Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1314: Mùi vị tuyệt vời của Bàn Đào cấp tiên

Dường như lời nói giống nhau như đúc, đã từng xuất hiện ở trên đại hội Bàn Đào.

Lần trước, đại biểu của các thế lực cảm thấy An Lâm rất điên cuồng, nhưng rất xuất sắc.

Bọn họ biết, chỉ một hoạt động đầu tiên, Tứ Cửu Tiên Tông chiếm cứ một nửa giang sơn, thật ra cũng có thể tiếp nhận, có thực lực, cũng có may mắn.

Nhưng bây giờ, ở hoạt động thứ hai, Tứ Cửu Tiên Tông vẫn đoạt được một nửa thành quả của hoạt động, chiếm cứ một nửa giang sơn, đè ép chín mươi chín thế lực, điều này quả thật có chút kinh khủng.

An Lâm nói xong câu kia, cứ như vậy kiêu ngạo đứng ở trên đại hội Bàn Đào, đối mặt với mười đại năng Hợp Đạo siêu cấp cùng với gần hai nghìn đại năng Phản Hư Hóa Thần đang nhìn mình chăm chú, mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh.

Kiêu ngạo ngút ngàn đến bực này, lóa mắt như mặt trời đến bực này.

Người giống như Chu San luôn âm thầm ghen tị, đã bị một màn này hành cho thương tích đầy mình.

Lâm Quân Quân khẽ thở dài một hơi, cô cảm thấy hơi hối hận khi giao dịch với An Lâm rồi, tên này điên cuồng không có giới hạn.

Không có ai biết, tương lai An Lâm sẽ đạt được thành tựu cao đến nhường nào, duy nhất có thể khẳng định là, bây giờ hắn đã rất trâu bò, tương lai hắn sẽ còn trâu bò hơn!

Tuyết Trảm Thiên phấn khởi nhào về phía An Lâm: "Chủ nhân, người chính là tấm gương mà cả đời này tôi noi theo, vừa rồi phát biểu quá mức chấn động lòng người, sau khi tôi nghe xong, thể hồ quán đính*, tự nhiên hiểu ra, ngồi mà như muốn phi thăng, suýt nữa là lên trời rồi!"

Đại biểu của các thế lực không hề keo kiệt tiếng vỗ tay của mình, đều vỗ tay hoan hô. Đặc biệt là những đại biểu của các thế lực vừa giao dịch linh thạch hợp tác với An Lâm.

Cứ như vậy, An Lâm vô cùng bình tĩnh trở về chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Còn An Lâm ở đây nói chuyện, cũng chính là để nói cho những người khác, hắn chính là muốn lên trời, Tứ Cửu Tiên Tông của hắn chính là muốn lên trời!

"Cùng một câu nói, còn lợi hại hơn so với lần trước." Hứa Tiểu Lan cười nói: "Ngay cả em cũng bị khí chất bá đạo của anh khiến cho kinh sợ rồi!"

Rất nhiều đại biểu của các thế lực có thể cảm nhận được một trận sôi trào mãnh liệt, hào khí ngút trời từ trong vẻ mặt bình tĩnh của An Lâm.

*Thành ngữ tiếng Hoa, ý chỉ ý kiến cao minh có ý nghĩa dẫn dắt rất lớn.

Bầu không khí im lặng mất mấy giây, sau đó chính là tiếng vỗ tay vang dội như lũ quét biển động!

Nếu người bình thường làm màu, có thể người khác sẽ hỏi, tại sao ngươi không lên trời luôn đi?

Bây giờ vẫn còn tranh cãi với An Lâm, không phải là nghĩ không thông, mà chính là người ngu.

Hứa Tiểu Lan trợn tròn mắt: "Được rồi, phân chia trái cây trước đã."

Bọn họ kính nể An Lâm, cũng rất sùng bái An Lâm.

"Phân chia trái cây gì? Hai mươi người, không phải vừa đủ mỗi người một trái cây sao?" An Lâm hơi nghiêng đầu, vẻ mặt lộ ra khó hiểu nói.

Một bàn tay của An Lâm đánh bay Tuyết Trảm Thiên sang một bên, nhìn về phía cô gái áo xanh ở bên cạnh: "Tiểu Lan, cảm thấy lần này anh phát biểu như thế nào?"

"Ha ha ha đó là tất nhiên, đạo lữ của em sao có thể là người bình thường được? Tất nhiên phải là thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng rồi!" An Lâm đắc ý lên tận trời rồi.

Bạch Lăng tiếp tục nói: "Sau đó là Hứa Tiểu Lan một quả tiên đào, còn ba quả tiên đào, mười tám người chúng ta cùng chia, sau đó là bốn linh quả, chúng ta xung vào kho vật tư của tông môn."

"Tôi cảm thấy vẫn nên theo công lao mà phân chia đi." Bạch Lăng mở miệng nói: "Không thể nghi ngờ là An Lâm có công lao lớn nhất, hắn được hai quả tiên đào, mọi người có ý kiến gì không?"

Thiên Đế vừa nói xong, một màu trắng thánh khiết trên đại điện Thiên Khung đột nhiên xuất hiện ánh sáng, ánh sáng vô cùng mơ mộng chậm rãi phủ xuống, âm nhạc êm dịu cũng bắt đầu xuất hiện.

An Lâm: "..."

Bạch Lăng là thủ lĩnh của phòng thí nghiệm Tử Tinh, phân chia có thể nói là công bằng đến từng phân tử, tất nhiên mọi người đều đồng ý để cô phân chia.

"Không được, chủ nhân, ví dụ vô dụng giống như tôi, chính là không xứng có được đồ tốt như tiên đào." Tiểu Hồng nũng nịu mở miệng nói.

Bàn Đào vừa bỏ ra, một hương vị trái cây kỳ lạ của tiên đào bay ra, không cẩn thận hít vào một ngụm, khiến người ta có cảm gác tuyệt vời như đang trên mây.

Mỗi một quả Bàn Đào đều có màu hồng phơn phớt, giống như cô gái thẹn thùng ở giữa hoa đào tháng ba.

Ba quả Bàn Đào cấp tiên được bày lên bàn.

Thú sủng hiểu biết như vậy, hắn phải nói gì mới tốt đây?

An Lâm biết, bây giờ là lúc tự do hoạt động rồi.

Nên ăn một chút, nên uống một chút, cũng nên nhảy múa một chút.

Tứ Cửu Tiên Tông xem như là bên thắng lớn nhất lần này, không nhảy múa ca vũ giống với các thế lực khác, hoạt động mà bọn họ sắp triển khai là, thưởng thức Bàn Đào cấp tiên, mỗi thành viên trong tông môn đều có ăn!

Mọi người đều rất thoải mái lắc đầu.

"Tiếp theo là hoạt động thứ ba, vũ hội của đại hội Bàn Đào chính thức bắt đầu!"

Lúc này, Thiên Đế bắt đầu lên tiếng nói tiếp.

Phương thức phân phối của Bạch Lăng có thể nói là vô cùng hợp lý, tất cả mọi người đều không có một chút dị nghị nào.

Nghe nói người phàm ngửi một hơi hương vị của Bàn Đào cấp tiên, có thể hưởng thọ đến trăm năm!!!

Không chỉ có như vậy, bởi vì tiên đào có tiên khí nồng đậm phóng ra, còn phóng thích ra những làn khói trắng không ngừng bay quanh Bàn Đào, thánh khiết uy phong, vô cùng sống động, như hộ hoa sứ giả, không để cho người khác xâm phạm đến quả Bàn Đào cấp tiên này.

Bàn Đào như vậy, khiến người khác càng có ham muốn nếm thử!

Bạch Lăng duỗi ngón tay trắng nõn thon dài ra, hơi động một chút.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Vô số ánh cắt như hiện ra tạo thành như hình cái lưới nhỏ, trong nháy mắt cắt ba quả Bàn Đào thành mười tám phần bằng nhau.

Còn cắt ba hạt đào màu vàng óng ánh riêng ra ngoài.

"Hạt Bàn Đào chứa tinh hoa hệ mộc rất mạnh, có thể lấy để luyện đan." Bạch Lăng nói.

"Luyện đan giao cho tôi, tôi rất thành thạo." Hứa Tiểu Lan nhấc tay nói.

Cũng có mỹ nữ chủ động đến mời An Lâm nhảy múa, tuy nhiên đều bị An Lâm từ chối, đồng thời yên lặng thêm họ vào sổ đen.

Đến yến bàn của Tứ Cửu Tiên Tông, các thế lực chủ động đưa ra yêu cầu thành lập quan hệ tông môn hữu hảo còn nhiều hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Nếu không phải còn một số tông môn vẫn cố giữ mặt mũi, không bỏ được mặt mũi xuống mà đi xếp hàng, thì chỉ xếp hàng thôi cũng có thể xếp thành hai hàng dài rồi.

Sau đó chính là giai đoạn kết giao bạn bè.

Sau khi ăn xong Bàn Đào, những người của Tứ Cửu Tiên Tông cảm thấy cả người mềm nhũn, mỗi người đều năm trên ghế, linh quả bày trên bàn nhạt nhẽo vô vị như cơm trắng vậy.

Toàn bộ Tứ Cửu Tiên Tông hưởng phúc, mà bọn họ chỉ có thể ngắm nhìn.

Các lão đại khác nhìn thấy một màn này đều vô cùng ước ao ghen tị.

Bàn Đào như một con rồng xoa bóp khơi thông huyết dịch và kinh mạch trong cơ thể, đến khí hải cũng sôi trào, linh hồn cũng run rẩy.

"Thật thoải mái, anh cảm thấy như muốn lên trời rồi!" An Lâm kinh ngạc hô lên.

"Em cũng vậy..." Hứa Tiểu Lan ưm một tiếng, nói theo.

Rầm rầm.

Một cánh màu trắng xuất hiện phía sau hai người.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng nhau nắm tay, đằng không bay lên, dạo chơi nhảy múa trên không trung.

Hắc Linh Xà mới chuẩn bị ăn Bàn Đào, miễn cưỡng dừng lại động tác trong tay.

Cô ta tỏ vẻ mặt ghét bỏ: "Thật là xấu hổ."

Những người còn lại của Tứ Cửu Tiên Tông, sau khi ăn tiên đào, cũng lộ ra biểu hiện vô cùng sảng khoái, mặc dù không bay lên trời, nhưng cũng thật sự là một loại hưởng thụ cực hạn.

Đó là hương thơm mát cực hạn của Bàn Đào, ăn vào trong miệng, hương vị kéo dài không thôi, khiến người khác muốn ngừng mà không được, dần dần cảm thấy thăng hoa!

Trong nháy mắt, cảm giác thơm giòn mát mẻ thông suốt toàn cơ thể, đó là một loại cảm giác thoải mái không thể nói thành lời!

"Ực ực!" An Lâm cắn một miếng.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan thì lợi hại hơn, bọn họ ăn một quả Bàn Đào đầy đủ.

Miếng đào trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người, khiến mọi người không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Cứ như vậy, toàn bộ ba quả tiên đào đã được chia xong.

Lúc này còn muốn mời hắn nhảy múa, rõ ràng là muốn mượn đao giết người! Không có ý tốt!!!

Cứ như vậy, đại hội Bàn Đào ở bên trong tiếng cười đùa nhảy múa mà hạ màn.

Tất cả đều khôi phục lại quỹ đạo bình thường.

An Lâm suy nghĩ, hắn trốn học hai tháng rồi, cũng nên đi học thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận