Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1371: Phong Vô Nhai nổi giận

Tiên Vương đại nhân, ngài bị đội nón xanh rồi.

Câu nói kia truyền ra từ trong bùa truyền âm.

Phong Vô Nhai không ngờ rằng Diễm Cơ sẽ nói ra một câu nói như vậy, nghe mờ sững sờ một lúc.

Bởi vì không sử dụng thuật pháp che đậy, các tu sĩ vây xem, cũng nghe được cuộc đối thoại này, thế nên những người đó cũng bối rối, không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

"Cô... cô có biết là cô đang nói cái gì không?" Phong Vô Nhai cảm thấy đầu sắp nổ tung.

"Vô cùng chính xác! Tiên Vương đại nhân, ngài cứ bình tĩnh đã, để tôi nói cho ngài nghe... " Chắc hẳn là Diễm Cơ cũng rất chấn động, giọng điệu lộ ra vẻ kích động và dồn dập, tiếp tục nói, "Hôm nay thị nữ của tôi đi dò xét các phi tử sinh hoạt hàng ngày... Sau đó phát hiện Tâm Nhiên tiên phi không thấy bóng dáng."

Phong Vô Nhai khẽ cau mày, cảm thấy chuyện còn có đường vãn hồi, Tâm Nhiên tiên phi trời sinh tính cách hiếu động ham chơi, có thể là chạy tới tẩm cung của những phi tử khác rồi.

"Thị nữ của tôi cho là Tâm Nhiên tới tẩm cung của các phi tử khác, vì vậy cũng không quá để ý, tiếp tục dò xét cuộc sống của những phi tử khác..."

"Thế nên, Tiên Vương đại nhân, có khả năng là ngài..."

Trong nháy mắt, bùa truyền âm bị tiếng hô của Phong Vô Nhai chấn động đến phát nổ!

"Tra ra một ít chuyện, ở trong tẩm cung của các phi tử mất tích, gần như đều có báo chí tin tức liên quan đến thượng tiên áo trắng... Hơn nữa trong tẩm cung của mấy phi tử, còn có một bức thư màu trắng không có chữ, như là bị bỏ quên."

Một tiếng quát to, gây chấn động đến cả trăm dặm, tựa như vòm trời nổi giận.

Diễm Cơ nói: "Chúng tôi lục soát tẩm cung của ba ngàn năm trăm hai mươi phi tử, đem lục soát toàn bộ Xuân Hoa cung một lần, thì phát hiện có hai ngàn một trăm sáu mươi phi tử biến mất!"

" Phong Vô Nhai ta thề không đội trời chung với ngươi, a a a a a...!!!"

"Nhưng mà, ngay sau đó, thị nữ đi mười sáu cái tẩm cung, nhưng chỉ thấy có năm phi tử, cuối cùng thì cô ta đã nhận ra rằng có gì đó không đúng, lập tức phát động tất cả mọi người tiến hành lục soát!"

Trên trăm vạn cường giả của đại lục lộ vẻ mặt hoảng sợ.

Phong Vô Nhai hít vào một miệng đầy khí lạnh, ngước mắt nhìn ông trời, toàn thân run rẩy, hình như đã không còn ức chế nổi tâm trạng của mình rồi, một hồi lâu sau, hắn mới cắn răng hỏi: "Tra được cái gì không?"

Hô hấp của Phong Vô Nhai bắt đầu dồn dập, hỏi tiếp: "Kết quả thế nào?"

Phong Vô Nhai hét lớn: "Câm mồm!!!"

Đông đảo tu sĩ đều biến sắc, lao nhao chạy trốn thật xa.

"Tôi tìm đại trưởng lão Phó Hạo Thương, người am hiểu dò xét thần niệm nhất, thì phát hiện ra một tia lực lượng quen thuộc còn còn sót lại ở trên thư, so sánh với lực lượng của thượng tiên áo trắng đã từng xuất hiện ở Tiên Vương cung vào tối hôm ấy, độ chính xách lên đến chín mươi chín phần trăm... Nói cách khác, hết thảy mọi chuyện, rất có thể là do thượng tiên áo trắng gây nên!"

Thần quang kia là màu đen, nhưng trên trăm vạn tu sĩ vây xem lại như thấy được màu xanh ngập trời.

Phong Vô Nhai đã giận điên lên rồi, giận dữ hét lên: "Súc sinh! Ta tìm ngươi ước chiến, ngươi lại len lén mang đi hơn một nửa phi tần trong hậu cung của ta!"

Thần quang đen kịt xông thẳng lên vòm trời, bao phủ thiên địa.

Một đám tu sĩ không muốn chết điên cuồng bỏ chạy thật xa.

"Ý anh là... rấtcó khả năng là bây giờ chúng ta sẽ bị Tiên Vương diệt khẩu?"

Một đám tu sĩ chết thảm ở dưới mũi tên Thần Đạo.

"Nhưng mà, không phải là trận quyết đấu giữa Tiên Vương và thượng tiên áo trắng còn chưa bắt đầu sao?"

"Lại không nghĩ rằng, hóa ra là ra chiêu điệu hổ ly sơn, để cho Tiên Vương đến đài Trảm Tiên, sau đó lén lút đào hơn nửa hậu cung của Tiên Vương hơn đi mất... Trâu bò! Thật sự là quá trâu bò! "

"Chạy mau đi, ngươi còn đứng đần ra ở chỗ này làm gì? Không muốn sống nữa à?"

Trên đài Trảm Tiên, hai mắt Phong Vô Nhai đã đỏ ngầu, gần như là muốn tẩu hỏa nhập ma.

Bây giờ đã đã hoàn toàn bội phục An Lâm đến mức phải gọi là đầu rạp xuống đất, giật mình thảng thốt!!!

Cái tên mập mạp này chính là Doãn Hỉ.

"Ngu ngốc! Hiện ở loại tình huống này, hai người họ sẽ còn ở đây đánh nhau ư? Thượng tiên áo trắng cho Tiên Vương đội hơn hai ngàn cái nón xanh, chắc chắn là Tiên Vương phát điên lên rồi! Chúng ta đã biết chuyện này, anh cho rằng Tiên Vương sẽ tha cho chúng ta ư?"

Trong đó cũng có không ít cường giả của Tiên Vương cung đến đây trợ uy, đây quả thực là giết sạch không phân địch ta, vận khí không tốt thì sẽ phải chết.

Một tên béo bóp nát mũi tên Thần Đạo bén nhọn bắn tới người hắn, nhìn chàng trai nổi giận ở trên đài Trảm Tiên, trong mắt hiện vẻ khiếp sợ và khâm phục.

"Đan đạo tổ sư thật không hổ là đan đạo tổ sư, bất kể là suy nghĩ, hay là hành động đều vượt qua xa sức tưởng tượng của mình. Cứ tưởng rằng tổ sư sẽ ứng chiến, đường đường chính chính tới quyết đấu với Tiên Vương, mình cũng có thể ở một bên thay tổ sư trợ trận..."

"Đúng! Thế nên chạy mau đi!"

Thần quang màu đen hóa thành mũi tên bén nhọn khát máu nhất rơi xuống như mưa, bao trùm cả vùng đất trong phạm vi trăm dặm, tất cả sinh linh có mặt trong phạm vi này đều bị tiêu diệt!

"Kẻ nào dám lan truyền chuyện này... Chết!!!" Phong Vô Nhai giận dừ gào lên một tiếng vang tận mây xanh.

Bọn họ đều không ngu, biết lúc này chuồn là thượng sách, nếu không có khả năng sẽ trở thành đối tượng xả giận của Tiên Vương.

Doãn Hỉ hoảng hốt nói: "Trước khi công người công tâm, một chiêu này của đan đạo tổ sư phải gọi là công tâm đại pháp, thật sự là đã phá được tâm lý phòng ngự của Tiên Vương... Không tệ, thật sự rất tốt!"

Hắn cũng không dám ở lâu, bắt đầu chạy đi xa nhất có thể.

Tiên Vương Phong Vô Nhai giận dữ, trực tiếp thả ra mũi tên Thần Đạo tru sát mấy vạn tu sĩ, nhưng vẫn còn hơn chín mươi vạn cường giả thoát khỏi Thiên Sơn.

Tu sĩ may mắn còn sống, mang nỗi căm hận rất lớn với Tiên Vương, bắt đầu lan truyền chuyện này.

Cứ như vậy, cả đại lục Thần Nguyên, đều biết chuyện thượng tiên áo trắng cho Tiên Vương đội hơn hai ngàn cái nón xanh.

Tiên Vương đã nói người dám lan truyền chuyện này đều phải chết, nhưng hắn cũng không thể giết sạch tất cả sinh linh trên đại lục được! Sau khi tin tức được truyền ra, đại lục Thần Nguyên lại nhấc lên một hồi chấn động cực lớn!

Tất cả mọi người đều phải thán phục về những chuyện mà thượng tiên áo trắng đã làm.

Vốn là chuyện Tiên Vương Phong Vô Nhai bệnh liệt dương đã gây nên một làn sóng không nhỏ, hôm nay hơn một nửa hậu cung của hắn đã bị thượng tiên áo trắng mang đi, chuyện này lại càng kinh thế hãi tục.

Trước kia Phong Vô Nhai chính là người mà không ai không biết không ai không hiểu, cho tới hôm nay, hắn vẫn là người mà không ai không biết không ai không hiểu, nhưng mà hình như phương hướng hơi bị trật đi một chút.

Người đời chợt phát hiện, vị Tiên Vương đã từng là chí cao chí thượng kia, hình như cũng không phải là không thể xâm phạm, cao không thể chạm tới.

Hắn vẫn có rất nhiều nỗi ưu sầu giống như những người phàm tục.

Ví dụ như, hắn cũng sẽ bị bệnh liệt dương, cũng sẽ bị vợ ngoại tình...

Ngày đó, nghe nói Thiên Sơn cũng bị Tiên Vương Phong Vô Nhai nổi giận bổ đôi thành hai nửa...

Ngày hôm sau, thành Côn Luân có tin tức thả ra.

Thượng tiên áo trắng tuyên bố sẽ chịu trách nhiệm với chuyện lần này, căn cứ theo nhiệm vụ cứu những cô gái bị áp bức ngược đãi của mình, hắn mới làm ra loại chuyện này, về phần ước chiến, ngày khác lại hẹn.

Xuân Hoa cung.

Bên trong tòa tẩm cung nguy nga lộng lẫy nhất.

Phong Vô Nhai âm trầm ngồi ở trên vương tọa.

Diễm Cơ và Tiên Hậu Nhan Thư Cầm đang quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

"Nói đi... hai người cảm thấy là chuyện gì xảy ra?" Phong Vô Nhai ma sát ngón tay.

Có thể là chuyện gì xảy ra nữa? Không phải là mị lực chưa đủ, bị thượng tiên áo trắng điên cuồng đục khoét góc tường sao? Diễm Cơ thầm nghĩ trong lòng.

Tiên Hậu Nhan Thư Cầm cúi đầu nói: "Hai ngàn một trăm sáu mươi mốt vị phi tử mất tích, hình như đều là bị sứ giả Tiên Vương dùng các loại thủ đoạn bắt buộc, nên mới tiến vào Xuân Hoa cung, cũng không phải là tự nguyện tiến cung."

"Ồ? Bị buộc phải tiến cung, thì có thể tùy ý đào tẩu, vứt sạch mặt mũi của bổn vương ư?" Phong Vô Nhai nở nụ cười, "Truyền lệnh xuống, phàm là phi tử chạy trốn, bất kể là thế lực gì, tri di cửu tộc!"

Thân thể mềm mại của Nhan Thư Cầm khẽ run lên, cúi đầu nói: "Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận