Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1333: Phúc lợi của Thiên Đình

An Lâm đẩy cánh cửa của Thiên Đế Các ra.

Cảnh tượng bên trong hơi nằm ngoài dự liệu của hắn.

Không có những trang trí cực kỳ bá đạo, không có khung cảnh ngập tràn tiên khí.

Chỉ có mỗi một không gian màu trắng đơn thuần, cùng mấy cái bàn và mấy cái ghế.

Năm vị lão đại chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến cả đại lục chấn động cứ như thế này ngồi trên bàn, cắn hạt dưa và trò chuyện với nhau, sau khi nhìn thấy An Lâm thì cùng không hẹn mà xoay người lại, hữu hảo vẫy vẫy tay.

"An Lâm tiểu hữu, mau lại đây nào."

"Hoan nghênh chiến thần của Thiên Đình chúng ta."

"An Lâm đạo hữu, mau tới đây uống trà, cho cậu nếm thử trà tiên của tôi này."

Trừ cái này ra, trong đó còn mơ hồ ẩn chứa cả một loại ý cảnh của trà, khiến lúc An Lâm nếm thử liền có cảm giác như đưa bản thân mình vào tiên cảnh như tranh vẽ.

Thậm chí An Lâm còn cảm nhận được cả một con hồ ly trắng với bộ lông mềm như nhung đang khẽ cọ cọ trong ngực hắn, xúc cảm mềm mại mịn màng ấy cũng không phải giả.

Về phần Thiên Đế ấy hả, vậy còn quen thuộc hơn nữa, vị Thiên Đế bá đạo này đã cứu hắn rất nhiều lần, hắn cũng từng hố con gái Thiên Đế không ít tiền, tóm lại thì chính là đều có cảm tình cả.

Đây không phải là ảo cảnh mà chính là ý cảnh có cảm giác vô cùng chân thực

Thật ra thì mấy vị đại đế này đều từng có quen biết với hắn.

Thanh Hoa Đại Đế khẽ vuốt chòm râu dài trắng như tuyết, cười ha ha một tiếng, sau đó nói: "Sau khi tôi trở về từ cõi chết thì cũng coi như thấy rõ hết thảy, đồ tốt cứ để đó mà không dùng thì chính là đồ ngốc! Nếu như ngày đó tôi thật sự chết đi, vậy chẳng phải những thứ đồ tốt trên người mà chưa kịp sử dụng cũng liền mất luôn rồi sao?"

Mấy vị đại đế đều chào hỏi cực kỳ nhiệt tình.

Thấy mặt An Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, Thiên Đế liền chỉ vào ấm trà tinh xảo, cười nói: "Cậu cũng đừng có xem thường trà do Thanh Hoa pha, trong bình trà này chính là lá trà cấp tiên được lấy từ lá Bắc Mộng Tiên Linh, qua nhiều khâu chế biến rồi mới chế được thành như thế này đấy..."

Trường Sinh Đại Đế đã cho hắn một cái đĩa bát quái, Thanh Hoa Đại Đế thì từng nếm thử đồ ăn được làm từ cái chảo của hắn trong cuộc thi tranh chức danh Thần bếp, Thiên Hoàng Đại Đế giúp hắn đánh thắng Lạp Đăng trong trận chiến tại vùng đất Hắc Trạch rộng lớn, và hắn từng đánh Tử Vi Đại Đế ở trong tháp Tiên Linh.

An Lâm cũng không khách khí mà tùy tùy tiện tiện ngồi vào một cái ghế trong số đó.

Cả không gian thuần một màu trắng xung quanh trong nháy mắt liền biến thành thế giới có chim hót hoa nở.

Sau khi Thanh Hoa Đại Đế nói xong liền khoan khoái nhấp một ngụm trà, vui vẻ hài lòng hệt như thần tiên vậy

"Hà... Trà này ngon thật!" An Lâm khẽ nhấp một ngụm trà do Thanh Hoa Đại Đế pha, cảm thấy rất ngon, hơn nữa còn cảm thấy được toàn thân thoải mái dễ chịu, nâng cao tinh thần, bay bay như muốn lên tiên.

À không, ông ta vốn là thần tiên mà.

Lúc này thì An Lâm thật sự kinh ngạc lắm rồi: "Dùng nguyên liệu cấp tiên để pha trà? Đúng là đời sống xa xỉ!"

"Đồ tốt ấy mà, chính là thứ phải dùng, cho nên mới được gọi là đồ chứ! Nguyên liệu cấp tiên và một cục gạch bình thường thì có gì khác biệt đâu?"

Má nó chứ, chỉ có mỗi việc chúng tôi cảm tạ ơn cứu mạng của cậu mà cậu cũng đã lôi lên thành mức cứu vãn toàn bộ dân chúng rồi hả? Lại còn nói là không có gì đáng để khen ngợi và cảm kích...

"Thanh Hoa tiền bối đừng nói như vậy, những gì tôi làm cũng không có gì đáng để khen ngợi hay cảm kích đâu, chỉ là vì cứu cánh thầy trò, cứu cánh Thiên Đình, cứu vãn toàn bộ dân chúng mà thôi." An Lâm nhanh chóng khách khí nói.

Lời nói của Thiên Đế âm vang có lực, khiến An Lâm sửng sốt mất một lúc.

Hắn cảm thấy có vẻ như trong nhẫn không gian của mình có quá nhiều đồ tốt mà chưa được sử dụng...

"Đúng rồi, vị Chiến thần tiền nhiệm - Nhị Lang Thần Dương Tiên kia thì sao?" An Lâm lại hỏi.

Lời Thanh Hoa Đại Đế nói khiến An Lâm chìm vào trong im lặng suy ngẫm.

Nếu như không có sức mạnh nổ tung của hệ thống, bàn về vấn đề đánh nhau thì hắn cảm thấy mình không thể đọ lại Nhị Lang Thần được.

An Lâm cười hề hề một lúc, hiếm lắm mới có lúc thấy chột dạ.

"Thì cậu ra không làm chiến thần nữa thôi, chức vị chiến thần của Thiên Đình chỉ có thể do tiên nhân biết đánh nhau nhất ở dưới quyền của năm đế vương đảm nhiệm, rõ ràng cậu biết đánh hơn cậu ta, về điểm này cậu ta vẫn luôn cực kỳ bội phục cậu, cũng nhường lại danh hiệu này trong sự tâm phục khẩu phục." Thiên Đế cười nói.

"Ha ha, lại phải nói thêm, cái bộ xương già như lão đây còn có thể sống sót được cũng phải cảm tạ An Lâm tiểu hữu thật tốt mới phải." Thanh Hoa Đại Đế vuốt râu thời dài, quay đầu nhìn An Lâm, trên mặt là nụ cười cảm kích.

Đã nói là đến đây để bàn về chuyện của Phong Thiên Thần mà, sao lại biến thành cục phúc lợi rồi hở?

Nhưng mà loại phúc lời này, he he he... hắn rất thích đấy!

"Cuối cùng tôi cũng là Chiến thần Thiên Đình rồi, không nghĩ tới cái ngày này lại tới nhanh như vậy..." Đột nhiên An Lâm cảm thấy hơi xúc động.

Trong lúc lơ đãng, vẻ mặt năm vị đại đế đều khẽ giật giật.

"Vì thế nên, sau khi mấy người chúng tôi bàn bạc quyết định xong xuôi, thì cậu đều có quyền tiến vào tất cả những bí cảnh trong Thiên Đình. Đồng thời cũng ban cho cậu danh hiệu Chiến thần của Thiên Đình! Ngoài ra, chúng tôi còn có một món quà lớn tặng cho cậu!"

"À... ha ha..." Thiên Đế nở nụ cười ngượng nghịu nhưng không hề mất lễ nghi, sau đó nói: "Biểu hiện của An Lâm tiểu hữu trong trận chiến kia, có thể nói là đã khiến cho chúng tôi đều kinh ngạc bất ngờ, là cậu đã cứu được tính mạng của chúng tôi, cứu vãn Thiên Đình, nói như vậy cũng không hề quá chút nào..."

Trong lúc nhất thời, mấy vị đại đế đều cảm thấy một thứ gì đó buồn bực ở trong tim, rất muốn phun nó ra ngoài.

Nhị Lang Thần là Phản Hư đỉnh phong lúc nào cũng có thể sử dụng Hợp Đạo, bàn về cấp độ theo như Cổ Long Đế, cấp bậc so với Ngao Tiểu Vũ cũng không khác mấy, thậm chí có thể còn đáng sợ hơn.

Một sự tồn tại như thế, An Lâm với cảnh giới Hóa Thần sao có thể đánh thắng được?

Chẳng qua cái cảm giác chột dạ này cũng biến mất rất nhanh.

An Lâm nghĩ thần, qua thêm một thời gian nữa hắn cũng đã bước vào Phản Hư rồi, đến lúc đó sẽ sợ Nhị Lang Thần sao? Chiến thần Thiên Đình danh xứng với thực, hừm hừm!

"Lại nói, Chiến thần Thiên Đình có phúc lợi gì hay không?" An Lâm lại hỏi.

Hư danh thì nghe thoải mái đấy, nhưng hắn lại càng thích những gì thực tế hơn.

"Có thể tùy ý lựa chọn một món tiên khí trong Thiên Bảo Các của Thiên Đình." Thiên Đế nói.

"Ai cà, cái này thật thú vị đấy nhe... Cảm ơn nhiều." An Lâm vui vẻ ra mặt.

"Cái này thì đã tính là gì, phúc lợi mà năm đế vương chúng tôi cùng tặng cho cậu mới thực sự là vật cực kỳ quý giá!" Tử Vi Đại Đế nhìn thấy vẻ mặt của An Lâm liền đắc ý nói.

An Lâm nghe đến đó cũng lập tức kích động hỏi: "Thứ gì vậy?"

Tử Vi Đại Đế chỉ cười mà không nói.

Bốn vị đại đế còn lại cũng chỉ cười cười nhìn An Lâm, không nói tiếng nào.

An Lâm hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Rốt cuộc là thứ gì vậy, mấy ngài nói đi mà."

"Ha ha ha..."

An Lâm nhìn về phía Tử Vi Đại Đế, lập tức sợ đến ngây người.

"Ông... Rốt cuộc thì các ông muốn làm gì? Ông cởi quần áo làm chi vậy?" An Lâm luống cuống.

Thiên Đế, Trường Sinh Đại Đế, Thanh Hoa Đại Đế, Thiên Hoàng Đại Đế cũng cười theo, bầu không khí dường như hơi quái lạ...

An Lâm đột nhiên cảm thấy việc mình tùy tiện nhận lời đến cuộc hẹn này vẫn là chưa suy tính chưa vẹn toàn. Bây giờ bị năm người đàn ông thân thể cường tráng vây xung quanh thế này, đây là loại chuyện tuyệt vọng đến mức nào cơ chứ?

"Tôi cởi quần áo ra, là vì để cho cậu nhìn một món bảo bối." Tử Vi Đại Đế nhếch miệng, tiến lại gần An Lâm, hai mắt đối diện, cười gian tà.

An Lâm nuốt nước bọt ực một cái, nói ra: "Không nhìn thì không được?"

"Không nhìn thì sao cậu nhận được lễ vật của tôi?" Tử Vi Đại Đế cười.

Khóe miệng An Lâm hơi giật giật: "Hóa ra muốn nhận lễ vật của ông thì còn phải làm loại chuyện này?"

"Đúng vậy." Tử Vi gật đầu, sau đó kích động nói: "Nhìn cho kỹ, bảo bối lớn của tôi đấy!"

Ông bỗng nhiên đề khí, cơ bắp nổi lên, ngay lập tức, ánh sáng thần thánh màu tím chói mắt liền bao phủ khắp toàn bộ Thiên Đế Các.

Tử Vi Đại Đế đột nhiên cởi chiếc áo đang mặc ra, để lộ cơ bắp cường tráng với tỉ lệ phối hợp cực kỳ hoàn mỹ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận