.

"Cho dù anh có một chút công lao, trong ba cây Bàn Đào, anh nhiều lắm là chiếm được công lao của nửa cây, Tiểu Tà chiếm hai cây rưỡi, vì vậy người có công lớn nhất chính là Tiểu Tà." Hứa Tiểu Lan cũng mở miệng nói.

Những lời này đã rất công bằng rồi, An Lâm đành phải tiếp nhận sự thật tàn khốc.

An Lâm điều hòa ý kiến của mọi người một chút nói: "Vậy thì một trăm quả Bàn Đào!"

Còn lại mười hai cổ động viên, mỗi người ba quả Bàn Đào.

"Thực ra hai trăm cũng không quá đáng lắm!"

An Lâm sáu mươi tư Bàn Đào, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân, Hiên Viên Thành, Liễu Thiên Huyễn đều được hai mươi Bàn Đào, Đề Na mười, Đại Bạch và Tiểu Sửu chỉ đơn giản tưới nước thì được năm Bàn Đào.

"Ít thì mấy chục."

Gia nhập Tứ Cửu Tiên Tông liền thu hoạch được niềm vui nhân đôi!!!

"Vậy nếu dựa theo những gì các cậu nói, Tiểu Tà sẽ được bao nhiêu quả Bàn Đào?"

Một màn này khiến cái đại năng xung quanh nhìn vào mà đỏ mắt.

"Nhiều thì trên một trăm!"

Hắn vuốt vuốt ấn đường, mở miệng hỏi.

Ngay sao đó, thành viên tham dự hoạt động được chiếu theo công lao chia Bàn Đào.

An Lâm tặng những Bàn Đào này là vì cảm ơn bọn họ khi ở trong hoạt động lúc Tứ Cửu Tiên Tông đối chọi với Thiên Kiếm Tông, bọn họ đứng ra làm chỗ dựa cho Tứ Cửu Tiên Tông, bây giờ mới đặc biệt gửi lại tạ lễ.

Các thành viên trong tông môn đều nhộn nhịp góp lời.

Thái độ này cũng rất rõ ràng, đi theo Tứ Cửu Tiên Tông là có thịt ăn!

Đến thành viên không tham gia hoạt động thế mà cũng được chia ba quả, thấy được mỗi một đại biểu phù hợp để tham dự đại hội Bàn Đào thì đều được chia ba quả Bàn Đào đó.

Ngoài ra, An Lâm còn tặng Vạn Linh Tiên Tông năm quả Bàn Đào, Chu Tước Tông năm quả Bàn Đào, Thần Thú Tông năm quả Bàn Đào, Liên Minh Tây Hải mười quả Bàn Đào, Thiên Kiếm Tông thì được một cái liếc mắt.

Đúng lúc này, kiếm Thắng Tà rung động.

Đề Na chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, ngón trỏ chọc chọc vào cằm mình dịu dàng nói: "Vì sao tôi nghe câu nói này quen tai vậy chứ?"

An Lâm: "..., cái kia, nhóc còn nhỏ thế, đâu cần nhiều Bàn Đào như vậy!"

Còn lại một trăm bốn mươi lăm quả Bàn Đào, cất vào kho vật tư của tông môn, dùng để khen thưởng những thành viên có cống hiến lớn đối với tông môn.

Giải thích xong, cô cầm trân quả trên bàn thả vào bên trong kiếm Thắng Tà, quả nhiên sau khi cảm nhận được không gian dạo động, đã không còn thấy tăm hơi.

Dù sao cũng đều là người một nhà, An Lâm cho cũng không cảm thấy đau lòng.

Vì sao kiếm Thắng Tà có thể trữ vật mà hắn lại không biết chứ?!

Hắn cảm thấy mình bị kiếm Thắng Tà vứt bỏ... rõ ràng hắn mới là chủ nhân mà!!!

An Lâm vô cùng ngạc nhiên nhìn cảnh tương trước mặt.

Sau khi chia xong Bàn Đào, An Lâm cảm thấy nhẹ nhõm nói: "Tiểu Tà còn nhỏ, như vậy đi, bây giờ tôi giúp nó bảo quản Bàn Đào."

Tiểu Tà vỗ vỗ thân kiếm của kiếm Thắng Tà nói: "Trong này có một không gian chứa đồ."

An Lâm kinh ngạc: "Vì sao tôi không biết?!"

"Đây là khả năng riêng của tôi, anh cho rằng A Miêu A Cẩu nào cũng mở được ra sao?" Tiểu Tà cười lạnh nói.

Mọi người: "..."

"Đừng giả ngu, Bàn Đào, lấy ra." Giọng nói của Tiểu Tà trong trẻo, vô cùng lạnh lùng.

"Sao nhóc lại đi ra vậy, Tiểu Tà, mau trở về, rất nhiều người đang nhòm ngó khuôn mặt của nhóc đó!" An Lâm nhìn thấy cảnh này liền thấp giọng cảnh cáo.

Một cô bé mặc váy đen xuất hiện trước mặt An Lâm, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vào An Lâm, vươn tay nhỏ trắng nõn ra.

Bất đắc dĩ, An Lâm đành phải ngoan ngoãn bỏ Bàn Đào ra ngoài, chứa vào bên trong kiếm Thắng Tà.

Tiểu Tà ngồi trên bàn tiệc, đắc ý gặm một quả Bàn Đào, cảm giác tươi giòn sảng khoái, năng lượng của linh quả nồng đậm đều được nó hưởng thụ liên miên, đôi mắt to nheo lại vô cùng đáng yêu.

"Ừm... thứ này ăn thật ngon..."

Liễu Thiên Huyễn rục rịch, cầm một quả Bàn Đào trong tay, thử dò xét hỏi: "Tiểu Tà, nơi này của chị còn có Bàn Đào, em cho chị ôm một cái, chị sẽ cho em Bàn Đào, được không?"

"Ha, ngu ngốc, tôi còn có chín chín quả đó, cút đi!" Tiểu Tà lập tức vô tình đáp lại Liễu Thiên Huyễn, từ chối giao dịch bẩn thỉu của Liễu Thiên Huyễn.

"Chị ơi, chị ơi, Tiểu Tà không đồng ý giao dịch, Tiểu Thiên em không thể chối từ! Chỉ cần chị cho em Bàn Đào, em có thể để chị ôm em đến thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn!" Tuyết Trảm Thiên khua khua cánh tay nhỏ, hai mắt tỏ vẻ ngây thơ nhìn Liễu Thiên Huyễn, nũng nịu nói.

Ngai vàng sủng vật đáng yêu nhất Tứ Cửu Tiên Tông của nó đang bị uy hiếp, Tuyết Trảm Thiên cảm thấy vô cùng nguy cơ, bắt đầu thể hiện để chứng tỏ sự tồn tại của mình.

"Cậu sao?" Liễu Thiên Huyễn liếc nhìn Tuyết Trảm Thiên một cái, cầm một quả nho ở trên bàn: "Cậu chỉ đáng giá một quả này thôi!"

Ầm ầm!

"Giao dịch gì?" An Lâm cảnh giác nói: "Giao dịch thể xác thì miễn bàn!"

"Không, tôi đến là làm một giao dịch với anh." Lâm Quân Quân thần thần bí bí nói.

An Lâm vuốt ve cái cằm gật đầu nói: "Được rồi, tôi đã hiểu, như vậy cô đến nơi này làm gì, sẽ không phải vì nói những thứ này với tôi chứ?"

"Sợ cái gì, các ngươi cũng không phải người ngoài, lại nói, tâm tư nhỏ này, mấy lão quái vật của các tông môn giới Cửu Châu sao lại không biết chứ, chúng ta làm việc của chúng ta, bọn họ làm việc của bọn họ, không quan trọng." Lâm Quân Quân vuốt tay cười nói.

"Cô công khai nói chuyện này cho chúng tôi như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao?" An Lâm hơi bội phục Lâm Quân Quân rồi.

Lời nói của Lâm Quân Quân khiến mấy người An Lâm sáng tỏ.

An Lâm nhìn vào khuôn mặt bầm dập của những người dự thi, cùng với những thành viên của các tông môn khác nhau thi thoảng nhìn nhau bắn ra tia lửa tung tóe, lộ ra vẻ ngạc nhiên nói: "Hoạt động tranh Bàn Đào này là thúc đẩy hài hòa và đoàn kết sao? Sao tôi lại nhìn thấy bọn họ sắp đánh nhau rồi?!"

Lúc này, một giọng nói trong suốt như nguồn suối trong chảy xuôi vang lên từ phía sau.

"Lời nói xã giao mà thôi, anh cho rằng thiên đình tổ chức đại hội Bàn Đào thật sự là để cho các đại tông môn đoàn kết với nhau sao?"

An Lâm quay người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trong sáng mặc áo choàng màu trắng đang đứng sau lưng mình.

"Thiếu nữ đưa tiền, nghe cô nói, đại hội Bàn Đào này còn có nguyên nhân khác sao?" An Lâm lộ ra vẻ mặt kinh hãi hỏi thăm.

Cô gái nghe thấy danh xưng này thì mặt đen lên: "Gọi tôi là Thiên Vũ tiên nữ!"

"Thiên Vũ tiên nữ!" An Lâm rất ngoan ngoãn đổi cách gọi.

"Thiên đình tổ chức đại hội Bàn Đào, một mặt là để mở rộng ảnh hưởng của thiên đình lên trên đại lục, một mặt khác, tất nhiên là gây ra một chút mâu thuẫn giữa các thế lực, tạo ra chút xung đột đó." Lâm Quân Quân vui cười hớn hở nói.

"Anh suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ giới Cửu Châu và Tứ Cửu Tiên Tông vô cùng hòa thuận, thậm chí đoàn kết với nhau, thế lực quá mức lớn mạnh, như vậy sẽ gây bất lợi cho thiên đình thống trị."

Thiên Đế đứng lên, mỉm cười nói: "Hoạt động tranh Bàn Đào đã kết thúc viên mãn, các thế lực lớn ở trong hoạt động lần này được giao lưu hữu hảo khiến tình cảm thân thiết hơn, thúc đẩy hài hòa và đoàn kết giữa các đại tông môn, tăng cao tình cảm giữa các thành viên trong tông môn..."

Tuy nhiên không ai thèm để ý đến nó.

Giây phút này Tuyết Trảm Thiên đã ý thức được mình đã bị thất sủng, lập tức gào khóc.

"Các ngươi là những người có mới nới cũ, thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, rõ ràng trước kia rất thích ôm tôi, hu hu hu..."

*Sinh không thể luyến: Từ mạng, ý chỉ còn sống mà không còn lưu luyến gì cả, cuộc sống đã không còn ý nghĩa.

Trong nháy mắt Tuyết Trảm Thiên như bị ngũ lôi đánh trúng, lập tức đánh mất tất cả tinh khí thần, sinh không thể luyến* mà nằm sấp ở trên bàn.

Lâm Quân Quân buồn bực vô cùng: "Ai mẹ nó muốn làm cái kia với anh chứ, nghĩ hay lắm!"

"Đó là giao dịch gì vậy?" An Lâm hỏi.

"Tôi có một tin tức nội bộ vô cùng quan trọng trong hoạt động tranh tài, một tin tức đổi hai bữa cơm của Trù thần, được không?" Lâm Quân Quân nói nhỏ.

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận