Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1358: Tiến vào cung Tiên Vương

"Chẳng phải toàn bộ ách thống trị tàn bạo đều sẽ bị lật đổ sao.''

"Muốn tạo nên thay đổi, xét đến cùng, vẫn phải có thêm lực lượng cường đại.."

Tất nhiên là Dương Linh Thiến cũng không ưa gì phong cách làm việc của Tiên vương, nhưng đến cùng, cũng chỉ có thể bật cười bất đắc dĩ: "Vốn tưởng rằng mưa sao băng rơi xuống, Phong Vô Nhai bất ngờ đột phá cảnh giới mới, sẽ là sự khởi đầu mới của kỷ nguyên tu tiên, sẽ có vô số thượng tiên đột phá cảnh giới mới..."

"Thật không ngờ rằng, ngay từ lúc bắt đầu đã là đỉnh cao, cũng là nơi tận cùng, sau một vạn năm, không có ai đột phá lên cảnh giới mới nữa..."

An Lâm nghe vậy cười nói: "Chà... Tôi rất muốn hiểu biết một chút, thế lực mà khởi nghĩa hơn mười vạn lần vẫn không thể lật đổ được, mạnh như thế nào!''

Dương Linh Thiến dịu dàng nhìn về phía An Lâm, tò mò hỏi: "Hiểu biết thế nào?"

"Đánh một trận với hắn.'' An Lâm trả lời.

"Những tiên nhân đánh nhau với hắn đều đã chết.'' Dương Linh Thiến vội vàng hét lên.

Sư Thứu Thú đang không ngừng bay về phía cung Tiên Vương.

Dựa vào thuộc tính cơ bản mà nói, đây là một thế giới vô cùng tốt. An Lâm đã đi qua rất nhiều thế giới, trái đất, đại lục Chiến Khí, Thái Sơ Cổ Vực, Thái Sơ Cổ Long Vực, thế giới Thần Kính...

Khuôn mặt Dương Linh Thiến ửng đỏ, dời ánh mắt đến nơi khác.

Hắn nhìn thấy rất nhiều quốc gia khác nhau, cũng có một số chủng tộc khác nhau, nhưng nói tóm lại, người Nhân tộc chiếm đa số, Tiên Vương Phong Vô Nhai của thế giới này là một Nhân tộc.

An Lâm di chuyển thân mình cúi đầu nhìn Dương Linh Thiến trước mặt, cười hỏi: "Sao thế, lại sợ rồi à?"

Vì Phong Vô Nhai thống trị tàn bạo, sinh linh ở thế giới này, phần lớn đều không thoải mái. Nếu không sẽ không có nhiều kẻ biết rõ thực lực của Phong Vô Nhai là chí tôn còn lựa chọn cách khởi nghĩ vũ trang.

"Tôi lại càng muốn tìm hiểu xem, là tôi đánh chết hắn, hay là hắn đánh chết tôi.'' Hai mắt An Lâm rực lửa chiến đấu.

Đại lục Thần Nguyên cho hắn cảm giác gần giống với đại lục Thái Sơ.

"Hả... Làm gì có, tôi không sợ!''

Dương Linh Thiến: "..."

An Lâm thì đang ngồi trong phòng, nhìn xuống đại lục bên dưới.

Ánh mắt của An Lâm xuyên qua cử sổ, phát hiện có một bức tường thành cao vài trăm thước màu trắng, giống như con thú khổng lồ lặng lẽ đứng trên mặt đất, bên trong đã phát triển trở thành thành thị vô cùng phồn hoa, các loại sinh linh lui tới, liếc mắt nhìn một cái, cũng nhìn không thấy điểm cuối.

Cô vốn cho rằng An Lâm muốn đánh với Tiên Vương chỉ là hù dọa người khác, nhưng xem ra bây giờ hình như An Lâm thật sự muốn đánh một trận.

Mỗi tòa tháp cao trọc chời, đều phóng ra ánh sáng trắng chói mắt, năng lượng dao động khuếch tán bốn phía, lấy tháp cao làm các điểm tiếp giao, hình thành sợi dây gắn kết, tạo thành một trận pháp vô cùng vĩ đại.

Đáng tiếc.

"Phía trước chính là thủ đô của đế quốc Thần Nguyên, thành Côn Luân, tiền thân của nó chính là đế quốc Côn Luân, ngôi sao băng này đã dừng lại ở thành Thanh Đàn của đế quốc Côn Luân.'' Dương Linh Thiến chỉ về phía trước giới thiệu.

Cô mang vẻ mặt kinh dị nhìn An Lâm: "Trên thế giới này, Phong Vô Nhai là người duy nhất đến cảnh giới mới, không có thượng tiện nào biết được cảnh giới của Phong Vô Nhai là gì, làm sao ngài biết được?"

"Hợp Đạo chính là nói bản thân một tu sĩ, cô động căn nguyên, cùng với bản thân nhập vào bên trong trời đất, quá trình này gọi là Hợp Đạo. Tên Phong Vô Nhai này có thể là cảnh giới siêu cấp Hợp Đạo.'' An Lâm giải thích nói.

Nhưng cô biết, hắn rất trâu bò.

Thành Côn Luân là thành thị lớn nhất mà hắn từng thấy từ trước đến nay, lại không thể thật sự nhìn thấy điểm tận cùng, sinh linh hoạt động bên trọng, ít nhất cũng có vài triệu. Cho nên đại trận này có thể bao quát một thành, có thể nói là đại trận cũng có thể bao phủ cả một quốc gia bên trong.

Dương Linh Thiến vỗ bộ bực đầy đặn, thở phào một hơi: "Hồ... Ngài làm tôi sợ muốn chết, giống, thật sự rất giống, bất kể là dung mạo hay thần thái, ngay cả hơi thở, đều giống với sứ giả Tiên Vương.''

"Thật lợi hại, đây là đại trận cấp bậc Hợp Đạo, bao phủ toàn bộ thành Côn Luân, có thể di chuyển cả tòa thành trong một cái chớp mắt, hơn nữa muốn đánh thế nào thì đánh ở đấy.'' Tia sáng trắng lóe lên trong mắt An Lâm, tấm tắc khen ngợi.

"Đến rồi.'' Dương Linh Thiến có chút sốt ruột nói.

"Ấc!'' Đột nhiên Sư Thứu Thú trên bầu trời lại rít lên một tiếng, thân mình bắt đầu lao xuống, sau đó hạ cánh cái rầm.

An Lâm rất vừa lòng với phản ứng của Dương Linh Thiến, bây giờ hắn đang dùng công pháp hệ thủy dịch dung hóa thần, ngay cả cảnh giới siêu cấp Hợp Đạo, nếu không tập trung thần thức quan sát, cũng không thể phát hiện ra chân thân của hắn.

"Đại trận cấp bậc Hợp Đạo? Hợp Đạo là cấp bậc gì?" Dương Linh Thiến tỏ vẻ mờ mịt nhìn về phía An Lâm.

Lúc này chàng trai xoay người lại, khuôn mặt đã thay đổi.

Dương Linh Thiến phát hoảng, lui về phía sau vài bước, khuôn mặt biến sắc, kinh ngạc nói: "Ngài... Ngài... Thượng tiên An Lâm?"

An Lâm gật đầu, khóe miệng cong lên, cười nói: "Sao nào, giống không?"

Dương Linh Thiến trừng lớn đôi mắt, như đang nghe sách trời.

Cô vẫn không biết, vì sao An Lâm lại biết cảnh giới của Phong Vô Nhai.

Dương Linh Thiến nhìn chàng trai như ẩn như hiện này, lại chắp tay sau lưng, nghe những lời đó, không biết vì sao, trong lòng lại có một cảm giác kính nể không thôi.

An Lâm đứng lên, chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, từ tốn nói: "Trời cao mênh mông, ngân hà cuồn cuộn, thế giới này rất lớn, còn nhiều chuyện mà cô chưa biết.''

An Lâm mở cửa phòng trước, Dương Linh Thiến theo sát phía sau.

Ra khỏi cửa phòng, ánh mắt đã chạm phải một tòa cung điện trắng tinh thuần khiết.

Tạo hình kiến trúc vô cùng đặc biệt, toàn bộ đều là hình tam giác dưới lớn trên nhỏ, cái nhỏ nhất phải mấy chục thước, cao nhất thậm chí có khi hơn mấy ngàn thước.

Lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy, đã nghĩ ngay đến kim tự tháp của Ai Cập cổ đại ở trái đất, chẳng qua kiến trúc trước mặt và kim tự tháp không giống nhau, nó có màu trắng tinh, hơn nữa bên ngoài vô cùng bóng loáng, tất nhiên là dùng vật liệt vô cùng đặc biệt.

Một con Sư Thứu Thú cũng lao từ trên trời xuống, có cảm giác đây giống như một cái sân bay, rất nhiều tu sĩ tự đắc vênh váo đi ra từ Sư Thứu thú.

Không biết vì sao, trên người bọn họ đều có mang theo khí thế kiêu ngạo.

"À, Lưu Bằng, thằng nhóc nhà ngươi khá lắm, mang về một món cực phẩm cho ngài Tiên Vương, lúc ấy không chừng nhóc còn được ban chức cao rồi!'' Một người mặc áo bào tu sĩ đi tới, hai mắt sáng lên nhìn Dương Linh Thiến.

Dương Linh Thiến bị nhìn cả người không tự nhiên, nhích lại gần người An Lâm.

Lúc này An Lâm mới biết, thì ra tên cặn bã bị mình dùng lửa thiêu tên là Lưu Bằng.

Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cống hiến vì Tiên Vương là vinh hạnh của tôi! Ngay cả không có thưởng, tôi nhất định cũng sẽ dốc hết sức mình!''

Tu sĩ mặc áo bào tím cười nhạo: "Nhóc vẫn quen thói nịnh nọt kia, nhưng nhóc đã mang về một cực phẩm cho Vương, thật khiến người khác cảm thấy bất ngờ, bản tính nhóc háo sắc, tôi nghĩ nhóc nên giữ lại hưởng thụ thì hơn."

An Lâm thật tâm nói, hắn đúng là hiểu Lưu Bằng, hắn thật sự là muốn giữ lại để bản thân hưởng thụ...

"Vì Vương, tôi nguyện ý dâng lên tất cả!'' An Lâm lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt.

"Được rồi, được rồi, nhóc mau đưa cô ta về hậu cung đi.'' Dường như hắn không chịu nổi dáng vẻ của An Lâm, phất tay, tự mình rời đi.

Dương Linh Thiến ở phía sau An Lâm, vẻ mặt khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ, ngài sẽ không thật sự muốn tôi..."

An Lâm lắc đầu: "Yên tâm, theo tôi.''
Bạn cần đăng nhập để bình luận