Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1327: Không cách nào bù được cách biệt về thực lực

"Trời ạ! Là tôi xuất hiện ảo giác ư?" Có tiên nhân lẩm bẩm tự hỏi.

Giọng của bảy vị tiên nữ cũng im bặt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

" Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ, An Lâm hắn... hắn chém đứt một cái cánh tay của Phong Thiên Thần?"

"Phòng ngự của Phong Thiên Thần, trừ Thiên Đế ra, bốn vị đại đế còn lại cũng không cách nào phá vỡ, An Lâm lại có thể phá được, này..."

Các tiên nhân cảm thấy vừa khiếp sợ vừa không thể tin nổi.

Trước mắt thì chuyện đã xảy ra, thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi, làm cho bọn họ nhất thời khó có thể phản ứng kịp. Nhưng bất kể có ngạc nhiên như thế nào, quả thật là có một ngọn lửa nào đó vẫn bùng lên trong lòng bọn họ.

Cùng lúc ấy, trên chiến trường của bộ tộc Phong Ma.

Một số thầy trò nhìn về phía chiến trường ở đàng xa, bắt đầu hoan hô lên.

Hứa Tiểu Lan biến một tên Phong Ma áo bào tím cuối cùng thành tro tàn, lúc này mới đưa mắt nhìn sang phương xa, nơi đó có một chàng trai được muôn vàn người dõi theo, hắn đang tham gia trận chiến đấu mấu chốt nhất...

Quả nhiên, kiếm Thắng Tà có thể phá lực lượng phòng hộ của vỡ núi tuyết, thì cũng có thể phá vỡ phòng hộ của Phong Thiên Thần.

"Chúng ta bên này cũng nên cố gắng lên, giết chết toàn bộ Phong Ma tộc!"

Đối với những người đứng xem mà nói, cảnh tượng này là cực kỳ khủng khiếp, ngay cả Ngũ Đại Đế cũng cũng không thể không sửng sốt nhìn đến sững người. Nhưng trên mặt An Lâm không có chút đắc ý nào, trái lại còn len lén thở phào nhẹ nhõm.

"Thật sự là đẹp trai xuất sắc luôn!"

Bây giờ Phong Thiên Thần đã đứt một cánh tay, khoảng cách gần như vậy, chắc chắn là nó không kịp ngăn cản!

"Thần An uy vũ!"

Phong Thiên Thần này, hắn có thể giết!!

"Tôi đã nói rồi, bạn học An Lâm là nhân vật truyện kỳ số một của trường học chúng ta, truyền kỳ của hắn chắc chắn sẽ tiếp tục kéo dài."

"Học trưởng An Lâm vô địch!"

Cánh tay của Phong Thiên Thần bị An Lâm chặt đứt chỉ bằng một kiếm.

Nhưng vào lúc này.

Trận chiến đấu giữa các thầy trò và Phong Ma tộc vẫn đang tiếp tục, các thầy trò dâng cao tinh thần, xem xét thấy dấu hiệu thất bại của Phong Ma tộc đã xuất hiện, chết hơn một nửa, hiển nhiên là đã sắp đến bên bờ sụp đổ.

Kim Nguyên Chiến Phong được nắm chặt trong cái cánh tay bị chém đứt văng lên bầu trời kia lại chợt ngưng tụ ra phong đao, đột nhiên xuyên thẳng qua cả một vùng đất tựa như một luồng kim quang!

An Lâm đạp mạnh bước chân, thân thể nghiêng về phía trước, sử dụng Phong Kiếm một lần nữa, một nhát kiếm tựa như một tia chớp đen kịt, cắt lên cổ Phong Thiên Thần.

Hô hấp của mọi người cũng như đều ngừng lại, giữa trời đất chỉ còn lại một kiếm này.

"Tí tách, tí tách..."

Bao gồm cả An Lâm.

"An Lâm!"

Kim quang rơi xuống, nham thạch băng liệt, xỏ xuyên qua rồi cả đại lục lơ lửng.

Đám thú sủng Tuyết Trảm Thiên và Đại Bạch thì càng lớn tiến gọi tên chủ nhân.

Ầm!

Phong Thiên Thần nắm chặt mũi kiếm Thắng Tà, trên mặt hiện lên vẻ tò mò hiếm có: "Vũ khí của ngươi rất đặc biệt, tại sao ngươi có thể phá vỡ lực lượng quyền hành của gió của ta?"

Trận chiến đấu đảo ngược quá nhanh, khó khăn lắm mới dấy lên được hi vọng, nhưng bây giờ lại cứ như thể sắp bị dập tắt.

Hứa Tiểu Lan nhìn về phía An Lâm, nắm chặt Long Tước trong tay.

Hết thảy đều xảy ra quá là nhanh, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng.

"Hãy cố chịu đựng!"

Ngoài kết giới, các tiên nhân thấy thế trái tim đều sắp nhảy thót lên tới cổ họng.

Bảy vị tiên nữ thì đều lập tức che miệng kinh hô.

Thời điểm mọi người nhìn lại lần nữa, thân thể An Lâm vẫn duy trì tư thế nghiêng về phía trước, kiếm Thắng Tà trong tay hắn đã bị một tay khác của Phong Thiên Thần túm chặt.

Thân thể An Lâm thoáng lung lay, không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra lồng ngực An Lâm đã bị xỏ xuyên qua thành cái lỗ lớn cỡ một nắm tay, máu tươi nhuộm đỏ cả đạo bào màu trắng.

Máu tươi nhỏ khắp mặt đất, lập tức đổ máu đầm đìa.

An Lâm cắn răng, hai tròng mắt gần như dâng lên sự tức giận như lửa.

Trong lúc bất chợt, một con mắt kim sắc xuất hiện ở trên trán của hắn.

Kim sắc dao động khuếch tán ra khắp thiên địa.

Thuật Thần Tham!

An Lâm muốn cướp đoạt năng lực của Phong Thiên Thần!

Trong nháy mắt tiếp theo, một luồng lực lượng mênh mông vô cực bỗng nhiên đánh thẳng vào đầu óc của hắn, giống như một hạt bụi đối mặt với cả đất trời, trông cực kỳ nhỏ bé yếu ớt.

Căn bản là hắn không thể thừa nhận loại lực lượng kia, nỗi đau đớn không cách nào hình dung lan khắp toàn thân trong nháy mắt.

"A...!"

An Lâm ôm đầu hét lên thảm thiết, thuật Thần Tham bị hủy trong nháy mắt.

Một khi thua, các bạn học và thầy cô, bạn tốt, thú sủng, Tiểu Lan đều sẽ phải chết ở chỗ này.

An Lâm thở hổn hển kịch liệt, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, rõ ràng đã không nhịn được, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ đang không ngừng nhắc nhở chính mình: Mình không thể ngã xuống, mình tuyệt đối không thể ngã xuống!

"Thật ra, theo lý mà nói, thì thân thể của ngươi đã sớm không thể chống chọi được nữa rồi, tại sao người còn chưa gục ngã vậy?" Phong Thiên Thần nhìn An Lâm chống hai tay chạm đất mặt, gắng gượng không muốn nằm xuống, trong tay lại có thêm một thanh phong đao kim sắc.

"Nói không ra lời sao? Cũng đúng, bây giờ thần thể của ngươi đã bị hao tổn đến trên chín mươi chín phần trăm, muốn nói chuyện thì vẫn có chút khó khăn."

"Ngươi rất thú vị, có hơi thở tương tự với ta, có năng lực kỳ quái, còn có thực lực thương tổn được cả ta, rốt cuộc thì ngươi là ai?" Phong Thiên Thần đi từng bước về phía An Lâm đã biến thành huyết nhân.

Nhưng lúc ở giữa không trung, hăn đã cố gắng xoay người dùng hai tay chống xuống mặt đất.

Thuật Tà Kiếm, thức cuối cùng, Vĩnh Dạ!!

Hắc ám bắt đầu khởi động, kiếm quang sắc bén vô cực dường như muốn khiến thế giới chìm trong hắc ám vĩnh hằng, cắn nuốt lực lượng, cắn nuốt hư không, cắn nuốt quy tắc, cắn nuốt hết thảy!

Phương thức công kích Vĩnh Dạ rất giống với đại trận Thôn Thiên của Trường Sinh Đại Đế, nhưng Vĩnh Dạ còn có thể chém ra lực lượng quy tắc của đất trời, đủ để uy hiếp được lực lượng của Phong Thiên Thần!

"Mở Thiên Mạch." Vòng thần trên đầu Phong Thiên Thần tỏa ra thần quang rực rỡ, trên thân thể trắng noãn đột nhiên xuất hiện kinh mạch có thể thấy được rõ ràng, khí thế điên cuồng tăng vọt, giống như cả vòm trời cũng đang tức giận, ngay cả thần khí lĩnh vực hắc ám cũng bị hơi thở khủng bố phá hỏng.

Nó cứ thế tung ra một quyền.

"Rầm rầm!"

Một kích kiếm trảm Vĩnh Dạ không thể nhìn thấy kia của An Lâm đột nhiên nổ tung, sau đó bị phong lực quỷ dị cắt giảm, sau đó biến mất!

Không chỉ có như thế, mũi nhọn màu trắng theo lực lượng cắt xé tuyệt đối khiến lĩnh vực thần khí tan tành, sau đó phất tới thân thể An Lâm.

Chỉ một thoáng, thân thể An Lâm đã bị cắt thành trên trăm vết máu nhìn thấy mà giật mình. Máu tươi phun trào, toàn thân như huyết nhân, rơi thẳng xuống mặt đất.

Hắn đột nhiên bắt tay về phía Phong Thiên Thần. Thân thể An Lâm hóa thành hắc ám, xuất hiện ở một địa phương khác, đồng thời vung chém ra kiếm thức có uy thế mạnh nhất.

Lĩnh vực thần khí, mở!

Hai mắt An Lâm đầy máu, mạnh mẽ hít một hơi, kiếm Thắng Tà trong tay hắn đột nhiên tỏa ra thần quang bao phủ cả đất trời, che kín mọi tia sáng, hóa thành một màu đen kịt.

Dưới tiếng gào thét đầy đau đớn của An Lâm, Phong Thiên Thần nhếch miệng cười: "Ngươi không biết, ta chính là trời sao? Đoạt lực lượng của trời ư? Bằng một con kiến hôi như ngươi, có phải là ngươi đã quá ảo tưởng rồi không?"

Cánh tay bị chặt đứt của nó lại được ngưng tụ ra thêm lần nữa, túm lấy cổ An Lâm, sức lực khủng khiếp khiến cho thân thể Chiến Thần của An Lâm cũng không chịu nổi, tại cổ phát ra tiếng xương cốt gãy lìa.

Đôi mắt vàng kim của Phong Thiên Thần không ngừng lóe lên, ngạc nhiên nói: "Thật sự rất là thú vị, ngươi còn muốn cướp đoạt năng lực của ta..."

Mình tuyệt đối không thể thua!

"Quên đi, giết ngươi, rồi lại lấy kiếm của ngươi từ từ nghiên cứu."

"Chết đi."

"An Lâm!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận