Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1349: Tin tức kỳ Phản Hư bay theo chiều gió

Đáy biển Tây Hải.

Ánh sáng thần linh bao phủ trên đảo nhỏ.

Lam Tiểu Nghê cầm trong tay một phần mật báo, minh chủ uy nghiêm ngày xưa đã biến mất không còn dấu vết, đã trở thành một cô gái nhỏ vui vẻ nhảy nhót tươi cười.

"Thật tốt quá, cuối cùng ngài An Lâm cũng đã thật sự đột phá lên được cảnh giới Phản Hư, tôi chỉ biết, thiên tài như anh ấy, trong vài năm sẽ đột phá lên được cảnh giới Phản Hư mà không gặp chút trắc trở!''

Cô cầm mật báo, ngồi trên vương tọa cao cao, thân thể xinh đẹp lung linh nằm nghiêng, nhìn khuôn mặt chàng trai trên mật báo, đôi mắt màu ngọc bích khẽ cong lên tràn ngập ý cười.

"Nghe nói, ngoại trừ có được quyền hành Thiên Đạo tự mình điều khiển, đại nhân của tôi quả nhiên không phải loại thiên tài nào cũng có thể sánh được, Tiểu Nghe cũng phải càng cố gắng nỗ lực mới được."

"Thế lực liên minh Tây Hải hầu như đã trải rộng toàn bộ Tây Hải, nhưng còn vài thế lực viễn cổ đối địch còn chưa đồng ý quy thuận, xem ra đây là thời điểm xuống tay với chúng rồi.''

Cô gái trên vương tọa nhẹ giọng lên tiếng, ánh mắt cũng dần trở nên kiên nghị.

Ngón tay nhỏ nhắn của Khả Khả Tư Đế vẽ một vòng tròn trên không trung, có một giọt máu từ ngón tay của nàng chuyển động, rõ ràng đã hóa thành tảng đá, lại không biết có phải trải qua nghi thức đặc biệt này để khiến pho tượng Huyết Tổ thức tỉnh hay không, giờ phút này lại rục rịch chuyển động.

"Cũng không biết Thánh chủ Phản Hư hậu kỳ, máu của ngài ấy có phải càng thơm ngon hay không?" Khả Khả Tư Đế để lộ vẻ mặt say mê, môi đỏ mọng khẽ mở, vươn cái lưỡi nhỏ thơm nhẹ nhàng liếm giọt máu nơi đầu lưỡi.

Nếu tu sĩ tầm thường có thể đến đây rèn thể luyện khí, có thể nhanh hơn so với bên ngoài không chỉ gấp mấy lần.

"Hiện giờ Thánh chủ đã là cảnh giới Phản Hư, kế hoạch của chúng ta có thể đẩy nhanh tiến độ rồi.'' Tháp Bá mỉm cười, đường nét trên mặt rõ ràng, hai đôi mắt sáng ngời có thần, phảng phất lộ ra chiến ý vô tận.

Có một nơi như tiên cảnh trong tranh không giống những chỗ còn lại.

Trong Tứ Cửu Tiên Tông.

Giới Cửu Châu, lãnh địa Tây Nam.

"Ừ ừ ừ!''

Nơi này có non xanh nước biếc, có các loại quả tiên linh thú, còn có khí lành vạn trượng hóa thành ráng mây ngũ sắc vần vũ phía chân trời, nguyên khí nồng đậm hóa thành tiên sương bay bổng trên mảnh đất này.

Trên đại lục vô số bờ đất đen.

"Qủa nhiên, lúc đó Huyết Tổ muốn máu của ngài Thánh chủ, trước khia chúng ta hấp thụ quá nhiều máu của Thánh Chủ, cho nên Huyết Tổ mới có phản ứng với chúng ta.'' Sắc mặt của Khả Khả Tư Đế lạnh lùng gật đầu, đối với việc xảy ra trước mắt cũng không bất ngờ lắm.

Như là "Chúc mừng lão tổ An Lâm đột phá cảnh giới Phản Hư tông chủ pháp lực vô biên, tông chủ An Lâm hồng phúc tề thiên cách việc thống trị thế giới gần thêm một bước.'' Các loại biểu ngữ linh tinh, tùy ý là có thể thấy được.

Tam đại Thánh Tử Huyết tộc, giờ phút này đang cảm ngộ trước pho tượng Huyết Tổ.

Bạch Lăng mặc một quần áo màu trắng, thanh lệ thoát tục, nhan sắc lộng lẫy, cứ đứng cười trên đài chỉ huy, khẩn trương chủ động huy động đệ tử tông môn, khí thế ngất trời chuẩn bị tổ chức ăn mừng.

Lãnh địa Huyết Tổ, Khả Khả Tư Đế vui sướng rên rỉ.

Biểu ngữ chúc mừng phủ khắp toàn bộ tông môn.

"Gừ! Gào gào! Con hồ ly thối kia, dám vẻ mèo trên mặt bản Sư Tử Vương ta, ta phải xé xác mi!''

"Tôi lại không suy nghĩ được nhiều như vậy, tôi chỉ muốn chiêm ngưỡng dung nhan đẹp trai của Tông chủ An Lâm mà thôi.'' Kiếm Các Tôn Vũ Lạc lại có suy nghĩ bất thường.

Từng đợt pháp hoa chúc mừng nổ tung trên trời.

"Đừng mà, còn tận năm ngày nữa lận đấy.'' Thiếu nữ lầm bầm.

Đại hội khen thưởng này vốn là vì hiệu trưởng muốn khen ngợi An Lâm mà tổ tức, nhưng sau đó cảm thấy toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trận chiến Phong Thiên Thần đã có biểu hiện vô cùng tốt, dứt khoát tổ chức lớn một chút, khen thưởng toàn bộ thầy và trò!

"Tôn Tiểu Điệp, đùng có lười biếng làm nhanh một chút đi, sau năm ngày nữa Tông chủ sẽ đến tông môn, chúng ta phải để ngài ấy nhìn thấy một tông môn rực rỡ!'' Bắc Liên lấy ra một quả cầu thủy tinh dạ quang, gõ lên đầu một thiếu nữ, có chút tức giận nói.

"Trước tiên, xin mời hiệu trưởng của chúng ta Vương Tiện Ngư, phát biểu khai mạc đại hội khen thưởng!'' Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa tâm tình rất tốt lên tiếng nói.

Chính vì như vậy, không khí hội trường bây giờ vô cùng náo nhiệt.

Trong hội nghị khen thưởng có mấy nghìn loại quả trân quý, mấy nghìn pháp khí, trăm linh đan, hai mươi món linh khí, về cơ bản mỗi người đều được khen thưởng, người có biểu hiện vô cùng nổi trội xuất sắc, nhưng đám người Mệnh Duyên Kiếm Tiên, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành còn được thưởng thêm linh khí.

"Không biết có phần rút thưởng đại công pháp hay không, lần này tôi nhất định phải lấy được công pháp tốt!'' Kiếm Các Ninh Nhật Khuyết tràn ngập vẻ chờ mong.

Cả sân trường rộn ràng vui vẻ.

Gíao viên và các sinh viên đều tập trung trong một quảng trường khổng lồ.

Hôm nay nhà trường mở đại hội khen thưởng, thưởng cho người ở trung tâm đại học Liên Hợp, cống hiến hết mình vì sự nghiệp của đại học Liên Hợp Tu Tiên và Thiên Đình, là một tấm gương sinh viên xuất sắc.

"Hừ lời này thật buồn nôn, cậu không thể để đến khi Tông chủ đến rồi nói được à?" Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của Tôn Vũ Lạc, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, da gà nổi hết lên.

Giới Cửu Châu, đại học Liên Hợp Tu Tiên.

Đám đệ tử nòng cốt, vừa vui đùa vừa chuẩn bị hoạt động ăn mừng của tông môn. Cảm giác vô tư vô lự, bầu không khí thoải mái tự nhiên, làm cho bọn họ cảm thấy bản thân không phải đang ở tông môn, mà là ở trên thiên đường thoải mái.

"Phì phì đến bắt ta đi, đuổi theo ta này, đến chỗ ta này..."

Trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

Con cá voi nhỏ bốn chân đen như mực bơi thành vòng tròn, chậm rãi bay từ trên không xuống, đáp lên đài, giữa ánh mắt tập trung của vạn người mà phun bóng nước.

Toàn trường đều yên tĩnh.

Thầy và trò nhìn cá voi đang phun bong bóng không rời mắt.

Trên bong bóng có mấy chữ màu vàng: "Hôm nay là ngày tốt, trước đây chúng ta tập trung tại sảnh chính đại học Liên Hợp Tu Tiên, là để đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay, nhưng các thầy và trò giống như kẻ bất khả chiến bại, vẫn luôn kiên cường chống lại, giết chết mấy vạn Dị tộc, giành được chiến thắng vĩ đại!''

An Lâm và các sinh viên cùng nhau đọc những chữ màu vàng trên bong bóng, hết sức chăm chú, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị.

Đây là lần đầu tiên An Lâm được nhìn thấy hiệu trưởng đặc biệt lên tiếng, toàn trường không một tiếng động, toàn bộ đều đang nhìn hiệu trưởng phun bong bóng, hơn nữa còn có bộ dạng tập trung nghiêm túc.

"Phốc phốc!''

"Phốc phốc!''

"Phốc phốc!''

Một đám bong bóng bay lên bầu trời.

Cuối cùng, cũng có mấy chữ màu vàng xuất hiện trên bong bóng: "Tôi đã nói xong, cảm ơn các vị giáo viên và toàn thể sinh viên đã lắng nghe.''

Rầm rầm! Lúc này toàn trường mới vang lên tiếng vô tay nhiệt liệt.

"Hay! Ngài hiệu trưởng nói rất hay!''

"Lời giống như ngọc, khiến người ta tỉnh ngộ!''

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người diễn thuyết rung động lòng người như vậy!''

Có nữ sinh lau nước mắt, vẻ mặt sùng bái nhìn cá voi bốn chân trên đài.

Hai mắt nam sinh sáng lên, có vẻ vô cùng kích động và nâng cao tinh thần chiến đấu.

An Lâm có chút mơ hồ, hiệu trưởng phun ra vài bong bong, sao bọn họ có vẻ kích động như vậy chứ?

Đôi mắt của hắn hiện lên một tia sáng trắng, lúc này mới phát hiện hóa ra cá voi bốn chân đã lén lút giở trò trên bong bóng của mình, dùng một tia lực lượng Thần Đạo vẽ một trận pháp nhỏ, mới khiến chữ màu vàng trên bong bóng trở nên trang nghiêm thần thánh, xâm nhập tâm can, trở nên dễ kích động cảm xúc.

Hóa ra hiệu trưởng cũng sợ hình thức nói chuyện bằng bong bong của mình sẽ tẻ nhạt.

Đáng thương cho trái tim của hiệu trưởng Thiên Đình, vì bảo vệ sự tôn nghiêm của bản thân, để sinh viên nghe xong như rót mật vào tai, thậm chí không tiếc công vụng trộm khắc trận pháp vào trong lúc nói chuyện.

Nhưng mà, dù bảo vệ hình tượng của mình cũng vô cụng.

Phải biết rằng, khi nó vừa xuất hiện, phun bong bóng với sinh viên đã mất hết hình tượng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận