Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1378: Lực lượng quy tắc của mảnh vỡ thiên đạo

Thời điểm An Lâm còn đang chìm trong hoang mang, Phong Vô Nhai bắt được cơ hội phản kích, lấy tay làm đao, chợt chém về phía An Lâm!

An Lâm với ba lớp bạo thể có thể đuổi theo tốc độ của Phong Vô Nhai, một tay vẫn nắm chặt kiếm Thắng Tà dùng sức chém về phía cổ của Phong Vô Nhai, một tay kia chộp tới bàn tay Phong Vô Nhai đang chém tới.

"Xoẹt!"

Một luồng cảm giác đau đớn tựa như tê liệt lan khắp toàn thân trong nháy mắt.

An Lâm phát hiện thần thể của mình lại bị bàn tay của Phong Vô Nhai xé rách dễ dàng, trên cánh tay để lại một vết máu nhìn vào mà giật mình.

"Lực lượng này..." Sắc mặt An Lâm lại biến đổi.

"Ha ha ha... Đi chết đi... " Lúc này, Phong Vô Nhai lần nữa công kích, lấy tay vẽ ra một cái đao khí vặn vẹo hơi mờ.

An Lâm lập tức rụt kiếm về đỡ, lực lượng kinh khủng đánh bay mấy ngàn thước, khí nhọn hình lưỡi dao nào đó còn xuyên qua kiếm Thắng Tà của hắn, đem trực tiếp xé rách lồng ngực của hắn ra thành một cái lỗ thủng rất lớn, lan từ bả vai tới eo ếch, máu tươi vung vãi đầy mặt đất.

Một cái tinh thể màu trắng không dừng biến ảo, xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Nó cũng như không có thực chất, lúc thì ngưng tụ thành tinh thể, lúc lại trở nên hư vô mờ mịt, biến mất như khói, căn bản là không dò tra được.

"Ha ha ha... Đúng vậy!" Phong Vô Nhai lộ ra nụ cười chiến thắng, "Vẫn thạch ở trong tay của ta! Nhưng nó không thể gọi là vẫn thạch, nó là quà tặng của ông trời..."

Nó không có hình dáng cố định, lúc thì biến thành hình thoi, lúc thì biến thành hình tam giác, lúc thì biến thành hình tròn.

"Ta vốn không muốn dùng phần lực lượng này ở chỗ này, suy cho cùng sử dụng lực lượng này lung tung, coi như là tu vi của ta, cũng sẽ chịu ảnh hưởng... " Phong Vô Nhai nhìn An Lâm, nhàn nhạt cất giọng nói, "Người của ngươi xông vào rồi bí địa Vẫn Tinh thì thế nào hả? Ngươi không thấy rằng Côn Luân Lục Thần Tướng đều đang ở bên ngoài đài Trảm Tiên, không hề rời đi sao?"

"Rốt cuộc ta cũng có thể thấy được vẫn thạch thần bí đến cực điểm kia rồi!"

Phong Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, hai mắt lóe ra tia sáng quỷ dị, khóe miệng còn treo nụ cười như có như không: "Rất khó lý giải, có phải không?"

Ở ngoài đài Trảm Tiên, trên trăm vạn tu sĩ đều là lần đầu tiên thấy vật này, trên mặt tất cả mọi người đều cùng hiện lên vẻ si mê và khát vọng.

An Lâm nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó ánh mắt cũng chìm xuống: "Cái vẫn thạch kia ở trong tay của ngươi?"

An Lâm khẽ cau mày, đúng là lực lượng này rất khó lý giải, nhưng không phải là hắn chưa từng gặp qua...

Nó vừa xuất hiện, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, giống như thế gian chỉ còn lại mình nó tồn tại.

Các tu sĩ lao nhao bàn luận, mảnh vỡ thiên đạo kia như có lực hấp dẫn trí mạng nào đó, khiến cho bọn họ vẫn không thể dịch chuyển được ánh mắt, trở nên có phần không cách nào tự kiềm chế.

Phong Vô Nhai đưa một tay ra.

"Thoạt nhìn không phải là quá mỹ diệu? Nó không chỉ khiến cho ta lĩnh ngộ cảnh giới mới, mà nó còn có thể khiến cho ta đạt được lực lượng mà ngươi không cách nào tưởng tượng, ta gọi nó là trái tim của trời." Phong Vô Nhai nhìn sự vật trong tay với ánh mắt si mê, cười nói, "Chỉ cần có nó, ta chính là trời, ta chính là vô địch!"

"Tinh thể này thật xinh đẹp, nó chính là vẫn thạch quan trọng ở một vạn năm trước sao?"

"Thật muốn có được nó..."

An Lâm giơ kiếm chặn ở trước người, quyền kình rơi vào kiếm Thắng Tà, rồi lại trực tiếp xuyên qua kiếm Thắng Tà, oanh kích ở trên ngực An Lâm, khiến lồng ngực của hắn hõm xuống.

An Lâm vung kiếm chém về phía quyền kình kia, trong nháy mắt kiếm quang bị quyền kình phá thành mảnh nhỏ.

An Lâm thở hổn hển, nhìn Phong Vô Nhai, rồi bất chợt cười lên.

"Càn rỡ!" Phong Vô Nhai giận dữ quát một tiếng, nắm chặt một tay, mảnh vỡ thiên đạo lần nữa hòa vào trong cơ thể, sau đó hắn tung một quyền về phía An Lâm!

An Lâm mở lòng bàn tay ra, thải hồng lôi chớp lóe, giống như là mang theo sinh mệnh, mơ hồ lộ ra uy năng nào đó không thể nắm giữ: "Mà lực lượng của ta, là của chính ta..."

An Lâm không nhịn được cười ra tiếng: "Trái tim của trời? Ngươi đúng là giỏi đặt tên đấy. Chẳng qua loại này đối thủ cảm giác mình hài lòng, cảm giác mình là vô địch như ngươi, ta đã giết không ít..."

Thải hồng lôi hóa thành một con lôi xà xé rách hư không, mang theo thiên uy huy hoàng vọt mạnh tới lồng ngực Phong Vô Nhai.

An Lâm không nói gì, mà là vỗ lòng bàn tay về phía Phong Vô Nhai.

"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?" Sắc mặt Phong Vô Nhai càng thêm âm trầm, theo như lời An Lâm nói, cảm giác có phần vượt ra ngoài nhận thức của hắn rồi.

Quyền kình dung nhập vào thiên địa, cuốn theo một luồng thiên uy trào dâng xông thẳng tới.

"Ngươi cười cái gì?" Ánh mắt Phong Vô Nhai trở nên âm trầm, hắn nói.

"Lá chắn mỏng có thể phòng ngự hết thảy lực lượng, lực lượng tuyệt đối có thể xuyên thấu hết thảy sự vật, tựa như đạo lý trong thiên địa, quy tắc vận chuyển của vạn vật trong thiên địa, hết thảy đều phải dựa theo quỹ tích vận chuyển mà nó chế định ra... Mảnh vỡ thiên đạo, lại có thể cho ngươi lực lượng phép tắc của thiên đạo!" An Lâm gật đầu, "Chẳng trách ngươi lại nói mình là vô địch, đối với phần lớn đại năng mà nói, ngươi thật sự là vô địch."

"Nhưng mà ngươi biết không? Lực lượng của ngươi là mượn..."

"Ha ha ha... Chỉ cần ta bài trừ vạn pháp rót ý chí vào trong chiêu thức của ta, thì trái tim của trời sẽ có thể khiến cho ý chí của ta biến thành sự thật, ngươi sẽ không thể nào ngăn được!" Phong Vô Nhai cười ha ha, vừa vui vẻ vừa lộ vẻ mặt ngoan độc mà nhìn An Lâm.

Vốn dĩ hắn cho là quả đấm của hắn có thể phá được mọi thứ, một hơi là có thể đấm thủng lồng ngực của đối phương thân thành một cái lỗ lớn.

"Hửm? Thân thể của ngươi lại không có bị nổ xuyên?" Phong Vô Nhai cảm thấy có phần ngoài ý muốn.

"Phốc... " An Lâm không thể nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhẹ nhàng di chuyển, vẫn miễn cưỡng đứng vững thân thể.

Phong Vô Nhai thấy thế nhưng không trốn không né, bày ra vẻ mặt coi thường nhìn An Lâm: " Con kiến hôi ngu xuẩn, vẫn chưa rõ sao, ta thúc dục lực lượng trái tim của trời rồi, bây giờ ta đây, không có ai có thể thương tổn được."

"Ầm!"

Lôi đình gầm thét như thiên lôi.

Lôi xà lại xuyên qua lồng ngực của Phong Vô Nhai chỉ trong nháy mắt, xuyên nổ trái tim của hắn!

Trước ngực xuất hiện một cái lỗ thủng to, xung quanh cháy đen, còn bốc lên từng luồng khói trắng, như đang hiển lộ ra uy năng kinh khủng một cách đầy rõ ràng.

"Ặc...?" Phong Vô Nhai há to miệng, ngây ngốc nhìn lồng ngực của mình, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và không giải thích được.

Đã nói là không có ai có thể thương tổn được cơ mà? Tại sao lại bị nổ xuyên rồi?

"Vì... Vì sao? " Phong Vô Nhai nhìn An Lâm, thân thể lảo đảo muốn ngã.

An Lâm nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Ngươi dùng lực lượng quy tắc của mảnh vỡ thiên đạo lưu lại, hơn nữa chỉ là mượn mà thôi, nhưng ta, thì lại có được quyền hành của thiên đạo!"

Đùng...

Ầm!

Vô số Kim Hư Lôi bộc phát ra từ trong cơ thể An Lâm, quấn quanh thân thể hắn, ngưng tụ thành một bộ đồ Kim Hư Lôi.

Hai cái đồng tử của An Lâm tràn đầy hồ quang điện lóe lên, lôi uy chí cao chí thượng từ cửu thiên đánh xuống, rơi vào trên người của hắn, uy áp kia mênh mông khôn cùng, làm cho tất cả người vây xem cũng không dám thở gấp dù chỉ một chút.

Một luồng Kim Hư lôi giáng xuống từ trên trời, đánh nát hư không, ngay cả kết giới thiên nhiên bao quanh đài Trảm Tiên cũng bị xuyên thủng, hóa thành một thanh Lôi Kiếm kim sắc, chói mắt như mặt trời.

Trong thiên địa, chỉ còn lại một loại sắc thái, đó chính là ánh sáng Kim Hư vô tận.

Tất cả tu sĩ, bao quanh Phong Vô Nhai, giờ phút này đều có một suy nghĩ dâng lên ở trong đầu.

Cái người con trai mặc trang phục Kim Hư Lôi, chấp chưởng Kim Hư Lôi Kiếm kia...

Không thuộc về phàm trần, mà là thần linh trên chín tầng trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận