Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1350: Màn diễn thuyết đứng đầu của An Lâm

Lúc trong lòng An Lâm đang liên tục châm chọc, một âm thanh đột nhiên vang lên.

"Tiếp theo, mời đại biểu học sinh của chúng ta, sinh viên ưu tú nhất của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, là người có danh hiệu chiến thần Thiên Đình, ánh sáng Cửu Châu - An Lâm lên khán đài phát biểu!"

Vừa dứt lời, trên hội trường vang lên tiếng vỗ tay và tiếng reo hò giống như biển động.

Cảnh tượng này còn nhiệt liệt hơn nhiều so với hiệu trưởng Vương Tiện Ngư.

Hầu như mỗi một sinh viên và giáo viên, đều vỗ tay một cách hưng phấn! Có thể tưởng tượng được, độ hot của An Lâm ở trường học bây giờ nghịch thiên cỡ nào, hắn đã là nhân vật trong truyền thuyết vẫn còn sống sót rồi!

An Lâm nghe thấy vậy liền đứng lên, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, trong chớp mắt đã đi lên khán đài.

"Trời ạ, học trưởng An Lâm vừa đi qua kiểu gì vậy?"

"Di chuyển trong chớp mắt sao?"

Vương Tiện Ngư trợn to đôi mắt mà nhìn An Lâm, khuôn mặt tỏ vẻ tò mò.

Giáo viên và học sinh toàn trường mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn An Lâm.

Mà pháp thuật đó Vương Tiện Ngư rất quen thuộc, là pháp thuật chủ yếu dùng để biến Côn Côn thành Côn Bằng, Côn Bằng Hành!!

"Vào lúc ấy, em gặp được mọi người với dáng vẻ đáng yêu, bây giờ nghĩ lại, thật ra em không hề có hứng thú với linh thạch và tu vi, khoảng thời gian không có gì cả, mới là khoảng thời gian em cảm thấy vui vẻ nhất."

Các giáo viên và học sinh còn chưa nhìn thấy hắn chuyển động trong không trung, chớp mắt một cái An Lâm đã xuất hiện trên bục giảng, loại thần pháp xuất quỷ nhập thần này khiến mọi người thán phục không ngớt.

"Xì xì..." Vương Tiện Ngư không nhịn được rồi, run lên một cái mà cười phì.

"Không, cái này hình như là thần kỹ nghịch thiên nhất của không gian, Bước Nhảy Không Gian."

Vương Tiện Ngư ở một bên, cơ thể khẽ run lên, hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cặp môi xúc xích dày cộp cố gắng mím lại, nhưng không cách nào ngăn lại độ cong đang giương lên, hắn đã cực kỳ cố gắng nhịn không cười.

Ở dưới khán đài, Vương Tiện Ngư hơi híp mắt lại, thầm nghĩ đây cũng không phải là Bước Nhảy Không Gian gì đó. Bước Nhảy Không Gian đâu phải là thuật pháp mà tu sĩ Phản Hư vừa nhập môn có thể nắm giữ? Nó hẳn là một loại thân pháp rất đặc biệt, loại thân pháp này sử dụng cùng với lực lượng không gian, có thể có được hiệu quả của Bước Nhảy Không Gian dưới một điều kiện nhất định.

Trên hội trường truyền đến từng trận kinh ngạc mà thốt lên.

An Lâm đối mặt với giáo viên và sinh viên toàn trường, hắng giọng một cái, lúc này mới lên tiếng nói: "Nhớ năm đó, lúc em vừa bước vào cánh cổng của trường, cái gì cũng không hiểu, chỉ là một kẻ tu tiên khờ khạo lơ mơ."

"Em cũng không phụ sự kỳ vọng của giáo viên, cuối cùng cũng lên cấp Phản Hư trước khi tốt nghiệp..." An Lâm thong thả cảm khái, gương mặt phiền muộn.

Tên An Lâm này sao có thể biết được Côn Bằng Hành?

Lăng Tiêu Kiếm Tiên và Thương Thanh Địa Tiên sắp hộc máu rồi.

An Lâm ngừng lại rồi tiếp tục nói: "Bây giờ bước vào giới Tu Tiên cũng đã hơn bốn năm, em cảm thấy tư chất tu hành của em tạm ổn, không gây cản trở cho mọi người..."

Các giáo viên sinh viên đã lộ vẻ tuyệt vọng, cái mẹ gì mà tư chất tạm ổn! Anh còn muốn thế nào nữa?! Là tất cả giáo viên và sinh viên chúng tôi đã kéo điểm bình quân tư chất tu hành của toàn bộ trường xuống hả!!

"Cái này gọi là cái gì, cái này gọi là lộ ra nguyên hình! Chủ nhân tôi nên bá khí vô song như vậy!" Tuyết Trảm Thiên ở một bên phát biểu quan điểm bất đồng, hạnh phúc vung vẩy chiếc cánh nhỏ.

Kết thúc độ kiếp An Lâm đã nói không thích khen ngợi, phải khiêm tốn. Kết quả bây giờ hắn vừa lên khán đài, đã tinh tướng cái quái gì vậy ngay cả mình họ gì chắc cũng quên rồi nhỉ?!

An Lâm dường như không nhìn thấy sắc mặt của giáo viên và sinh viên, ngược lại còn nắm chặt nắm đấm mà nói: "Chính là năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn, Tứ Cửu Tiên Tông đã có thể phát triển đến lúc này, dĩ nhiên là phải thực hiện trách nhiệm xã hội của nó thật tốt."

Giáo viên cũng không to gan lớn mật như thế, dám đưa ra kỳ vọng bạn học An Lâm có thể tốt nghiệp cảnh giới Phản Hư.

Cái này đâu coi là được, đây quả thực là khủng bố!!

Cái mẹ gì mà không phụ sự kỳ vọng.

Lời vừa nói ra, toàn hội trường náo loạn.

"Em cảm thấy Tông môn của em, sau này sẽ càng ngày càng tốt, em có lòng tin vào việc này." An Lâm lại mở miệng nói, đưa mắt nhìn về phía mấy vạn giáo viên và sinh viên trên quảng trường, mặt lộ vẻ chờ mong mà nói, "Tứ Cửu Tiên Tông chúng em, cũng hoan nghênh các tu sĩ có chí gia nhập vào đại gia đình này."

Thử hỏi Tông môn kia, mới thành lập hơn hai năm, đã nhảy vọt trở thành Tông môn hạng nhất của giới Cửu Châu? Phóng tầm mắt nhìn Cửu Châu khoảng chừng năm mươi nghìn năm nay cũng chỉ có Tông môn này!

Xem đến đây, Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà ôm trán thở dài.

"Vì vậy, Tông môn của em sẽ bảo vệ lẽ phải cho những Tán tu(*) sức lực yếu kém và những quần thể yếu thế của các Tông môn khác. Tông môn chúng em càn quét Ma Tông bốn phía, thậm chí ngay cả Tân Thần Minh Đạo Tông có thế lực kinh khủng cũng tận diệt rồi! Em cảm thấy, biểu hiện trong mấy năm qua của Tông môn em cũng tạm được! Xem như là đạt yêu cầu rồi đi."

Mọi người ôm ngực, biểu hiện tạm được, xem như là đạt yêu cầu?

Anh không biết, tin tức Cửu Châu mới đây, đều sắp bị Tứ Cửu Tiên Tông chiếm sóng hết không?

"Quả nhiên vẫn không thể tin lời An Lâm nói." Hứa Tiểu Lan lắc đầu nói.

Trong lòng đang nghĩ, tôi và bạn học An Lâm thật sự học chung trường sao?

Giáo viên và sinh viên nghe lời phát biểu của An Lâm, đột nhiên có một loại cảm giác cơ tim tắc nghẽn.

An Lâm tiếp tục nói: "Lúc em gần tốt nghiệp năm ba, sáng lập ra Tứ Cửu Tiên Tông, lúc đó chỉ là muốn sáng tạo ra một Tông môn để cho bạn bè cùng chơi đùa, lại không ngờ rằng không cẩn thận một chút đã phát triển trở thành Tông môn tu tiên đứng đầu của giới Cửu Châu..."

Hai vị hiệu trưởng suýt chút nữa thì từ trên khán đài rơi xuống.

"Bạn học An Lâm nói nhận người!!" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa truyền âm hô to.

Vương Tiện Ngư kinh ngạc, An Lâm nói thì nói, trước mặt mọi người chiêu mộ nhân tài của Thiên Đình là hành động gì vậy, điều này quá thử thách đối với trái tim rồi!

An Lâm nhập vai quá sâu, may mà có truyền âm của Ngọc Hoa mới khiến cho hắn định thần lại, nói thêm: "Đương nhiên, Thiên Đình bất kể là tài nguyên tu tiên hay là tri thức, đều đứng đầu Cửu Châu, nó vẫn là lựa chọn hàng đầu. Môn hạm của Tứ Cửu Tiên Tông chúng em cao, quản lý thoải mái, Các chủ rảnh rỗi, so sánh ra cũng đã khác biệt không ít."

Điều hắn không ngờ tới chính là, lời nói này còn khiến cho một số thiên tài bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

"Bốn, năm năm ngắn ngủi, em đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ đối mặt với sự biểu dương với tầm cỡ cao nhất của trường học, nói thật, em nhận lấy thì ngại, em cảm thấy em có thể làm được tốt hơn!"

"Sau trận chiến Phong Thiên thần, hiệu trưởng Vương nói, may mắn lớn nhất của trường học là có một yêu nghiệt tuyệt thế có thể vì trường học mà liều mạng như em đây."

An Lâm chuyển ánh mắt về phía Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Lưu Đại Bảo, Diêu Minh Hi... rồi đến các giáo viên sinh viên, nở nụ cười ấm áp mà tươi đẹp: "Nhưng mọi người cũng biết, điều may mắn lớn nhất của em chính là đến với trường học này, quen biết mọi người. Vì vậy, em có thể vì điều may mắn lớn nhất này của mình mà liều mạng!!"

Lời nói này của An Lâm, khiến toàn quảng trường yên tĩnh trong thoáng chốc.

Sau đó, chính là tiếng vỗ tay và reo hò vang tận mây xanh.

Vô số sinh viên đỏ cả vành mắt, nhìn người con trai ở trên khán đài nói ra lời nói này với vẻ cực kỳ chân thành, không chút keo kiệt mà dâng tặng một tràng pháo tay cùng sự ngưỡng mộ của mình.

Ngay cả đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan cũng hơi đỏ lên, rồi vỗ tay theo.

Từ trong mắt An Lâm cô nhìn thấy được sắc thái khác biệt, An Lâm nói lời nói này, là xuất phát từ tấm lòng! Hơn nữa cô chú ý tới một chi tiết nhỏ, lúc An Lâm nói lời nói này, người đầu tiên mà hắn nhìn chính là cô, điều này khiến người ta rất cảm động...

Trong khoảng thời gian ngắn, tên của An Lâm trở thành âm thanh duy nhất trên quảng trường.

Mấy chục nghìn giáo viên và sinh viên đều nhìn về phía người con trai trên khán đài, bày tỏ sự ngưỡng mộ lớn nhất trong lòng họ.

Đây mới là học trưởng An Lâm của họ.

Là sự kiêu ngạo của đại học Liên Hợp Tu Tiên!!

(*) Tán tu: là chỉ một bộ phận người tu luyện nhưng không có tông môn, phải tự thân vận động kiếm linh thạch
Bạn cần đăng nhập để bình luận