Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1370: Tiên Vương đại nhân, ngài bị đội nón xanh rồi

Tiên Vương Phong Vô Nhai đã đưa ra chiến thư.

Toàn bộ lục địa cũng nổi gió phun mây theo.

Nhưng thượng tiên áo trắng, nhân vật chính của sự kiện này lại không công khai tỏ thái độ là sẽ tiếp nhận lời ước chiến của Tiên Vương.

Thập đại thượng tiên của Tiên Vương cung đi tới vương phủ Lang Đằng tìm tung tích thượng tiên áo trắng suốt mười ngày, song vẫn không thu hoạch được gì.

Ngay cả nơi mà hai vạn cô gái kia tới, bọn họ cũng không tra được. Có thể tưởng tượng, thượng tiên áo trắng làm chuyện này hoàn mỹ đến mức nào, không chỉ đánh một trận sảng khoái, mà còn thật sự bảo vệ được tất cả các cô gái bị ngược đãi!

Cái nhìn của người đời về thượng tiên áo trắng lại xảy ra một chút thay đổi.

Giờ phút này, trong một tòa kiến trúc hình tam giác ở Xuân Hoa cung.

An Lâm một thân áo trắng đang ung dung thưởng trà.

An Lâm: "..."

Làm như vậy, tuyệt đối không thể so với việc hắn bất chấp nguy hiểm tính mạng đi cứu các phi tử tới mức ông trời cũng phải cảm động.

"Dừng lại! Dừng lại!" An Lâm phất tay, "Tôi không phải là chúa cứu thế, tôi chỉ muốn làm một chuyện rất bình thường mà thôi..."

Hiển nhiên là hắn có thể giết chết Tiên Vương trước, sau đó cứu các phi tử ra. Nhưng làm như vậy, sẽ làm các phi tử cảm thấy mình chỉ thuận tay cứu họ ra, trị giá thiện cảm sẽ thấp đi rất nhiều.

Dương Linh Thiến có phần lúng túng mấp máy cái miệng nhỏ nhắn: "Tôi thừa nhận, lúc trước là tôi coi thường ngài, đúng là ngài có đủ thực lực để chống lại Tiên Vương."

Đúng, An Lâm còn lưu lại một luồng thần niệm ở trên giấy viết thư!

Dương Linh Thiến tự mình châm trà cho An Lâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tò mò: "An Lâm thượng tiên, Tiên Vương Phong Vô Nhai ước chiến, anh sẽ tới chứ?"

Bức thư không có chữ trong tay hai ngàn ba trăm phi tử bất chợt lần nữa sáng lên hai hàng chữ: Tôi đã trở về, cô bằng lòng đi theo tôi chứ? Tôi dẫn cô thoát khỏi Xuân Hoa cung, đi đến một nơi thế ngoại đào nguyên, ít ngày nữa tôi sẽ trả lại cho cô một cái tự do chân chính!

"Mặc dù, trông ngài không giống như là sẽ có thể đánh bại Tiên Vương, nhưng tôi vẫn luôn có một niềm tin mù quáng với ngài... Hơn nữa, nói ra có lẽ là ngài sẽ không tin, bây giờ, ngài đã gánh vác lấy hi vọng của toàn bộ đại lục..."

An Lâm vui vẻ: "Sao hả, không phải là trước kia cô vẫn cho rằng tôi đánh nhau với Phong Vô Nhai là lấy trứng chọi đá à? Sao bây giờ lại cảm thấy tôi sẽ đến đó chịu chết?"

Đột nhiên An Lâm không phản bác được, chỉ có thể khẽ ho một tiếng, nói sang chuyện khác: "Bây giờ, dư luận có, lòng tin cũng có, kế hoạch công lược hai ngàn người có thể tiến vào giai đoạn thu lưới rồi!"

Lựa chọn tiếp tục ở lại Xuân Hoa cung, bị Phong Vô Nhai coi như đồ chơi.

"Đào hai ngàn cái góc tường của Tiên Vương là chuyện rất bình thường sao?" Dương Linh Thiến hỏi.

Hay là mạo hiểm đi theo thượng tiên áo trắng thoát khỏi cái chỗ này?

Nếu như cô bằng lòng, thì hãy nhỏ tinh huyết lên khoảng trống trên tờ giấy.

Trong lòng các phi tử sống ở thâm cung lại run lên, nhìn những dòng chữ trên bức thư với ánh mắt nóng bỏng, có phần kích động.

An Lâm nhắm mắt ngồi xếp bằng, nhận được tin tức, hồi lâu mới mở hai mắt ra, mỉm cười nói: "Thành công, có hai ngàn một trăm sáu mươi người quyết định theo tôi thoát khỏi Xuân Hoa cung!"

Bây giờ, cảnh tượng tựa như đồng thoại, lập tức phát sinh ở trên người mình, có ai lại không động lòng được cơ chứ?

Tất cả phi tử đều thấy được một từ mấu chốt: Các cô!

Thật ra thì trận chiến ở trong Tiên Vương cung lần ấy, bóng dáng của thượng tiên áo trắng cũng đã khắc ghi ở trong đầu của các cô, ngay sau đó sự kiện vương phủ Lang Đằng xảy ra, càng khiến cho hình tượng của hắn trở nên càng lập thể và sinh động.

Đúng là anh hùng cái thế đạp trên tường vân bảy màu tới đây, nhưng không phải là chỉ mang một mình cô đi, mà còn mang theo rất nhiều cô gái khác nữa...

Các cô ở trong thâm cung, trải qua là một cuộc sống buồn chán tù túng, nhưng có một người, hắn bỗng xuất hiện ở trong bầu trời đêm, vô cùng chói mắt, làm cho người ta phải hướng tới.

Thượng tiên áo trắng đáp ứng lời ước chiến Tiên Vương Phong Vô Nhai, đồng ý ở buổi trưa năm ngày sau, tiến hành trận quyết chiến một chọi một ở đài Trảm Tiên!!!

Không lâu sau, có một tin tức nhanh chóng thổi quét toàn bộ đại lục.

Quả nhiên, truyện cổ tích và thực tế luôn cách biệt.

Có cô gái nào là không ảo tưởng, rằng sẽ có một anh hùng cái thế đạp trên tường vân bảy màu tới đón mình, mang mình thoát khỏi khổ nạn hôm nay?

Ý là, trừ cô ra, còn có những phi tử khác cùng chạy trốn với thượng tiên áo trắng ư?

Như vậy mới hợp lý đấy, suy cho cùng thượng tiên áo trắng đã nói, làm như vậy là để cứu vớt những cô gái bị ép buộc, sao có thể chỉ cứu một mình cô được?

Các phi tử cảng thêm tin tưởng tin tức trong bức thư, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mất mát.

Từng giọt máu tươi nhỏ trên bức thư trắng tinh, tựa như hoa mai nở rộ, diễm lệ chói mắt.

Chốc lát, tất cả những cô gái nhỏ máu lên bức thư, đều thấy được một hàng chữ: Buổi trưa năm ngày sau, tập trung ở đài diễn vũ của Xuân Hoa cung, tôi dẫn các cô đi!

An Lâm nghe vậy liền sửng sốt, nhìn cô gái mặc váy đỏ quyến rũ động lòng người trước mặt, sau đó lấy lại tinh thần, có phần lúng túng gật đầu: "Ừ, cô nói đúng."

Dương Linh Thiến nâng cái má, nhìn An Lâm bằng ánh mắt dịu dàng, thản nhiên cười nói: "Anh sai rồi, là hai ngàn một trăm sáu mươi mốt người quyết định theo anh thoát khỏi Xuân Hoa cung."

Tin tức kia, gây chấn động toàn bộ đại lục.

Một cơn sóng thần thật sự bắt đầu dâng lên.

Vô số người đều hướng ánh mắt về Tiên Sơn phía đông thành Côn Luân.

Một đám cường giả bắt đầu lên đường, phá không, bay về phía đài Trảm Tiên trong truyền thuyết kia.

Bọn họ cũng không muốn bỏ qua trận đại chiến có một không hai này!

Thành Côn Luân, bên trong một phường ca múa lớn.

Doãn Hỉ lợi dụng lực lượng địa mạch của đế quốc Côn Luân, đã luyện thành một viên tiên đan, nuốt vào trong bụng, sau đó xé mở không gian, biến mất ngay tại chỗ.

Thoáng chốc, năm ngày ước định đã đến.

Ở Thiên Sơn phía đông thành Côn Luân.

Bây giờ đã có trên trăm vạn cường giả tụ tập.

Bọn họ hoặc là khống chế các loại thú dữ hung hãn, hoặc là ngự các loại pháp khí bay đầy trên không trung.

Mọi người chỉ cần ngẩng đầu lên, là đều có thể nhìn thấy từng luồng lưu quang không ngừng xuyên qua trên bầu trời, hoàn toàn không có dấu hiệu bị cắt đứt. Đổi lại là trước kia, có khả năng là cả đời này bọn họ cũng không thấy được nhiều cường giả như thế!

Hôm nay cường giả ở khắp nơi trên đại lục đã đều tụ tập ở chỗ này, đây là một sự kiện vô cùng rầm rộ!

Thiên Sơn cao gần mười vạn trượng, nối thẳng lên vòm trời.

Trên đỉnh Thiên Sơn là một đấu trường do thiên nhiên tạo thành, tên là đài Trảm Tiên.

Đài Trảm Tiên rộng mười dặm, xung quanh có kết giới nhàn nhạt màu lam bao vây, có thể ngăn cách dư âm chiến đấu ở bên trong với bên ngoài. Nếu không có cái kết giới thiên nhiên này, sợ rằng trong cả trăm vạn cường giả của đại lục, sẽ không có nổi mấy người dám xem cuộc chiến ở khoảng cách gần như thế này.

Tiên Vương Phong Vô Nhai đã đứng ở bên trong kết giới, một thân vương bào màu đen phần phật, hai mắt như điện, Thần Nguyên dồi dào, hiển nhiên là đã điều chỉnh trạng thái tới đỉnh phong, chỉ chờ lấy tư thái mạnh mẽ hung hãn nhất đánh tan đối thủ.

Thượng tiên áo trắng còn chưa xuất hiện, nhưng mọi người đều đã biết, hắn như là đã nhận ước chiến, thì chắc chắn là sẽ không lật lọng, nói mà không làm, đây là tôn nghiêm của một bậc cao thủ.

Hơn trăm vạn cường giả đều đang đợi thượng tiên áo trắng xuất hiện!!!

Đúng lúc này, bùa truyền âm của Tiên Vương đột nhiên sáng lên.

Phong Vô Nhai khẽ cau mày, nhưng vẫn là tiếp bùa truyền âm: "Chuyện gì?"

Trong Bùa truyền âm truyền đến giọng nói dồn dập của Diễm Cơ: "Tiên Vương đại nhân, ngài bị đội nón xanh rồi!!!"

Phong Vô Nhai: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận