Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1326: Hy vọng cuối cùng

Chắc chắn rằng trận chiến đấu giữa bộ tộc Phong Ma và các thầy trò sẽ nhanh chóng hạ màn kết thúc.

Nhưng các thầy trò cũng rất khó mà vui vẻ cho được, bởi vì bọn họ biết, trận chiến thật sự quyết định vận mệnh của Thiên Đình, không phải trận chiến của bọn họ, mà là trận chiến giữa Ngũ Đế và Phong Thiên Thần.

Có thể nói là Mệnh Duyên Kiếm Tiên chính là giáo viên hiểu rõ An Lâm nhất, hai mắt của hắn nhìn về phía An Lâm, không ngừng lóe ra hào quang kỳ lạ, như mây lại như sương, lại như trăng sáng ẩn sau mây, dần dần tỏa ra ánh sáng.

"Vận mệnh của cậu là kỳ dị nhất, ở tình huống bình thường tôi không thể bói ra mệnh số của cậu, nhưng mà lần này, bất kể tôi có suy luận như thế nào, kết quả của cậu đều là tử vong..."

Mặt Mệnh Duyên Kiếm Tiên lộ vẻ đau khổ, sau khi khựng người chỉ trong chốc lát, hắn lại lắc đầu: "Nhưng mà không nhất định, đây chỉ là tương lai mà tôi suy đoán mà thôi, không có ai có thể khiến tôi vẫn luôn cảm thấy có hi vọng như cậu cả."

Giờ phút này, ở chiến trường của Ngũ Đế.

Phong Thiên Thần lấy tư thế vô địch, lại đánh ngã Ngũ Đế liều chết đánh cược một lần nữa.

"Đúng là kẻ địch ngoan cố, khai phá Thần Đạo đến mức tận cùng, quả là khó trừ." Phong Thiên Thần đi từng bước về phía Thiên Đế máu tươi đầm đìa cách đó không xa.

Trái tim của tất cả tiên nhân đều thót lên tới cổ họng.

Dương Tiễn cầm Tam Xoa Thần Kích trong tay, ba con mắt trừng trừng, cắn răng, nhưng hoàn toàn không thể làm gì được: "Chẳng lẽ Thiên Đình ta thật sự phải bị hủy diệt tại đây ư?"

"Phải thì như thế nào, giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay thôi." Phong Thiên Thần bày ra vẻ mặt chẳng quan tâm, làn gió lưu chuyển trong tay ngưng tụ thành lưỡi dao kim sắc, muốn lấy đi tính mạng của Thiên Đế bằng một dao cuối cùng này.

Thiên Đế không chỉ đại diện cho chiến lực cao nhất của Thiên Đình, mà còn là trụ cột tinh thần là lãnh tụ chân chính vẫn luôn tồn tại cho đến nay của Thiên Đình, nếu như Thiên Đế ngã xuống, như vậy Thiên Đình còn là lúc trước Thiên Đình sao?

Thiên Đế vẫn không thể té xuống, một khi ông té xuống, Thiên Đình thật sự xong rồi!

Thân thể cố gắng chống chọi của Thiên Đế căn bản là không cách nào né tránh đao pháp nhanh như sấm đánh này.

Trên người Thiên Đế đã có mấy hốc máu nhìn thấy mà giật mình, Kim Nguyên Chiến Phong vẫn đang không ngừng phá hủy thân thể của ông.

Hằng Nga sâu kín thở dài một hơi, lơ đãng nhìn đến một nơi nào đó trong kết giới, đôi mắt đẹp hơi động một chút.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thần linh đi tới phía chính mình, kéo khóe miệng, cười nói: "Ha ha... Ngươi và Thiên Đạo vẫn có chênh lệch, nếu như Thiên Đạo muốn tiêu diệt ta, cần gì phải phiền toái như vậy, nói vậy ngươi ở nơi này, vẫn bị Thiên Đạo vô thức trấn áp trên phạm vi rất lớn, đúng không?"

Ông nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển kịch liệt. Cho dù toàn thân run rẩy, thần hồn tiêu hao cực độ, hơi thở uể oải đến cực điểm, song ông vẫn không hoàn toàn té xuống.

Bảy vị tiên nữ lại càng liều mạng tấn công kết giới, lớn tiếng gọi tên Thiên Đế.

Két!

Ngoài kết giới.

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.

"Chết đi." Một đao của Phong Thiên Thần rơi xuống.

Kình phong đánh tới, vẻ bóng đen từ trên trời giáng xuống, chém ở kim sắc Trường Đao dọc theo.

"Đây... Đây không phải là cái tên An Lâm kia sao?"

Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến cho Phong Thiên Thần hơi sững sờ.

Nhưng càng nhiều lại là bi quan.

Khu vực đại trận hộ giáo cấp bậc Hợp Đạo đã trải qua gia cố bị Thần Sơn vạn trượng rơi xuống đập tới, lập tức bị xé nứt ra thành một cái khe rộng hơn mười dặm!

"Đúng đấy, An Lâm nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn là cũng đánh nhau rất là lợi hại, đừng ủ rũ, chúng ta nên cổ vũ hắn!" Thiên Hiểu Tiên Nữ phụ họa nói.

Thần quang tỏa sáng khắp nơi, quỹ tích của lưỡi đao kim sắc bị lệch đi, rơi xuống bên cạnh Thiên Đế.

"Cổ vũ cho An Lâm ư?" Nghĩ đến đây, Lâm Quân Quân vốn là tràn đầy tuyệt vọng lại không nhịn được mà bật cười lên.

Bây giờ, các cô chẳng thể làm gì hết được, việc duy nhất các cô có thể làm chỉ có cổ vũ tinh thần cho An Lâm thôi.

Lúc này Lâm Quân Quân mới hồi hồn lại.

An Lâm rơi xuống mặt đất, ôm lấy Thiên Đế rút lui ra phía sau, cách chỗ cũ hơn một ngàn mét.

Sự đáng sợ của Phong Thiên Thần, đừng nói là Tiểu Chiến Thần của Thiên Đình, coi như là Dương Tiễn - Chiến Thần thật sự của Thiên Đình, chắc chắn cũng không phải là đối thủ, vốn dĩ hai bên đã không ở cùng một cấp bậc.

"Tại sao đã đến lúc này rồi mà anh còn muốn đứng ra, sao anh lại ngu ngốc thế hả?" Lâm Quân Quân mím cánh môi, một đôi mắt bao hàm hơi nước nhìn chàng trai không ngừng lui về phía sau kia, không thể nói rõ là trong lòng có loại cảm giác gì.

"Thất muội, không phải lúc này chúng ta nên cổ vũ cho An Lâm ư?" Thiên Thọ tiên nữ mặc một thân váy đỏ tựa như lửa đốt đột nhiên cất giọng nói.

Mặt các tiên nhân ngoài kết giới lại càng biến sắc, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Có tiên nhân nhìn bóng dáng áo trắng kia, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng.

"Hắn chính là cái tên Tiểu Chiến Thần của Thiên Đình kia ư?"

"Là An Lâm, thật sự là An Lâm! An Lâm ôm Thiên Đế chạy!"

Ở trong tương lai tràn đầy hắc ám, đột nhiên xuất hiện một chút tia sáng, khiến cô mừng rỡ.

Cứ như vậy, ở ngoài kết giới, truyền đến tiếng hò reo cổ vũ của bảy vị tiên nữ, giọng điệu ấy hoàn toàn không hợp với tình huống hiện tại của Thiên Đình.

An Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía bảy vị tiên nữ ngoài kết giới, hiểu ý cười một tiếng.

"Sao cậu lại đứng ra, cậu điên rồi sao?"

Thiên Đế bên cạnh An Lâm cố lấy sức lớn tiếng trách cứ.

Thực lực của An Lâm ra sao ông biết ẽo, mặc dù rất mạnh, nhưng vẫn kém hơn Ngũ Đế rất nhiều, và càng không cùng cấp bậc với Phong Thiên Thần, bây giờ đứng ra thì có khác gì muốn chết đâu?

"Tôi không đứng ra, bây giờ ngài đã chết rồi." An Lâm nói.

Thiên Đế: "..."

"Yên tâm đi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta." An Lâm đặt Thiên Đế ở bên cạnh nham thạch, đơn giản ném ra một cái thuật pháp hộ thể, liền xoay người đối diện với Phong Thiên Thần.

Xoạt!

Đám người Lâm Quân Quân lại càng khẩn trương đến mức cắn rách môi, nhưng vãn hồn nhiên không biết.

Rất nhiều tiên nhân thấy một màn như vậy thì đã không đành lòng nhìn nữa rồi.

Hai tròng mắt của Phong Thiên Thần ngưng tụ lại, không đi ngăn cản kiếm chiêu của An Lâm nữa, phong đao kim sắc trong tay đáng ra mũi nhọn, bổ lên đầu An Lâm.

"Thú vị, chém cánh tay của ta ư, dù sao cũng đã có màn chắn gió, ngăn cách hết thảy thương tổn, để ngươi chém một lần cũng chả sao..."

Nhưng Kiếm Thắng Tà lại đột nhiên thay đổi quỹ tích ở giữa không trung, chém tới cánh tay cầm đao của nó!

Trong lúc các Thiên Tiên đang hoang mang không dứt, cuối cùng thì An Lâm cũng đã bắt đầu chuyển động.

Đúng, An Lâm lựa chọn ra tay trước!

Loại đối chiến ở cấp bậc này, trong lúc kẻ địch còn chưa chuẩn bị xong, đoạt được tiên cơ tiến công trước, là chuyện quan trọng nhất.

Nguyên khí Hắc Minh!

Phong Dực!

Phong Kiếm!

Tốc độ của An Lâm tăng vọt tới đỉnh phong, trong nháy mắt cả người liền vọt tới trước mặt Phong Thiên Thần, vung kiếm Thắng Tà chém ra rồi một cái quỹ tích đoạt mệnh đen nhánh.

Phong Thiên Thần thấy An Lâm vung kiếm chém tới, tốc độ rất nhanh, nhưng đối với nó mà nói, thì vẫn rất chậm.

Đạo Đao của nó kịp thời chặn lại quỹ tích công kích của kiếm Thắng Tà.

"Không thể nào được, An Lâm mới chỉ là cảnh giới Hóa Thần, bàn về chiến lực, nhiều lắm cũng chỉ là Phản Hư đỉnh phong, Phong Thiên Thần đối với hắn có băn khoăn làm sao có thể băn khoăn về hắn..."

Các Thiên Tiên đột nhiên có suy đoán to gan.

"Hình như nó... hình như nó có điều băn khoăn với An Lâm?"

"Phong Thiên Thần đang làm cái gì vậy?"

Không khí trở nên khẩn trương, trong lúc bất chợt trở nên kỳ quái.

Giờ phút này trạng thái của Phong Thiên Thần rất kỳ quái. Nó không nóng lòng tiến công, ngược lại còn nhìn phong đao kim sắc trong tay, nghiêng một chút đầu, trên mặt như lộ ra vẻ khó hiểu.

Dưới ánh mắt dại ra của vô số tiên nhân, một cánh tay nắm Kim Đao vứt lên bầu trời.

Máu thịt chia lìa, máu trắng bắn ra, rơi trên hư không.

Cảnh tượng này như bị dừng hình.

Trong tấm hình, chàng trai áo trắng vẫn còn giữ nguyên tư thế xuất kiếm, mà cánh tay Phong Thiên Thần đã bị chém rớt một cách cực kỳ gọn gàng linh hoạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận