Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1361: Bí mật lớn mà Tiên Vương không muốn ai biết

Ba chọn một, rất có thể là Dương Linh Thiến sẽ bị chàng trai kia chọn trúng.

Chắc hẳn chàng trai mặc hắc bào, vóc người thon gầy, làn da hơi tái nhợt kia chính là người mạnh nhất ở đại lục Thần Nguyên, Tiên Vương Phong Vô Nhai rồi!

Hiện tại hắn đang do dự không biết tối nay nên lâm hạnh ai.

Trong lòng An Lâm cũng hồi hộp theo, nếu như chọn Dương Linh Thiến, thế thì chắc chắn là hắn phải đi cứu Dương Linh Thiến, suy cho cùng Dương Linh Thiến cũng là vì hắn mới mạo hiểm tiến vào hậu cung.

Một khi cứu Dương Linh Thiến, như vậy kế tiếp kế hoạch hậu cung chắc chắn cũng sẽ bị quấy nhiễu.

Chẳng qua Dương Linh Thiến vẫn chỉ có xác suất là sáu mươi sáu phần trăm không bị chọn trúng, hi vọng vận may của hắn có thể tốt hơn một chút.

"Tôi muốn hai người này!" Phong Vô Nhai chỉ vào bức vẽ của hai cô gái, nói.

An Lâm: "???"

Cô gái xé rách không gian, nhanh chóng rời đi.

Giọng như sấm đánh, An Lâm ẩn núp ở trên hư không run lên, thầm nghĩ Hóa Vụ Tiên Hành lại bị phát hiện rồi ư?

Ngoại hình của cô khiến hắn có cảm giác an toàn, hai cô gái kia căn bản là không xinh đẹp được như Dương Linh Thiến, An Lâm suy nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy chỉ có thể là vì Tiên Vương có sở thích đặc biệt thôi.

Hắn quát to: "Đừng trốn nữa, tôi biết ngươi ở chỗ này!"

Chẳng qua, điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, trong hai người mà Phong Vô Nhai chọn, không có Dương Linh Thiến...

Hết thảy đều trở nên cực kỳ tĩnh lặng.

Đã nói là ba chọn một cơ mà? Sao đột nhiên lại chọn luôn cả hai vậy!

Nhưng mà... nếu bị phát hiện rồi, thì vì sao Phong Vô Nhai không nhìn sang chỗ hắn ẩn thân? Chẳng lẽ hắn ta đã cao ngạo đến mức chẳng thèm ngó tới hắn rồi?

Dương Linh Thiến đâu chỉ hơi may mắn, mà là quá may mắn luôn ấy!

Đột nhiên hắn có cảm giác rằng mình vẫn còn quá ngây thơ, hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của Phong Vô Nhai.

Phong Vô Nhai thấy cô gái đi rồi, đứng im tại chỗ một hồi lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, khí thế kinh khủng tỏa ra từ toàn thân tạo thành sóng gợn màu đen khuếch tán ra bốn phía.

Người đàn ông mặc áo giáp màu sắc rực rỡ nghi ngờ lên tiếng: "Tiên Vương?"

Cô gái bên cạnh nghe vậy lập tức cúi đầu cười nói: "Vâng, Diễm Cơ sẽ sắp xếp ổn thỏa!"

Phong Vô Nhai lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là vừa nãy tôi vẫn luôn cảm thấy có người âm thầm quan sát tôi ở gần đây, thế nên mới ra kế sách này."

Chung quy An Lâm vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, vẫn không chịu hiện thân ra.

Sau một lúc lâu.

Bí địa Vẫn Tinh theo lời của Tiên Vương, chính là kiến trúc hình vuông màu đen bên trong đại trận kia, có khả năng rất cao là bên trong có mảnh vỡ thiên đạo.

An Lâm thì yên lặng thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là thế, tên này cũng quá cẩn thận rồi, đã làm lão đại của toàn thế giới, còn nghi thần nghi quỷ như vậy."

Một màn này, khiến cho hắn rơi vào trầm tư.

Phong Vô Nhai gật đầu, hình như cảm thấy rất có lý, cất giọng nói: "Hình Long, ông hãy canh giữ ở ngoài bí địa Vẫn Tinh đi."

Trong lòng An Lâm có chút hoang mang, nhưng hôm nay chỉ có thể đè nỗi hoang mang xuống, yên lặng theo đuôi Phong Vô Nhai.

Người đàn ông cười nói: "Tiên Vương đại nhân tu vi cao đến mức thông thiên, làm sao có ai có thể âm thầm quan sát ngài, rồi lại không bị ngài phát hiện ra được, đây là ngài quá lo lắng rồi."

Diễm Cơ tư thái xinh đẹp, dung mạo tuyệt mỹ xuất hiện ở trong hư không, cười khanh khách nói với Phong Vô Nhai: "Tiên Vương đại nhân, hai vị phi tử này đang chờ ngài lâm hạnh, ngài có thể qua đó bất cứ lúc nào."

Tóm lại, hình như một đám mỹ nữ hậu cung có đều cảm xúc riêng với Phong Vô Nhai.

Phong Vô Nhai tiến vào Xuân Hoa cung, có không ít mỹ nữ đã tựa vào bên cửa sổ, nhìn cái chàng trai đang đi về phía các cô, trong ánh mắt có tò mò, có nóng bỏng, có sợ hãi, cũng có thấp thỏm, thậm chí còn có một loại vẻ mặt phức tạp khó nói thành lời.

Người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, cung kính cúi đầu nói: "Tuân lệnh!"

Nếu như ở đại lục Thái Sơ xuất hiện hai vầng mặt trăng là trận chiến Hợp Đạo xuất hiện, như vậy thì đại lục Thần Nguyên, hai mặt trăng cũng xuất hiện là có ý nghĩ gì? Hắn có thể giảm nhận được, phía trên hai cái mặt trăng, có tỏa rả cả lực lượng ánh trăng! Nói cách khác, đây không chỉ đơn giản là hình chiếu!

"Chẳng lẽ là, hai thế giới này có tính liên kết?"

"Là vì mảnh vỡ thiên đạo ở đại lục Thái Sơ ư..."

Diễm Cơ và Hình Long bên cạnh Phong Vô Nhai đều là đại năng Phản Hư hậu kỳ, thực lực không thể khinh thường, bây giờ Phong Vô Nhai bắt đầu đi tới Xuân Hoa cung, An Lâm do dự chốc lát, vẫn là quyết định len lén đuổi theo.

An Lâm thấy, phía trên bầu trời lại cũng có hai đợt trăng tròn, một vầng trăng sáng trong thánh khiết, một vầng trăng đỏ sẫm yêu dị, thoạt nhìn phong cách khác lạ, nhưng lại hài hòa tương sinh.

Mặt trời rơi xuống đường chân trời, màn đêm bắt đầu phủ xuống.

Từ đây, An Lâm liền tin chắc là vậy.

Phong Vô Nhai khẽ gật đầu, nhìn vóc người quyến rũ của Diễm Cơ, như có điều suy nghĩ, cười hỏi: "Diễm Cơ, cô có muốn đi chung không?"

Diễm Cơ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mị nhãn như tơ, cười duyên nói: "Tôi vẫn không tới thì hơn, ha ha ha... Tiên Vương đại nhân, ngài đừng quên là tôi tu luyện công pháp gì... Nếu như thân thể thuần âm của tôi bị ngài phá, ngài sẽ bị tổn thất một vị đại tướng đó..."

Phong Vô Nhai vẫn có chút không cam lòng, lại hỏi: "Vậy một ngàn giai lệ trong hậu cung của cô, nhiều nữ tu xinh đẹp như vậy, lúc nào mới chuẩn bị cho tôi nếm thử?"

"Ha ha... chuyện này ấy à, chờ tôi và các cô ấy đủ thân mật rồi lại nói tiếp..." Diễm Cơ quyến rũ cười một tiếng, trong mắt long lanh như thu thủy, "Vậy thì cáo từ, tôi cũng đi cưng chiều mỹ nhân của tôi đây."

Diễm Cơ hóa thành một ngọn lửa biến mất ngay tức khắc.

Phong Vô Nhai có phần thất vọng, nhưng vẫn đi về phía tẩm cung của mình.

An Lâm âmm thầm quan sát đang tiêu hóa cuộc đối thoại giữa hai người, chung quy vẫn thấy lượng tin tức có hơi lớn.

Hậu cung của Tiên Vương có ba ngàn giai lệ hắn cũng có thể miễn cưỡng lý giải, nhưng Diễm Cơ này cũng có hậu cung một ngàn giai lệ... là cái gì quỷ... Bách Hợp (*) cũng có thể mở hậu cung sao?

(*) Bách Hợp: thuật ngữ chỉ đồng tính nữ.

Đột nhiên hắn lại cảm thấy có phần đau lòng cho các nam tu ở cái thế giới này, mỹ nữ đều bị hai người này cướp đoạt hết rồi còn đâu!

An Lâm vừa phỉ nhổ, vừa đi theo Phong Vô Nhai bay vào tẩm cung.

Hai cô gái mặt mũi xinh đẹp, đang run rẩy nằm trên giường Phong Vô Nhai, có một cô gái còn đỏ vành mắt, hiển nhiên là đã khóc một hồi.

Có lẽ các cô cũng giống như Dương Linh Thiến, đều là bị sứ giả của Tiên Vương lấy phương thức nào đó, ép các cô lại tới đây.

Phong Vô Nhai đi vào tẩm cung, thấy hai cô gái run rẩy sợ hãi, ngược lại hai tròng mắt càng hiện lên vẻ hưng phấn, nhanh chóng đi về phía hai cô gái kia.

Hắn cảm thấy, hắn phát hiện ra một bí mật lớn mà Tiên Vương không muốn ai biết!

"Thiếp thân bái kiến Tiên Vương."

"Bái kiến Tiên Vương..."

Hai cô gái vội vàng hành lễ.

"Ha ha ha... Miễn lễ..." Phong Vô Nhai cởi áo ngoài, tiến về phía hai mỹ nữ lạnh run ở trên giường, "Mỹ nhân, thả lỏng một chút, bổn Tiên Vương sẽ để hai em được trải qua một buổi tối cực kỳ vui vẻ!"

Vừa nói dứt lời, Phong Vô Nhai liền bắt đầu cởi hết quần áp của mình, chỉ chừa lji một cái quần cộc, sau đó vừa vuốt ve vừa rút đi quần áo của hai cô gái.

Rất nhanh, thân thể mềm mại lại trắng noãn đã bắt đầu xuất hiện ở trước mặt.

Phong Vô Nhai giở trò, tận tình vuốt ve, khiến cho hai cô gái yêu kiều rên rỉ liên tục.

Cô gái vừa thẹn vừa giận, khóe mắt chứa lệ, nhưng vẫn không dám phản kháng lại Phong Vô Nhai, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Vốn là An Lâm không đành lòng nhìn nữa, định rời khỏi nơi này, nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện ra điểm mấu chốt, cũng thể rời đi nổi nữa.

An Lâm chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định quan sát một lát nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận