Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1382: Người vá trời

Lồng ngực An Lâm bị mảnh vỡ thiên đạo đụng mạnhvào một phát.

May mà lực lượng không phải là quá lớn, mảnh vỡ thiên đạo có phần hư ảo.

Nếu như nó lấy ra lực lượng đã dùng để trùng kích vòm trời của đại lục Thần Nguyên để đánh về phía An Lâm, nói không chừng An Lâm đã biến thành mây khói.

"Ôi, ngươi nặng quá đó... Cái đồ xấu xa này!" An Lâm cười mắng một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, thầm nghĩ trong lòng, nhãi con, chỉ bằng chút sức mạnh này của ngươi, thì có thể làm gì được ta?

Tinh thể màu trắng có vẻ không phục, trông giống như là rất tức giận, tựa như đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi, lui về phía sau một khoảng cách, đang muốn đập thêm một phát vào ngực An Lâm.

An Lâm lại như đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Không đúng, ngươi có thể đụng vào ta, không phải có nghĩa là ngươi đã biến thành thực thể rồi sao?"

Hắn hai mắt sáng ngời, lập tức sử dụng Phong Dực và Côn Bằng Hành, lập tức lóe lên, xuất hiện ở phía trước mảnh vỡ thiên đạo. Mảnh vỡ thiên đạo không ngờ tới An Lâm lại đột nhiên gây khó dễ, tránh không kịp, bị một bàn tay bắt được.

Ngay sau đó là cảm giác không gian cực kỳ mãnh liệt đánh tới.

Vết rách trên vòm trời càng ngày càng rộng, khí lưu Hỗn Độn màu sắc tối đen hủy diệt hết thảy xung quanh, hư không rạn nứt khiến cho mảnh thiên địa kia bắt đầu hóa thành tuyệt địa.

Trên trăm vạn tu sĩ bị làm cho sợ đến mức bắt đầu chạy tứ tán xung quanh.

Ầm ầm...

Mấy chục tòa núi lửa xung quanh Thiên Sơn, lại bắt đầu đồng thời bộc phát, phụt lên ra nham thạch nóng cháy cùng với độc khí, thoáng như cả vùng đất đều tóe máu, trông cực kì khủng bố.

Hắn lại sờ phía dưới, hoàn hảo, vẫn còn cảm giác.

"Trời ạ, ngày tận thế đến rồi sao?"

Mảnh vỡ thiên đạo ở trạng thái thật thể bị hút vào trong nhẫn không gian cực phẩm!

Cảnh tượng giống như ngày tận thế, cùng với hơi thở hủy diệt cực kì khủng bố, khiến cho bọn họ biết rằng, đây đã là chuyện mà bọn họ không thể nhúng tay được rồi.

Khả năng là cho mảnh vỡ thiên đạo dung nhập vào trong thân thể, mới gặp phải di chứng giống như Phong Vô Nhai.

"Phù... Rốt cuộc cũng đã thành... " An Lâm như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

Phần lớn khu vực trong Tiên Vương cung đều biến thành một đống đổ nát.

Không ít tu sĩ đã lộ vẻ mặt tuyệt vọng.

Nơi xa tiếp tục truyền đến tiếng vang rung trời.

Dĩ nhiên, cũng có một số cường giả tràn đầy mong đợi mà nhìn bóng dáng trên đài Trảm Tiên. Bọn họ biết, nếu có ai có thể đảo ngược hết thảy, cho mảnh đất trời này hi vọng, thì người kia nhất định là thượng tiên áo trắng!

Coi như là thượng tiên cấp bậc Phản Hư, cũng không thể làm gì hơn.

"Xong, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta còn có thể trốn tới chỗ nào?"

Dương Linh Thiến thấy An Lâm xông về phía Tiên Vương cung, thì cũng không hề do dự theo ở phía sau.

"Thế gian gặp phải đại nạn, vẫn là tà áo trắng kia chói mắt nhất."

Thấy bóng dáng kia từ từ biến mất, cảm giác mất mát khổng lồ tràn ngập trong tim.

"Thượng tiên áo trắng hành động rồi."

"Xong rồi, xong rồi... phải làm sao bây giờ!"

An Lâm trầm ngâm chốc lát, cảm thấy việc này không nên chậm trễ, lập tức bay lên trời, tiến về phía Tiên Vương cung!

Đang lúc này, một cái bóng dáng áo trắng phá không mà đến.

Hắn vừa dùng thân thể tròn trịa như bóng bàn mau lẹ tránh né, vừa cực kỳ gấp gáp nói.

"Nếu còn tiếp tục như vậy, sinh linh sẽ phải gặp cảnh lầm than mất!"

"Nơi hắn tới... là vị trí bầu trời bị rách!"

Trên mặt Dương Linh Thiến có vẻ bướng bỉnh, cô vẫn tiếp tục đuổi theo.

Bí địa Vẫn Tinh, trung tâm vị trí vòm trời bị rách.

Doãn Hỉ đang dùng thân pháp linh hoạt tránh né các loại năng lượng Hỗn Độn.

Ở thời điểm các tu sĩ khác cũng lựa chọn chạy trốn, một vài người quay về hướng ngược lại, trực tiếp đi theo bóng dáng áo trắng cực kỳ chói mắt kia.

Nhưng tu vi của cô thật sự là quá thấp, càng đuổi càng xa, càng đuổi càng nhìn không thấy cái bóng lưng kia.

Cô cố gắng đuổi theo bóng dáng áo trắng ở phía trước.

Mặc dù cô không biết mình đi theo thì có ích lợi gì, nhưng cô muốn xem An Lâm chiến đấu, muốn xem An Lâm lấy được thắng lợi!

Diễm Cơ đang chuẩn bị lái phi thuyền đưa các ái phi thoát đi, thì thấy được bóng trắng kia xẹt qua bầu trời.

Nhan Thư Cầm đang sơ tán phi tử của Xuân Hoa cung, cũng nhìn thấy một cái bóng dáng dứt khoát kiên quyết, xông về phía trung tâm vết rách trên vòm trời.

Ở trung tâm, xoáy nước khuếch tán, hư không sụp đổ, huyết lôi tàn sát khắp nơi, cơn gió Hỗn Độn điên cuồng thổi quét. Bóng hình màu trắng kia tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn cực kỳ chói mắt, giống như hào quang duy nhất trong ngày tận thế, lại tựa như bức họa tráng lệ vĩnh hằng.

Vô số sinh linh thấy kia bóng dáng kia thì đều ngơ ngẩn.

Ánh mắt của Dương Linh Thiến lại càng si mê, không chớp mắt nhìn cái chàng trai đang xông vào vết rách trên vòm trời, nắm chặt mười ngón tay ở trước ngực, khẩn trương không thôi, đồng thời cũng không ngừng cầu nguyện.

Rầm rầm rầm...

Vô số cơn gió Hỗn Độn đánh tới phía An Lâm.

Huyết lôi lại càng giống như ma đầu diệt thế, hết sức dữ tợn đánh về phía An Lâm.

Cái loại uy năng kinh khủng cùng cảm giác bị áp bách này, có thể dễ dàng bóp các đại năng Phản Hư thành bụi bay.

An Lâm có phần bất đắc dĩ, yên lặng thu kiếm trong tay.

Vết rách trên vòm trời đã được chữa trị rồi, Tiểu Tà chẳng những không mỏi mệt, ngược lại càng thêm phấn khởi, giống như rất thích làm loại chuyện này, bày ra cái vẻ tôi rất thích công việc này, nếu không cho tôi làm việc thì tôi sẽ chết!

Nhan Thư Cầm ngước đôi mắt đẹp nhìn trời cao, nở nụ cười vui vẻ: "Cứu thế giới thoát khỏi hủy diệt, cho thế giới nghênh đón khí tượng mới, chủ nhân mới của cái thế giới này, thật sự rất không tồi!"

Vô số tu sĩ được tận mắt chứng kiến hết thảy kích động nói, trong lòng tràn đầy sự khâm phục.

"Thượng tiên áo trắng An Lâm, chính là thần thoại đương thời, là tượng trưng vô địch!"

"Hắn là chúa cứu thế, hắn đã cứu tất cả chúng ta!"

Bất kể là phong vân cuồn cuộn, hay là lôi đình tàn sát khắp nơi, cũng đều tĩnh lại như vẽ.

Chỉ có kiếm Thắng Tà, thả ra màu mực thuần túy nhất dọc theo thân kiếm, bổ khuyết vết rách trên vòm trời.

Ngay sau đó, tựa như thời gian đảo ngược, cái khe bắt đầu co rút lại, lực lượng hủy diệt bắt đầu rút về trong vòm trời, một màn này làm cho tất cả mọi người nhìn mà hoa mắt ngẩn ngơ.

Mây đen dần dần tiêu tán, ánh nắng bắt đầu chiếu xuống đất.

Khung cảnh bình yên, không khí trong lành, gió nhẹ mây trôi.

Chỉ có một người vẫn đứng ở trên bầu trời, áo trắng bay bay, mặt mũi như ngọc.

Chắc chắn rằng hôm nay, sẽ có vô số người không thể quên được cái bóng dáng kia.

"Trời ạ... Tôi vừa thấy được thần tích ư?"

"Thượng tiên áo trắng mạnh mẽ đánh ngã Tiên Vương ở trên đài Trảm Tiên đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc rồi, lúc này hắn còn vá trời, đến cùng thì còn chuyện gì hắn không biết làm không?"

Tất cả như đều dừng lại.

Dao động vô hình khuếch tán khắp thiên địa.

Oong...

"Đi đi!" An Lâm dùng một tay giơ kiếm Thắng Tà, đâm tới vị trí trống không trên vòm trời, thần quang khuếch tán hơn ngàn dặm, bao phủ thiên địa.

Kiếm khí đen kịt chạy ngang chân trời, diệt sạch phong lôi!

An Lâm vươn hai tay tạo pháp quyết, kiếm Thắng Tà được rút ra từ phía sau lưng, chém mạnh một kiếm!

Vòm trời bị rách là chuyện rất hiếm khi xảy ra, hắn biết đi đâu để kiếm vòm trời bị rách cho Tiểu Tà vá đây?

Lại nói... gần đây hắn hay chạy đến các thế giới khác chơi, nhưng hình như đã gặp vài chỗ cần vá trời rồi!

Đầu tiên là lãnh thổ Thái Sơ Cổ Long, sau đó là đại lục Thần Nguyên...

Chẳng lẽ là muốn biến thành tiết tấu cuồng ma hủy diệt thế giới ư?

"An Lâm." Một tiếng nói dịu dàng uyển chuyển vang lên, ở phía sau.

An Lâm xoay người, thấy một cô gái mặc váy lụa màu đỏ, da thịt như tuyết, dung nhan tuyệt sắc đang nở nụ cười sáng rỡ nhìn mình.

"Thì ra là Dương Linh Thiến, thế nào, vừa nãy trông tôi có đẹp trai không?" An Lâm mỉm cười hỏi.

Dương Linh Thiến có phần ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng gõ đầu: "Rất tuấn tú, từ đầu đến cuối đều rất đẹp trai!"

Lần này, cô không nói lời trái lương tâm hay là trả lời cho có lệ, mà là câu nói xuất phát từ đáy lòng.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ngập nước nhìn thẳng An Lâm, như lấy được dũng khí, bổ sung một câu: " Đẹp trai đến mức hoàn toàn không thể rời mắt!"

"Ặc..." An Lâm hơi sửng sốt, lời khen này khiến hắn cũng có chút ngượng ngùng.

Hắn đón ánh mắt của cô gái, như có thể thấy tình cảm nào đó ẩn chứa trong ánh nhìn nóng bỏng của cô gái.

"Ha ha... " An Lâm bật cười vỗ đầu cô gái trước mặt, nói, "Đi thôi, đã đến lúc kiểm kê chiến lợi phẩm rồi."

"Kiểm kê chiến lợi phẩm?" Dương Linh Thiến lấy lại tinh thần, đỏ mặt hỏi.

An Lâm lắc lắc chiếc nhẫn không gian của Tiên Vương, nói: "Trong này không có bảo vật gì cả, chắc chắn là trong Tiên Vương cung nơi cất giữ bảo vật, tôi phải đi thống kê của cướp được một lượt đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận