Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1344: Rốt cuộc thì người sai là ai?

Những lời này của Kim Hư Lôi dường như cứ vang dội mãi trong đầu óc An Lâm.

Toàn thân An Lâm run lên, trong đầu nhớ lại cảnh tượng vừa mới diễn ra, đột nhiên chìm vào trong đờ đẫn.

"Tôi... Tôi đã giết chết bọn họ?"

"Không, không phải, rõ ràng là tôi đã cứu họ mà!"

"Tôi muốn cứu vớt bọn họ thật mà!!"

An Lâm ôm đầu, càng lúc càng không ngừng lắc đầu, hét lớn.

"Cứu vớt họ?" Kim Hư Lôi lạnh lùng lên tiếng: "Vậy cậu nhìn đi, tất cả những con người nằm trên mặt đất bị vô số những lưỡi đao đam xuyên qua thân thể, họ đều là những người bị cậu bỏ qua đấy."

An Lâm đưa mắt nhìn xuống bên dưới hòn đá đang lơ lửng, mỗi một người bị lưỡi đao xuyên qua thân thể đều có vẻ mặt dữ tợn, tướng chết cực kỳ thê thảm, máu tươi nhuộm đỏ cả lưỡi đao, phơi bày đầy rẫy khắp mặt đất.

"Cái chết của họ không phải do tôi tạo nên..."

"Cậu biết trước khi chết bọn họ đâu đớn đến mức nào không? Cậu có biết trước khi chết bọn họ đã tuyệt vọng đến mức nào không... Có muốn tôi cho cậu cảm nhận thử một chút hay không?" Giọng nói âm u khẽ khàng kia dần thấm sâu vào trong lỗ tai An Lâm.

"Không! Không phải tôi làm! Đây không phải chuyện tôi làm ra!!"

"Trong lúc cậu cứu vớt thì đồng thời cậu cũng bỏ qua, cho nên kết quả chính là, dù một người cậu cũng không cứu được, cậu chính là đầu sỏ giết người, đưa ra từng cái lựa chọn giết người, là cậu đã giết chết tất cả bọn họ!" Kim Hư Lôi thành tinh cười nói.

"Đây... Đây đều là tôi gây ra?" An Lâm thì thào lên tiếng.

Với thân thể phàm nhân mà tiếp nhận một lượng lớn đau đớn và cảm xúc tiêu cực như thế, là người thì sẽ đều sụp đổ.

Đây hệt như một cảnh tượng chết chóc, cảnh tượng y hệt nơi địa ngục xuất hiện trần trụi trước mắt An Lâm.

Trong chớp mắt, vô số đau đớn và cảm xúc tiêu cực lập tức tràn vào trong não An Lâm.

"Không sai, đây đều là những người 'được cậu cứu vớt' cả đấy..." Giọng Kim Hư Lôi khẽ nói, hệt như ác ma đang hạ thấp giọng mà nói: "Là tự tay cậu sáng tạo ra kết quả này, cậu đã giết chết sạch sẽ mười nghìn người này!"

Tuyệt vọng và tĩnh mịch bao phủ toàn bộ không gian.

An Lâm nhìn cảnh tượng chết chóc thê thảm trên mặt đất kia, trong lòng ngập tràn cảm giác tội ác, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt đang không ngừng chảy xuống.

Hắn rút kiếm Thắng Tà ra, chỉ muốn tự sát ngay lập tức.

"Rõ ràng tôi không hề muốn làm như vậy..."

Đột nhiên, hắn lại ý thức được điều gì đó, hai mắt dần dần khôi phục tỉnh táo rõ ràng.

An Lâm đau đến mức lăn lộn khắp đất, vừa khóc vừa kêu la.

An Lâm cảm thấy dường như mình sắp sửa vỡ vụn đến nơi, thần trí trở nên không còn rõ ràng, trong lòng ngập tràn sự tự trách và giãy giụa đau đớn: "Tất cả họ đều vì tôi mà chết? Là tôi giết chết họ? Mười nghìn con người đang sống sờ sờ sao... Tôi... Tôi đáng chết!"

"Anh dựa vào cái gì mà dám đại diện cho sự sống chết của tôi để đưa ra lựa chọn? Tôi không muốn chếttt... Vì sao anh lại nhẫn tâm như vậy..." Nữ quỷ âm u xuất hiện, vươn móng vuốt sắc nhọn lao đến.

Sau khi họ biết chân tướng khiến cho chính mình biến thành cái dạng này, tất cả đều nhao nhao nhào về phía An Lâm.

"Đại ca ca..." Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên.

"Bọn họ sẽ hiểu cho cậu?" Tiếng cười của Kim Hư Lôi quẩn quanh khắp không gian: "Cũng được, vậy tôi sẽ cho cậu xem thử một chút, sau khi họ biết được tất cả những lựa chọn này là do cậu làm ra, liệu có thể hiểu cho cậu hay không... Ra đây đi, những oan hồn của con người đã chết!"

"Đại ca ca... Anh thật xấu xa đấy, lại có thể bỏ qua nhiều người để họ chết hết, ngay cả bà nội của em cũng bị anh giết chết, anh thực sự... Cực kỳ đáng chết!!"

"Không đúng, đầu sỏ giết chết họ chính là anh!" An Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía không gian u ám, hai mắt ngập tràn lửa giận: "Là anh đặt những người kia ở nơi đó, ép buộc tôi phải đưa ra lựa chọn. Tôi vốn dĩ không có lựa chọn nào khác, tôi chỉ muốn cứu họ, chắc chắn bọn họ sẽ hiểu cho tôi!"

Trên ngực An Lâm truyền đến cảm giác đau đớn bị xé rách, trong mắt ngập tràn sự mê mang và hối hận.

"Loại ma quỷ như anh không nên sống ở trên cõi đời này, chết đi cho tôi!" Cô bé lộ vẻ mặt hung dữ, cười tàn nhẫn.

Cô bé giơ con dao găm trong tay lên, hung hắng đâm vào ngực An Lâm!

Chỉ một thoáng, vô số oan hồn liền phập phù bay ra khỏi thi thể.

An Lâm ngẩng đầu, phát hiện ra một cô bé đang đứng trước mặt hắn.

Cô bé này chính là sự lựa chọn cuối cùng của hắn, chính là người hắn muốn để cho sống sót đến cuối cùng kia.

Cô bé nhìn chằm chằm An Lâm, đột nhiên bật cười.

"Gừ rừuuu, là cậu, tại sao cậu lại từ bỏ tôi? Chỉ bởi vì tôi đứng ở cái nơi ít hơn kia, cho nên liền bị cậu vứt bỏ sao?!!" Oan hồn nhào về phía An Lâm, lệ khí khắp toàn thân như biến thành thực thể.

An Lâm lăn lộn khắp nơi, bị cào bị xé đến mức máu me khắp người.

Vô số oan hồn dày đặc chi chít tùy ý phóng ra mọi cảm xúc của bọn họ, ra sức nhào đến phía An Lâm mà cắn.

"Là anh giết tôi, tôi muốn khiến anh đền mạng!" Ác quỷ nhào về phía An Lâm, trên mặt ngập tràn hung ác.

"Ha ha ha... Nhìn đi, tất cả sinh linh đều hận cậu, những chuyện cậu làm đều bị họ cả ư? Cậu muốn cứu vớt bọn họ? Họ cũng đâu hề nghĩ như vậy!!" Kim Hư Lôi thành tinh cười khà khà khà khà, hệt như đang chúc mừng chuyện gì đó.

"Đúng vậy, không một người nào cảm kích tôi, bọn họ đều thấy tôi đáng chết, thế nhưng tôi còn có thể làm như thế nào được đây..." An Lâm cũng cười, hai mắt chảy xuống huyết lệ.

"Thật ra cậu còn một lựa chọn nữa." Kim Hư Lôi bỗng nhiên nói.

"Lựa... Lựa chọn gì?" An Lâm nhìn lên khoảng không bên trên, cả người khẽ run lên, có vẻ như muốn tóm lấy một cọng rơm cứu mạng.

Bên trong giọng nói của Kim Hư Lôi mng theo ý cười: "Chúng ta có thể lựa chọn... Ngay từ lúc đầu đã không chọn cứu vớt bọn họ, để cho họ chết sạch mà!"

Trong lòng An Lâm run lên: "Để cho mọi người chết sạch?"

"Đúng vậy, con người chính là như vậy, bọn họ căn bản sẽ không hiểu cho tấm lòng của cậu, cũng sẽ không hiểu cho sự giãy giụa đau đớn của cậu. Nếu như là do cậu làm ra khiến cho bọn họ sẽ chết đi, vậy thì họ sẽ trút tất cả oán khí lên trên người cậu."

"Nhưng nếu như cậu không hề làm gì cả, vậy thì cái chết của bọn họ nhiều lắm cũng chỉ có thể trách ông trời, làm sao lại trách đén trên đầu cậu được đây?"

Một loạt lời nói của Kim Hư Lôi khiến trong lòng An Lâm sinh ra một cảm xúc đặc biệt.

"Càng làm càng sai, những con người như thế, căn bản không đáng để được cứu, không phải sao?" Giọng nói của Kim Hư Lôi đột nhiên trở nên lạnh nhạt, mang theo tính dụ hoặc.

"Con người không đáng được cứu vớt..." hai mắt An Lâm mơ hồ, lặp lại lời Kim Hư Lôi.

"Đúng vậy, để bọn họ chết hết ở đây là đúng rồi."

"Cứu vớt một bên thì ắt sẽ trở thành kẻ ác đối với bên còn lại, cậu sẽ trở thành kẻ ác độc thập ác bất xá*. Đã như vậy thì thuận theo tự nhiên không tốt sao?" Kim Hư Lôi mở miệng nói.

*Thập ác bất xá: mười điều ác không thể dung tha.

Kim Hư Lôi mô phỏng hóa thành hình dáng con người, đưa tay ra: "An Lâm, cậu không thuộc về loài người, cậu thuộc về chúng tôi, cùng đi với chúng tôi đi."

Một luồng sáng Kim Hư Lôi từ trên trời giáng xuống, xé toang sạch sẽ toàn bộ mười người oan hồn!

An Lâm vết thương chồng chất đầy người ngẩng đầu lên, nhìn cột lôi màu vàng trước mặt.

Cột lôi màu vàng không thô cũng không lớn quá, chỉ bằng chừng nửa người.

Vóc dáng của nó tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ có linh tính, vô cùng linh hoạt lắc lắc eo.

Một luồng lôi uy chí cao chí thượng được phát ra khắp không gian, khiến cho người ta phải liếc mắt nhìn, hệt như là đang đối mặt với toàn bộ trời đất, cảm thấy chính mình nhỏ bé đến cùng cực.

"Anh chính là Kim Hư Lôi nguyên bản duy nhất trên đất trời này?" An Lâm lẩm bẩm.

"Đúng vậy, thật vui vì có thể cùng chung nhận thức với cậu." Giọng nói của Kim Hư Lôi ngập tràn sức mê hoặc: "Đến cuối cùng con người sẽ bị diệt sạch, chết thì chết đi, hoàn toàn không đáng được cứu, làm chuyện vừa hao tổn tâm sức mà lại không có chút kết quả này, không bằng cứ mặc kệ cho bọn họ chết đi thôi..."

An Lâm không biết tại sao vấn đề thảo luận lại biến thành cái dạng này.

Nhưng chẳng biết tại sao từ đáy lòng lại không khỏi cảm thấy lời nói của Kim Hư Lôi rất có đạo lý.

"Có đạo lý, dù sao thì kết quả cuối cùng cũng đều là chết sạch, tại sao tôi lại phải làm một kẻ ngu ngốc, làm một người cứu thế... Đến cuối cùng, tốn công mà không có kết quả, bọn họ trở thành oan hồn rồi còn tới giết tôi..." An Lâm cười ha hả, ho bật ra cả máu trong nội tạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận