Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1357: An Lâm không bằng cầm thú

An Lâm có thể lập tức ngây người như vậy, cảnh ấy này kinh diễm đến mức nào?

Da thịt trắng mịn của Dương Linh Thiến vì một lý do nào đó mà xuất hiện vệt hồng nhạt, có chút nóng lên, lộ ra bờ vai xinh đẹp, sau đó da thịt tuyết trắng đè lên ngực An Lâm, phập phồng kịch liệt, truyền đến cảm xúc chấn động tâm hồn.

Hai tay cô ôm lấy eo An Lâm, mắt đẹp câu hồn, cánh mũi cao, môi đỏ mọng áp xuống môi An Lâm, cái lưỡi nhỏ xinh vươn ra, tận tình đòi hỏi.

Dương Linh Thiến vốn có vẻ đẹp khuynh thành, dáng người vô cùng tốt, thắt lưng nhỏ chân dài, bây giờ động dục đúng là dục hỏa mãnh liệt, chân thon dài thẳng tắp lộ ra bên ngoài quần đỏ, dường như muốn kẹp chặt lấy đối phương, mùi hương quyến rũ của cơ thể xộc vào mũi, tu sĩ tầm thường vốn không cách nào ngăn cản được.

Nhưng An Lâm là ai?

Tu sĩ tầm thường có thể so sánh được sao?

Lúc này, An Lâm dùng một tay hất bay Dương Linh Thiến!

"Yêu tinh to gan, đừng hòng chiếm tiện nghi của bổn tiên!'' An Lâm quát lớn một tiếng.

Hơn nữa, lúc này trúng xuân dược chỉ có bên nữ, hắn là nam lại không trúng...

"Hả,... Thượng tiên An Lâm, tôi, tôi vừa mới..." Đôi mắt đẹp của Dương Linh Thiến đã khôi phục tỉnh tảo, hai tay thu lấy quần áo lộn xộn của mình, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Thân thể Dương Linh Thiến cứng đơ tại chỗ, tác dụng của thuốc lập tức thối lui, cuối cùng hai mắt đã khôi phục sự bình tĩnh.

Sau đó, An Lâm sẽ trở thành một kẻ không bằng cầm thú.

Khóe miệng An Lâm nhếch lên: "Ta khinh, thuốc này mạnh như vậy sao?"

"Cô mau đứng lên đi, tôi biết cô không cố ý.'' An Lâm vội vàng nâng Dương Linh Thiến dậy: "Đây đều là do tên háo sắc nảy ra ý cặn bã này.''

Ai dè sau khi Dương Linh Thiến bị đánh bay lại bò lên.

"Thượng tiên thật sự xin lỗi,

Dương Linh Thiến nhào lên, lúc này An Lâm đã vận chuyển công pháp Thanh Mộc Trường Sinh, dùng một ngón tay điểm vào vùng bụng nóng bỏng mềm mại của Dương Linh THiến, lực lượng toàn thân lập tức tăng vọt.

"An Lâm thượng tiện, tôi..." Cô lau đi vệt máu nơi khóe miệng, vừa thẹn vừa giận, thì thào mở miệng, hai mắt nhìn An Lâm chưuá đầy khao khát dục vọng, bàn tay thon dài vuốt ve xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, liếm môi đỏ mọng, định lại nhào lên.

Nếu thực sự động thủ có gì khác với cầm thú?

Cô nghĩ tới là muốn tự sát, nhưng lúc này ngay cả sức để tự sát cũng không có. Nếu không có An Lâm ra tay, thân thể của cô nhất định đã bị tên sứ giả Tiên Vương chà đạp rồi.

An Lâm thấy thế thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ muốn dùng xuân dược Sáo Lộ để khiến bản kiếm tiên thất thân như thế sao? Đừng hòng! Hắn không phải người thô bỉ như vậy!

Rồi nhớ đến bộ dạng lúc trước ngồi trong lòng An Lâm làm loạn, Dương Linh Thiến không ngừng khâm phục chàng trai trước mặt, đồng thời trong lòng cũng có thêm hảo cảm với An Lâm.

Tôi không cố ý!'' Cô quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ, hận không thể trực tiếp chui xuống nền nhà.

Dương Linh Thiến vừa tủi thân vừa cảm kích nhìn An Lâm: "Đa ta Thượng tiên An Lâm, nếu không phải có anh cứu tôi, chỉ sợ bây giờ tôi đã..."

Lúc này, Dương Linh Thiến thật sự bị dọa sợ: "Ngài... Ngài không cần phải mạo hiểm như vậy, bây giờ chúng ta chạy thoát, sứ giả Tiên Vương chết cũng không tra ra được chúng ta, việc dâng đồ lễ cứ giao cho cha tôi xử lý là được..."

"Ngài... Ngài không trốn, ngài muốn làm gì?" Dương Linh Thiến trừng hai mắt.

Dương Linh Thiến nghe vậy chần chờ một chút, sau đó vẻ mặt kiên định mở miệng nói: "Không, Thượng tiên An Lâm, ngài vừa mới xuất quan, có rất nhiều chuyện không hiểu, tôi có thể ở bên cạnh giúp đỡ ngài!''

"Thượng tiên An Lâm, ngài giết sứ giả Tiên Vương, nên nhanh chóng trốn đi, chỉ cần không để lại dấu vết gì xung quanh, chắc Tiên Vương cũng sẽ không tìm thấy ngài!'' Dương Linh Thiến vội vàng lên tiếng.

Dương Linh Thiến: "..."

"Tất cả đều đã qua, không sao rồi.'' An Lâm lại dịu dàng an ủi một câu, sau đó nhặt nhẫn không gian lên.

An Lâm nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.

Một lát sau, Dương Linh Thiến đã hít sâu một hơi, rồi kiên định đáp: "Tôi đã nói là ngài cứu tôi, nhất định tôi phải báo đáp, cùng lắm thì chết, ngài tính đi giết Tiên Vương như thế nào?"

Nhìn khuôn mặt cô gái dần trở nên tái nhợt, thân thể mềm mại run rẩy, An Lâm không nhịn được cười hỏi: "Sao cô còn muốn đi không?"

"Trốn ư? Vì sao tôi phải trốn?" An Lâm cười khẽ.

An Lâm nhìn chăm chú cô gái quần áo đỏ bên cạnh: "Cô nói việc tôi làm vô cùng nguy hiểm, cô còn đồng ý đi theo tôi sao?"

Cô gái mím môi, vẻ mặt kiên định nói: "Tôi được tiền bối cứu về, thì nếu tôi vì ngài mà chết có gì phải sợ? Để Thiến Nhi ở bên cạnh ngài giúp đỡ một chút đi!''

An Lâm nhìn vẻ kiên quyết của cô gái, lại nói thêm một câu: "Để tôi nói cho cô nghe một bí mật, lúc này tôi đi, rất có thể sẽ đánh một trận với Tiên Vương."

An Lâm luyện hóa nhẫn không gian, nhìn bảo vật rực rỡ muôn màu trong nhẫn không gian, cười nói: "Thành Vĩnh Dương của các cô không phải còn chưa cống nạp bảo vật cho cung Tiên Vương sao? Tôi làm người tốt đến cùng, làm sứ giả đi một chuyến.''

"Đúng rồi, cô có thể trở về, hiện tại cô đã được tự do." An Lâm cười.

Dương Linh Thiến: "..."

"Không, tôi muốn mạo hiểm thế đó!'' An Lâm nói như chém đinh chặt sắt.

Tuy rằng thực lực của Dương Linh Thiến không mạnh lắm, nhưng tính cách cứng cỏi khiến hắn phải tán thưởn, kiên định cự tuyệt lệnh tuyển phi tần của sứ giả đưa ra, vì người bên cạnh mà quyết định hy sinh bản thân, sau lại vì báo ân mà quyết định ở lại...

Mỗi việc làm của cô gái này, đều cần dũng khí rất lớn, nhưng cô vẫn cứ làm như vậy.

Nhưng thật ra An Lâm lại không ngờ được, trong lòng Dương Linh Thiến lại nghĩ như thế này: "Ha ha, muốn giết Tiên Vương, nhất định chỉ là hù dọa người ta! Chắc thượng tiên An Lâm có việc muốn đến cung Tiên Vương, khả năng mạo hiểm không lớn. Dù sao thượng tiên nào mà không tiếc mạng chứ? Nhất định là ngài ấy muốn thông qua cách thử này để biết độ trung thành của tôi, nhất định tôi phải biểu hiện tốt!''

"Một khi đã như vậy, cô hãy ờ lại đi, vừa khéo tôi lại thiếu một hướng dẫn viên du lịch." An Lâm khẽ thở dài, cuối cùng đồng ý cho Dương Linh Thiến đi theo.

" Yên tâm đi, Thượng tiên An Lâm, tôi nhất định sẽ cẩn trọng ngôn từ hành xử tỉ mỉ!'' Dương Linh Thiến nắm chặt tay, tràn ngập ý chí chiến đấu nói.

An Lâm ngồi xuống ghế dựa, nhìn thoáng qua Sư Thứu Thú ở ngoài phòng, cười nói: "Con súc sinh này ngay cả chủ nhân đã chết mà còn không biết, vẫn còn bay đi ư??"

"Sư Thứu Thú là tọa kỵ thông dụng của cung Tiên Vương, chủ nhân cũng không phải sứ giả Tiên Vương, nếu không có người ra lệnh, nó sẽ luôn bay theo quỹ đạo lúc trước.'' Dương Linh Thiến cười: "Sau mười ngày nữa, chúng ta có thể đến được cung Tiên Vương.''

An Lâm gật đầu, mười ngày không tính là lâu, hắn bắt đầu nhìn vào nhẫn không gian.

"Hừ, chỉ cần một thành dâng cống phẩm, đã có nhiều thứ tốt vậy sao?"

An Lâm đảo qua bảo vật trong nhẫn không gian, có chút ngạc nhiên nói.

Bên trong có mười vạn linh thạch, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo kỳ quái hắn không nhận ra, đa số An Lâm đều không biết, khí hậu một phương dưỡng ra một phương, đúng là không sai.

"Thành Vĩnh Dương của chúng tôi là thành lớn, cho nên dâng cống phẩm cũng nhiều hơn một chút." Dương Linh Thiến nói: "Còn một số thành nhỏ, thật sự quá nghèo, không có đồ cống phẩm này nọ, Tiên Vương sẽ phái người lập tức xóa sổ thành ấy trên bản đồ.''

An Lâm nghe xong biến sắc: "Thủ đoạn có phải quá tàn nhẫn không?"

"Hắn nói, kẻ yếu không có tư cách sống trên đời.'' Dương Linh Thiến nói: "Chính bởi vì Tiên Vương Phong Vô Nhai tàn bạo, điên cuồng vơ vét của cải, rất nhiều thành không có thu nhập tốt, Thành chủ sẽ điên cuồng áp bức người nhân, khiến dân chúng lầm than khắp nơi..."

An Lâm trầm mặt một lúc này rồi mới nói: "Tiên Vương này chính là một hôn quân, cứ sống như vậy, cũng có thể thống trị toàn bộ đại lục...''

Dương Linh Thiến lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không còn cách nào khác, sau khi Tiên Vương thống nhất đại lục đến nay, đã có 9000 năm lịch sử, xảy ra bạo động hay khởi nghĩa trên mười vạn lần, nhưng một lần cũng không thành công.''

An Lâm nghe xong líu lưỡi, số lần nổi dậy này không phải hơi nhiều sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận